Chương 24. Chấm dứt
Lam Vũ nói mấy câu ngắn ngủi liền chạm tới chỗ đau của Tô Hạo. Tô Hạo thời học sinh là người khiến người ta ngước nhìn, thầy cô giáo lại ra sức khen là có tài. Gia thế tốt, bộ dạng đẹp, nhân duyên lại tốt, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không có cái gì là hắn ta không chiếm được.
Sau khi bước chân vào xã hội, hắn ta mới chậm rãi cảm nhận được đời người không như mơ. Tiền lương kém hơn vợ, hắn ta liền hùn vốn lập nghiệp mở công ty, không ngờ kinh doanh lại khó như vậy, lần lượt lỗ vốn, rồi lại lần lượt khẩn cầu gia đình cho hắn ta mượn tiền bổ khuyết cái hố đen này. Hố đen càng lúc càng lớn, công ty phá sản, ngay cả cha mẹ hắn ta cũng không cho mượn.
Phía đối tác cũng đâm cột sống (*) mà thóa mạ hắn, nói hắn vô dụng, nói hắn căn bản không phải là nhân tài trong kinh doanh, không có mũi khoan thì đừng có đòi làm đồ gốm sứ. (**)
(*) Đâm cột sống: ý chỉ việc đâm sau lưng người khác một nhát chí mạng.
(**) Nguyên gốc là "Một hữu kim cương toản tựu biệt lãm tử khí hoạt": kim cương toản là mũi khoan kim cương mà thợ làm gốm thủ công dùng để để khoan/ đục gốm sứ, đây là vật vô cùng quan trọng với công việc của họ. Cho nên ý của câu này chính là biết lượng sức mình mà làm.
Nhiều năm qua, Tô Hạo chưa từng bị người mắng qua không tiền đồ? Cuộc sống của hắn giống như là đã trải qua một trận Waterloo (*), từ đỉnh cao ngã xuống vực sâu. Tô Hạo từ đó tự chán ghét mà vứt bỏ bản thân, suy đồi mà lăn lộn vào sòng bạc, đến dần dần tê liệt chính mình, quên mất sự thật cuộc sống bên ngoài của mình thất bại.
(*) Trận Waterloo: Là một trận chiến nổi danh và là trận chiến kết thúc cho cuộc chiến tranh Napoleon.
Tìm hiểu thêm tại đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Trận_Waterloo
Thời gian dài qua đi, vợ chồng hắn cũng dần dần lục đục.
Hắn ta trộm thẻ vợ mang đi trả nợ, bị cô phát hiện. Người phụ nữ ấy hoàn toàn không để ý đến duyên Cầm Sắt (*) hài hòa năm đó, gọi cảnh sát tới bắt hắn ta. Không qua bao lâu, bọn họ liền chính thức kí đơn ly hôn. Đến nước này, Tô Hạo biến thành chuột chạy qua đường (**), đừng nói công việc, ngay cả chỗ ở cũng không tìm được.
(*) Duyên Cầm Sắt: là đàn Cầm và đàn Sắt thường hòa âm với nhau, ý chỉ cảnh vợ chồng êm ấm.
(**) Chuột chạy qua đường: ví với bọn xấu xa đáng căm giận.
Bạn bè của hắn ta chỉ cần nghe tên cùng hai chữ vay tiền, không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Hạo gần như không có kinh nghiệm làm việc, cuối cùng dựa vào bằng cấp năm đó và thành tích hơn người, mới thành công ứng tuyển vào một cơ quan nhà nước. Ngày nhận việc đầu tiên nhận việc, hắn ta nhìn thấy một thanh niên cực kỳ quen mắt. Lam Vũ mặc chiếc áo hoodie màu lam kết hợp quần bò rộng, đã ba mươi tuổi, vẫn như đứa trẻ ngây ngô. Tóc y có chút dài, mềm mềm buông xuống ở sau tai, Tô Hạo không nói một lời đứng ở sau lưng nhìn chằm chằm ót y, vậy mà lại cảm giác học đệ này rất khả ái.
