Chương 75: Khai báo
"Phải, đúng là bộ phim này. Trước khi tới đây, tôi đã xem qua kịch bản." Phó Diễm lười nhác ngả người ra sopha, bắt chéo chân như đại boss, mũi giày vừa vặn hướng về phía Kha Tây Ninh. Hai tay hắn đan vào nhau đặt lên đùi, ánh mắt thẳng tắp nhìn cậu, khóe môi cong cong, "Nhân vật cậu diễn tên Lưu Lê, nam diễn viên hợp tác ngày đó là Nghiêm Tự."
Giọng điệu hắn cổ quái vô cùng, Kha Tây Ninh không đoán được hắn có ý gì.
"Anh úp úp mở mở vừa thôi." Kha Tây Ninh liếc xéo hắn, "Có gì nói thẳng đi."
Phó Diễm giả ngầu thất bại, hắn cúi đầu cười, bày ra dáng vẻ khiêm tốn hỏi: "Cậu nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Bảy năm trước cậu từng hợp tác với Nghiêm Tự?"
"Anh từng hỏi tôi mấy lần vì sao tôi quen biết Nghiêm Tự..." Cậu nghiêng đầu đi, nhớ lại, "Tôi trả lời vì chúng tôi từng hợp tác chung trong một bộ phim, giờ tôi có thể nói rõ với anh, bộ phim đó chính là "Tiểu lưu ly"."
Phó Diễm cảm thán: "Thì ra là vậy."
Khi hắn mới quen biết Kha Tây Ninh vào năm ngoái, người này vẫn còn đang lăn lộn trong đống kịch bản cùng phim rác không để đâu cho hết rác, không sao thoát khỏi vũng lầy kia. Cho tới năm nay, con đường minh tinh cậu đi mới dần khởi sắc, thi thoảng lại được hợp tác cùng một vài diễn viên phái thực lực trong mấy kịch bản lớn, ví dụ như "Đại sư phong thủy".
Ai mà ngờ cậu diễn viên quá thời tài nguyên kém cỏi này, năm xưa lại từng hợp tác trong một bộ phim điện ảnh với Nghiêm Tự - diễn viên kim bài đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí. Kịch bản của bộ phim này còn đặc biệt được bên đầu tư gửi vào hòm thư cho hắn.
Phó Diễm ngồi trên máy bay đã xem lướt qua nội dung một lượt, không khỏi lắc đầu cảm thán, mặc dù "Tiểu lưu ly" là bộ phim bị nhét dưới đáy hòm đã nhiều năm, nhưng xét từ cốt truyện đến trang phục đều không tính là lỗi thời nếu chiếu vào thời điểm hiện tại. Bộ phim với kịch bản tốt thế này, lại còn có Nghiêm Tự tham gia, nếu là hiện tại không biết đây là cơ hội hiếm hoi nhường nào, các tiểu sinh cùng đoàn đội không biết sẽ điên cuồng giành giật ra sao.
Nào ngờ đây lại là kịch bản Kha Tây Ninh được nhận khi còn chưa ra mắt.
Vận mệnh trêu người. Biên kịch của "Tiểu lưu ly" chắc cũng không ngờ, bộ phim mà mình bỏ ra bao tâm tư công sức lại vì một số nguyên nhân mà bị trì hoãn tận bảy năm.
Phó Diễm hiếu kỳ hỏi: "Bên đầu tư nói với tôi, vì đề tài nhạy cảm nên bộ phim bị bỏ xó suốt bảy năm, tôi đã xem kịch bản, không thấy có chỗ nào nhạy cảm cả. Sao năm đó lại không được duyệt?"
Kha Tây Ninh buồn cười, nói: "Phó tổng, tôi hỏi anh một câu."
Phó Diễm nghiêm túc đáp: "Cậu hỏi đi."
"Bảy năm trước anh đang học tiểu học hay cấp hai?"
Phó Diễm theo phản xạ đáp: "Cấp hai, hình như là lớp tám."
Kha Tây Ninh bật cười.
Lúc này Phó Diễm mới chợt phản ứng lại. Kha Tây Ninh là đang cười hắn hồi đó tuổi còn nhỏ, tập trung học hành, không hiểu hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ.
"Năm đó hôn nhân đồng tính mới được hợp pháp hóa." Kha Tây Ninh giải thích, "Luật cấm rất nghiêm, đề tài có hơi hướng kia một chút là bị loại ngay."
"Hơi hướng? Hơi hướng gì?" Phó Diễm thuận đà hỏi.