Hóa ra học đệ là muốn tới từ chức.
Tô Hạo vỗ một bả vai y, cười hỏi còn nhớ mình hay không.
Đối phương vẻ mặt đầy buồn bực xoay người lại, nhìn thấy hắn ta, liền nhận ra.
Ngay khoảnh khắc khi ánh mắt Lam Vũ nhìn hắn, cả đời này Tô Hạo sẽ không quên, giống như là niềm vui sướng khi Thượng Đế rốt cuộc cũng thực hiện tâm nguyện. Ánh mắt cậu ta rất sáng, như là cất giấu ngôi sao lấp lánh.
Học đệ giống cái xác ướp cứng ngắt mà gật gật đầu, đỏ mặt, lắp bắp thừa nhận nói: "Nhớ, nhớ rõ... Học trưởng, em nhớ rõ anh."
Người này một chút cũng không thay đổi, vô luận là tướng mạo, hay là sự tín nhiệm hắn ta vô điều kiện, đều không thay đổi.
※
Lam Vũ bình tĩnh nhìn Tô Hạo, đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng: "Anh khi đó tiếp cận tôi, có phải cảm thấy tôi dễ lừa, cho nên mới trắng trợn lừa gạt tình cảm của tôi?"
"Không phải cậu đã sớm biết sao?" Nếu triệt để xé rách da mặt, đơn giản cũng không có cái gì để che giấu nữa, Tô Hạo chậc một tiếng, thoải mái thừa nhận, "Lam Vũ, cậu có phải hay thắc mắc vì sao tôi chưa từng chạm vào cậu không?"
Lam Vũ không nói gì.
Tô Hạo híp mắt cười nói: "Là vì khi hôn cậu, tôi đều cảm thấy ghê tởm..."
Dù cho Lam Vũ có chuẩn bị tâm lý, kiên cường, bình tĩnh đến đâu, cũng không khỏi bị Tô Hạo hung hăng làm tổn thương. Đây là do y mắt mù thích một người đàn ông hơn mười năm, vốn dĩ ở trong mắt Tô Hạo, cùng sống chung một chỗ với y, chỉ có thể dùng hai chữ "Ghê tởm" mà khái quát.
Kha Tây Ninh bị ngôn ngữ của tên cặn bã Tô Hạo này làm tức giận không nhẹ, cậu muốn thay Lam Vũ động thủ đánh người, bị Phó Diễm nhanh tay nhanh mắt kéo lại. Từ việc Lục Viễn Đông lần trước là có thể nhìn ra, Kha Tây Ninh bình thường nhìn tính tình rất tốt, trên thực tế chính là một người nóng tính, khi đã nóng lên ai cũng ngăn không được cậu động thủ.
Phó Diễm cảm giác rất bất đắc dĩ, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Cậu muốn ở trong này đánh người?... Cũng không nhìn xem đây là đâu."
Nơi này là đồn cảnh sát.
Nghe vậy Kha Tây Ninh liền nhịn xuống không động thủ, Lam Vũ lại động thủ trước.
Y cho Tô Hạo một bạt tai.
Vừa rồi đánh là má trái, lần này đánh là má phải. Lam Vũ khi đánh không tính sẽ giảm lực, âm thanh nghe vô cùng rõ ràng.
Tô Hạo lần đầu tiên ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, chung quy hắn ta thật sự không tin Lam Vũ lúc bình thường như cừu non, thế nhưng thật sự đánh hắn ta. Lần thứ hai là thực sự nổi giận... Ngay khi hắn ta tính toán có hành động, một cảnh sát đi tới, chỉ vào Tô Hạo nhíu mày chất vấn: "Cậu còn muốn làm cái gì? Đánh người?"
Tô Hạo: "..."
Hắn ta dừng một chút, đem tức giận nuốt xuống: "Không có."
Đối phương không có để ý đến hắn ta, mà là trực tiếp hỏi Lam Vũ.
"Người này nói là bạn trai cậu, hàng xóm báo án cũng nói là thường xuyên thấy các cậu cùng nhau ra vào chung cư, Tô Hạo cũng nói có lấy trộm tiền cậu. Cho nên chuyện này cậu có phải muốn giải quyết trong im lặng không?" Cảnh sát châm chước hỏi Lam Vũ, "Nếu giải quyết trong im lặng... Có thể ghi cho hắn ta cái giấy nợ, tiền này liền tính mượn cậu."
Lam Vũ lắc lắc đầu, khẽ cắn môi hỏi: "Không thể xử lý theo tội trộm cắp sao?"
Mọi người đều nhìn về phía Lam Vũ.
Tô Hạo hiển nhiên không tin tưởng lời này là từ trong miệng Lam Vũ nói ra, hắn ta kinh ngạc nhìn Lam Vũ, trong lúc nhất thời lại muốn xông lên tóm chặt áo sơ-mi Lam Vũ chất vấn, vì sao có thể đối xử với hắn như thế.
Lại bị cảnh sát chế trụ không thể nhúc nhích.
Cảnh sát nghe vậy hiển nhiên sửng sốt một chút, cứ tưởng như mấy đôi tình lữ bình thường cãi nhau, bọn họ xử lý cũng không phải là ít, hầu như đều là giải quyết trong im lặng, dù sao vì tình nghĩa, nào có người nào nhẫn tâm tố cáo đối phương ăn trộm. Lần trước cô gái kia đem anh này áp đến nơi đây, cũng chỉ là muốn dọa hắn, sau chuyện đó hai người tan rã trong kết thúc không vui.
"Tội ăn trộm... Hắn ta trộm tiền mặt của cậu không ít." Cảnh sát thực sự cầu thị mà nói cho Lam Vũ tính nghiệm trọng của chuyện này, "Trước tiên phải tạm giam, nếu như tòa án thật sự kết tội, thì sẽ phán rất nhiều năm."
Lam Vũ nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Tô Hạo không nghĩ tới tình hình lại phát triển như vậy, ánh mắt hắn ta sung huyết nhìn chằm chằm Lam Vũ: "... Cậu điên rồi sao?"
Lam Vũ bịt tai không nghe, tự như cái gì cũng đều không nghe được.
"Vậy được rồi." Cảnh sát hạ thông điệp, "Tô Hạo, cậu có dính líu đến vụ việc ăn cắp mười vạn tiền mặt, chúng tôi trước tiên tạm giam cậu vì cậu hiện là kẻ khả nghi, hình phạt sẽ do tòa án quyết định."
Anh ta quay đầu nhìn nhóm người Kha Tây Ninh: "Về phần các vị, có thể đi trước, nếu có chuyện cần các vị phối hợp, có thể sẽ liên lạc với các vị."
Tô Hạo hoàn toàn không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng này, chỉ nhìn Lam Vũ mà lặp lại: "Lam Vũ cậu điên rồi..."
Lam Vũ hoàn toàn xem như không nghe thấy gì, cho đến khi Tô Hạo hoàn toàn bị đưa vào, vẻ mặt cũng không có một chút do dự.
※
Ba người từ bên trong đi ra, bên ngoài gió có chút lớn, cành cây đung đưa không ngừng, bầu trời tối đen một mảnh. Kha Tây Ninh nhìn dự báo thời tiết, không tốt lắm, trời sắp mưa to.
Kha Tây Ninh hôm nay vì thử vai, chỉ mặc áo sơmi cùng quần tây trang,rất phong phanh. Phó Diễm thấy Kha Tây Ninh ăn mặc ít, đột nhiên có chút sợ cậu lạnh, thầm nghĩ nếu là bị cảm, người này liền không thể quay phim.
Không thể quay phim liền không thể kiếm tiền cho công ty
Phó Diễm nhìn chung quanh, liền cởi áo của mình xuống, khoác lên người Kha Tây Ninh, sau đó chột dạ ho khan hai tiếng, quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh.