"Nhân vật Mạc Thất do Nghiêm Tự đảm vai, là đại ca xã hội." Kha Tây Ninh nói, "Vì thế cục không cho chiếu."
"Chỉ thế?" Phó Diễm ngờ vực, "Cậu đừng khi dễ tôi năm đó tuổi nhỏ không biết gì."
"Không chỉ vậy..." Nghĩ một lát, cậu nói: "Bộ phim này bị cho vào hòm vì một lý do nữa, đó là cảnh giường chiếu khá nhiều."
Kha Tây Ninh nói khá hàm súc, tới cuối giọng còn rất khẽ.
Phó Diễm nhíu mày: "Cậu nói cảnh gì cơ?"
"Không có gì." Kha Tây Ninh hiếm thấy xấu hổ như vậy, cậu tránh khỏi ánh mắt sáng rực của Phó Diễm, quay lưng đi giả bộ chơi game, "Anh nghe nhầm rồi."
"Tôi nghe thấy rồi." Sắc mặt Phó Diễm chẳng dễ nhìn chút nào, hắn khẽ giọng lầm bầm, "Khi đó cậu còn nhỏ như vậy đã nhận loại phim này, chẳng lẽ không thấy ngượng?"
"Tàm tạm." Kha Tây Ninh có sao nói vậy, "Thực ra cũng không còn nhỏ nữa, đã lên đại học rồi."
Bảy năm trước, Kha Tây Ninh là sinh viên đại học, mà Phó Diễm hắn là học sinh cấp hai.
Trên mặt Phó Diễm nhuốm một tầng âm u.
"Kha Tây Ninh." Phó Diễm chợt nghiêm túc lên rất nhiều, không đùa cợt với cậu nữa, "Cậu có rất nhiều bí mật đang giấu giếm, tôi biết, cũng cố gắng ngăn bản thân không hỏi. Nhưng có những chuyện liên quan tới tiền đồ sau này của cậu. Tôi rất sợ có ngày chó săn đột nhiên tuồn ra tin tức về cậu, mà tôi lại chỉ biết được bí mật của cậu cùng lúc với đám quần chúng ăn dưa."
Ánh mắt Phó Diễm nhìn thẳng Kha Tây Ninh ở phía đối diện, bên trong đôi đồng tử ẩn chứa sự chân thành cùng bao dung.
Đây là lần đầu tiên Phó Diễm nói với cậu những lời trong lòng một cách chân thành như vậy với tư cách là một người đại diện.
Kha Tây Ninh thoáng sững người, nói: "Anh muốn hỏi cái gì."
"Nghiêm Tự." Phó Diễm nghiêm túc nói, "Rốt cuộc cậu với Nghiêm Tự có quan hệ gì?"
Kha Tây Ninh vừa định mở miệng.
Phó Diễm lại trực tiếp ngắt lời cậu: "Đừng có nói là quan hệ bạn bè gì đó nữa. Cậu biết tôi không tin, tính tình cậu ra sao tôi hiểu, phải là bạn bè thân thiết thế nào cậu mới chấp nhận đưa người đó cùng về nhà cũ."
Kha Tây Ninh rũ mi mắt, trầm mặc giây lát.
Cậu mở miệng nói: "Tôi không cần thiết phải gạt anh. Quan hệ giữa tôi và Nghiêm Tự hiện giờ, quả thực chỉ tính là bạn bè."
Kiểu trình bày logic thời gian thế này, đương nhiên Phó Diễm nghe hiểu.
"Vậy trước đây hai người có quan hệ gì?" Hắn ngừng lại, mắt nhìn Kha Tây Ninh, không mấy tình nguyện mà đưa ra một suy đoán, "Bạn trai cũ?"
Ban đầu khi mới hợp tác với cậu, chưa hiểu rõ con người cậu, hắn còn cho rằng Nghiêm Tự là kim chủ của cậu.
Quen biết đã lâu, suy nghĩ kia đã sớm bị hắn đánh tan khỏi đầu. Hắn rất tự tin mình sẽ không nhìn lầm người. Nhưng kiểu quan hệ dây dưa mập mờ rối rắm giữa Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự, nếu nói hai người hoàn toàn trong sạch, không có bất cứ quan hệ gì, Phó Diễm hắn càng không tin.
Coi hắn là tên ngốc sao?
Nhưng nói tới lòng riêng, hắn vẫn mong Kha Tây Ninh phủ nhận đáp án này.
Hắn chuyên chú nhìn sắc mặt cậu.
Chỉ thấy cậu khẽ lắc đầu, thốt ra hai chữ rõ ràng.
"Không phải."
Phó Diễm thở phào một hơi, ngay sau đó trong lòng không hiểu sao lại căng thẳng.
Hắn nhìn khẩu hình môi Kha Tây Ninh khép mở.
"Nghiêm Tự không phải bạn trai cũ của tôi, anh ấy là chồng cũ của tôi."
Chiếc cốc thủy tinh trong tay Phó Diễm suýt nữa thì trượt khỏi tay, hắn kinh hoảng, không dám tin vào tai mình: "Kha Tây Ninh, cậu nói gì cơ? Cậu nói lại lần nữa."
Kha Tây Ninh định lặp lại lần nữa theo ý hắn.
Nhưng Phó Diễm chỉ buột miệng nói vậy mà thôi. Từ tận đáy lòng, hắn không muốn nghe Kha Tây Ninh lặp lại câu đó chút nào. Hắn khổ não ôm đầu, ngắt lời cậu: "...Bỏ đi, đừng nói nữa. Cậu với Nghiêm Tự nhìn trúng nhau từ khi nào?"
Hắn cảm nhận được chắc chắn hai người từng có quan hệ người yêu, nhưng thật sự không ngờ, tầng quan hệ này vậy mà lại nâng cao tới mức có cả giấy kết hôn.
Khi đoán Nghiêm Tự là bạn trai cũ của cậu, Phó Diễm thậm chí đã cảm thấy mình bổ não hơi quá đà, chứ đừng nói tới chồng cũ.
Phải tiêu hóa một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại được, không còn há hốc miệng ngu ngốc như tên nhà quê nữa.
"Bảy năm trước." Nếu đã xác định sẽ kể ra hết, Kha Tây Ninh bèn kể rõ rành mọi chuyện, "Trong khoảng thời gian quay "Tiểu lưu ly"."
Từ phim sinh tình, âu cũng là chuyện bình thường.
Phó Diễm thầm an ủi bản thân, thần sắc không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.
"Vậy hai người khi nào thì lãnh giấy?" Phó Diễm hỏi.
"Giấy gì."
Phó Diễm cắn răng: "Giấy chứng nhận kết hôn."
Kha Tây Ninh đáp: "Cũng bảy năm trước, chưa đến hai ngày sau khi "Tiểu lưu ly" đóng máy.
"..." Phó Diễm nhỏ giọng lầm bầm, "Sớm vậy mà đã lấy nhau, kết hôn sớm quả nhiên không có kết quả tốt đẹp."
Kha Tây Ninh không nghe thấy.
Phó Diễm đề cao âm lượng, tiếp tục truy hỏi: "Thế còn ly hôn?"
Đoạn trước vẫn ổn, nói tới đây, Kha Tây Ninh ngập ngừng giây lát rồi mới trả lời: "Nửa cuối năm ngoái."
Nửa cuối năm ngoái, vừa vặn là lúc Phó Diễm mới quen biết Kha Tây Ninh. Lúc trước, hai người tuy rằng vẫn là quan hệ sếp và nhân viên như bây giờ, nhưng khi đó vì chuyện Kha Tây Ninh tự tiện bỏ diễn "Chiến tranh gia đình tôi" mà Phó Diễm đã muốn đơn phương hủy bỏ hợp đồng với nghệ sĩ không kính nghiệp này.
Lúc đó, Phó Diễm vừa mới tiếp quản công ty, tương đối quan tâm đến những chuyện lớn trong giới giải trí, đối với những tin tức bên rìa liên quan tới ảnh đế hắn cũng biết đôi chút.
Hắn nỗ lực đào bới hồi lâu mới đào ra một cái tên trong trí nhớ: "Vì Bạch Tử Uẩn nên mới ly hôn?"
Từ sau khi Bạch Tử Uẩn chơi thuốc phiện bị bắt thì không còn nhảy nhót trước màn ảnh nữa, ngẫu nhiên có vài lần trồi lên tạo ít bọt nước trên mạng cũng bị cư dân mạng mắng cho tối tăm mặt mũi.
"Bạch Tử Uẩn." Lần nữa nghe thấy cái tên này, có cảm giác như đã cách cả một đời. Kha Tây Ninh nói, "Có thể coi là vậy, nhưng vấn đề thật sự không phải do cậu ta. Tôi và Nghiêm Tự từ lâu đã có mâu thuẫn, cậu ta chỉ là một trong số đó thôi."