Kết quả chỉ trong có chớp mắt, Kha Tây Ninh đã lấy áo của Phó Diễm đặt trên vai Lam Vũ.
Phó Diễm: "..."
Kha Tây Ninh đã nhận ra ánh mắtPhó Diễm, còn ngượng ngùng nói: "Tôi không lạnh, nhưng là tôi thấy Lam Vũ ăn mặc rất ít, liền đem áo của cậu cho cậu ấy mặc. Phó tổng, cậu không ngại chứ?"
Phó Diễm: "... Không ngại."
Này một màn hạ xuống, đại thể là đã có chuyện gì xảy ra, Phó Diễm trong lòng cũng hiểu một chút. Lam Vũ này bị thẳng nam lừa tài lừa sắc, cho dù y là một người xa lạ, hắn cũng cảm thấy người này thật có chút đáng thương. Một cái áo khoác có tính là gì? Hắn phi thường rộng lượng.
Lam Vũ từ bên trong đi ra vẫn luôn trầm mặc không nói, Kha Tây Ninh rất lo lắng cho Lam Vũ, đang muốn an ủi y vài câu, lại không biết nên cái gì. Luôn cảm thấy giai đoạn này, nói cái gì cũng không phải.
Ngay khi Kha Tây Ninh đang do dự, trước mắt có một chiếc xe màu đen cấp tốc chạy qua. Xe này đi quá nhanh, kéo theo một trận gió, Kha Tây Ninh bị kích thích nheo lại ánh mắt. Cậu không thấy rõ biển số xe, nhưng hình thù xe thì rất quen mắt, trước kia A Kiệt đón Nghiêm Tự cũng kiểu xe này.
Kha Tây Ninh ngẩn ra, một độ hoài nghi người ngồi ở trong xe kia, chính là Nghiêm Tự. Nhưng cậu ngẫm lại, người kia bận rộn như vậy, không có lý do xuất hiện gần đây, cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Phó Diễm nhìn ra Kha Tây Ninh không thích hợp, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Kha Tây Ninh lắc lắc đầu.
Không qua bao lâu, Phó Diễm liền đưa Kha Tây Ninh và Lam Vũ đến dưới lầu nhà Lam Vũ.
Tòa nhà Lam Vũ ở không cao, lầu một hầm để xe, nhà bọn họ ở lầu hai, so với lầu hai phổ thông còn nhỏ hơn, phía dưới là cây xanh um tươi tốt và mấy bông hoa nhỏ, cho nên Đông Đông từ ban công rớt xuống, cũng chỉ là bị một ít vết thương nhẹ.
Lam Vũ vẫn cúi đầu, nhưng có vẻ đã trở lại bình thường, còn hướng Phó Diễm người đưa họ về nhà nói tiếng: "Cám ơn."
Phó Diễm đem tay khoát lên trên tay lái, chống cằm, lơ đãng ngắm nhìn những người đang dắt chó tản bộ trong tiểu khu, hắn nói: "Không có việc gì, dù sao cũng tiện đường."
Kha Tây Ninh và Lam Vũ cùng xuống xe, tạm biệt với Phó Diễm.
Phó Diễm lãnh đạm nói tiếng tạm biệt, sau lại gục trên tay lái không nhúc nhích, thầm nghĩ những người này sao không theo lẽ thường mà làm. Người bình thường không phải đều sẽ mời người chở giúp, đi lên uống hai ly trà sao?
Sao lại nói đi là đi.
Hắn nhìn một đôi nam nữ dắt cún cưng đi dạo đang cãi nhau, dường như là vì cún cưng của nhà này câu dẫn cún cưng nhà kia mà thành cãi cọ.
Phó Diễm nhìn đến mức nhàm chán, đảo mắt lại thấy được đối diện có một chiếc xe màu đen, thầm nghĩ thời đại này người có tiền nhiều như vậy, loại xe mấy ngàn vạn thế nhưng khắp nơi có thể thấy được.
Hắn xem đủ, nhún vai, khởi động xe, tiêu sái chạy ra tiểu khu.
Hết chương 24.