Sắc mặt Phó Diễm không mấy dễ nhìn: "Không cần kể với tôi mâu thuẫn với ân ái trong hôn nhân của cậu và ảnh đế."
Kha Tây Ninh ù ù cạc cạc. Đâu ra ân ái, một câu ân ái cũng không nhắc đến.
Phó Diễm vốn còn đang muốn hỏi hiện tại hai người thế nào.
Đúng lúc này Kha Tây Ninh nhận được điện thoại của Nghiêm Tự, cậu nhìn Phó Diễm, nói: "Anh chờ một lát."
Sáu giờ chiều.
Kha Tây Ninh nhẩm tính, hẳn là Nghiêm Tự vừa xuống máy bay.
Quả nhiên, vừa bắt máy đã nghe thấy Nghiêm Tự cười nói: "Tây Ninh, anh tới thành phố S rồi."
Kha Tây Ninh gật đầu.
Chợt nhận ra Nghiêm Tự không nhìn thấy, cậu vội mở miệng ừ một tiếng.
Kha Tây Ninh xoay người đi ra ngoài ban công, đứng từ trên nhìn xuống phong cảnh phía dưới, cậu khó hiểu: "Nhưng giờ cách thời gian hẹn vẫn còn sớm."
"Anh biết." Nghiêm Tự nói, "Chỉ là sợ em lo lắng, anh gọi cho em báo bình an."
Trái tim Kha Tây Ninh giống như bị trúng một kích.
Kết thúc cuộc gọi, trở lại sopha, Kha Tây Ninh nhìn Phó Diễm bày ra khuôn mặt cau có.
Phó Diễm nhìn cậu, mở miệng hỏi: "Nghiêm Tự?"
"Phải." Kha Tây Ninh đáp.
Phó Diễm đoán: "Anh ta cũng tới nói với cậu chuyện về "Tiểu lưu ly"?"
"...Không phải."
Phó Diễm khó hiểu: "Vậy anh ta tới tìm cậu làm gì?"
Xuống máy bay báo bình an.
Lời này bị Kha Tây Ninh nuốt xuống. Cậu nghĩ rồi nói: "Tôi đặt bàn ở Ninh Gia Uyển, muốn mời Nghiêm Tự một bữa."
Phó Diễm đột ngột trở nên kích động: "Đây là hẹn hò? Bị chụp được thì phải làm sao?"
"Ninh Gia Uyển, sẽ không bị chụp đâu." Kha Tây Ninh nói, "Huống hồ tôi thật sự rất cảm kích anh ấy cùng tôi trở về nhà cũ nhìn mặt ba lần cuối." Lời này là thật lòng, những ngày khó khăn đó, nếu không có Nghiêm Tự ở bên, cậu thật sự không biết liệu mình có vượt qua được hay không.
Phó Diễm bình tĩnh lại, ngồi xuống, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thốt ra mấy chữ.
Mấy chữ này của hắn khiến Kha Tây Ninh hoài nghi liệu có phải tai mình có vấn đề hay không.
"Tôi cũng muốn đi." Phó Diễm mặt dày nói.
Kha Tây Ninh hiếu kỳ hỏi: "Anh đi làm gì?"
"Đi nói với Nghiêm Tự về chuyện "Tiểu lưu ly"."
Một cái cớ hay, mặc dù có hơi gượng ép.
Phó Diễm lại giải thích thêm: "Tôi sợ cậu đi chuyến này, sẽ hòa hảo lại với ảnh đế."
Công ty quản lý không muốn nghệ sĩ yêu đương, chỉ cần yêu vào, rất nhiều chuyện sẽ xảy ra đủ loại vấn đề không thể dự đoán trước.
"Phó tổng." Kha Tây Ninh hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng cậu vẫn thực lòng khuyên nhủ, "Tôi chỉ đặt được hai chỗ.
Phó Diễm không mấy để tâm chi tiết vặt vãnh này: "Không sao, đến lúc đó kêu nhân viên phục vụ thêm một chỗ cho tôi là được, tôi không kén chọn đâu."
Kha Tây Ninh: "..."
Khoảng sáu rưỡi tối.
Nghiêm Tự nhận được tin nhắn từ Kha Tây Ninh.
"Phó Diễm nói muốn làm quen với anh, bữa tối nay ở Ninh Gia Uyển, anh ta cũng muốn tới."
Tác giả có lời muốn nói: Hình như tui nhớ nhầm tuổi Phó tổng rồi, xin lỗi, học sinh tiểu học Phó tổng thăng cấp thành học sinh trung học Phó tổng.
Hết chương 75.