Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 96: Nhớ anh
Khả năng giữ thăng bằng bẩm sinh của Kha Tây Ninh không tốt lắm, lúc chơi trò Highwire không mấy suôn sẻ. Đi tới giữa chừng, trọng tâm hơi mất ổn định, dây cáp chòng chành lắc lư không ngừng, không cẩn thận là sẽ ngã xuống vực. Mặc dù có đồ bảo hộ nhưng vẫn khiến người đứng nhìn khiếp vía một phen. Mấy nghệ sĩ chưa tới lượt vốn đã sợ hãi, thấy cảnh này chỉ thiếu điều trốn sang một góc mà run rẩy.
Rất nhiều người toát mồ hôi hột lo lắng thay Kha Tây Ninh.
Thẩm Tân Nam chen qua đám người, đứng sát bên rìa vách núi, trong mắt tràn ra một tia lo lắng, cậu hô lên với Kha Tây Ninh: "... Anh đừng nhúc nhích, chờ cáp ổn rồi hãy đi tiếp."
Cũng may Kha Tây Ninh gan lớn, gặp chuyện vẫn giữ được bình tĩnh, cậu không dừng lại quá lâu, một lát sau đã bắt đầu đứng dậy đi tiếp, từng bước tiến tới điểm cuối cùng. Sau khi xuống tới nơi, nhà nghệ thuật gia lớn tuổi còn nhìn cậu bằng ánh mắt tán dương.
Có mấy người xung phong đi trước, các khách mời còn lại dù rất sợ nhưng cũng cố lấy dũng khí, lần lượt lên dây. Riêng khách mời mắc chứng sợ độ cao, sau khi được tổ chương trình đồng ý, cuối cùng đã quyết định từ bỏ trò chơi này, cũng đồng nghĩa với việc không giành được lượt điểm đầu tiên.
Mặt trời ngả về tây, gần tới chạng vạng. Nếu là những chương trình bình thường khác, thời gian này các khách mời hẳn là đã về tới khách sạn, tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ sớm. Nhưng "Thử thách chính mình" lại một mình một kiểu, trò chơi ban sáng chỉ là "món khai vị", hoạt động cắm trại dã ngoại ban đêm mới là khúc nhạc dạo chân chính.
"Thử thách chính mình" với chủ đề chính là sinh tồn nơi hoang dã, tổ chương trình đã chuẩn bị cho các khách mời lều trại nhưng chưa dựng sẵn, yêu cầu khách mời phải dựa trên bản hướng dẫn mà dựng lên. Một nhóm hai người, Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam bị chia vào một nhóm.
Thẩm Tân Nam làm như không quen biết Kha Tây Ninh, một mình lầm lũi dựng lều. Mấy lần Kha Tây Ninh muốn tham gia cùng, đều bị cậu ta lạnh nhạt nói một câu "em làm một mình được rồi" cản lại.
Nếu đoạn này không cắt mà bị đưa lên mạng, khó tránh sẽ bị mấy kẻ lợi dụng mà tung tin đồn nhảm, rằng "Thẩm Tân Nam và Kha Tây Ninh - hai diễn viên chính phim "Nói mê" cùng tham gia show thực tế nhưng không hề giao lưu với nhau câu nào, chẳng lẽ hai người bất hòa từ lâu". Kể ra cũng không tính là tin đồn nhảm vô cớ, chính Kha Tây Ninh là người trong cuộc còn cảm thấy không khí giữa hai người gượng gạo không chịu nổi.
Kha Tây Ninh ngồi xổm bứt mấy cây cỏ đuôi chó, khóe mắt lơ đãng liếc nhìn sang các nhóm khác, quan sát tiến độ và không khí nhóm người ta. Ngạc nhiên là, bất kể trước kia có quen biết hay không, hiện tại mọi người đều tỏ ra vô cùng ăn ý hòa hợp. Nhóm nào cũng cười nói rôm rả, có mình nhóm cậu là lạnh tanh lạnh ngắt.
Thẩm Tân Nam vẫn lụi hụi làm việc một mình.
Hết cách, Kha Tây Ninh đành phải chủ động xuất kích. Cậu ném cọng cỏ đuôi chó trong tay, đứng dậy phủi đi đất cát và cỏ dại dính lên đầu gối, sau đó bình tĩnh đi tới bên cạnh Thẩm Tân Nam.
Cậu kéo dịch microphone ở cổ áo xuống, nhỏ giọng nói: "Thẩm Tân Nam, cậu nhìn sang phía Bắc kìa."
Thẩm Tân Nam nâng mí mắt, theo phản xạ nhìn theo hướng cậu chỉ.
Một cameraman được chương trình cố ý mời từ nước ngoài tới, trên vai vác máy quay cồng kềnh, đang chậm rãi ghi hình lại toàn bộ hiện trường lúc này.
"Đánh mắt nhìn sang trái nữa."
Bên này cũng có một máy quay.
Sắc mặt Thẩm Tân Nam trùng xuống, Kha Tây Ninh biết cậu ta đã hiểu ý mình.
Cậu khẽ hỏi: "Chắc đây là lần đầu cậu tham gia show thực tế hả?"
"Vâng, là lần đầu tiên." Thẩm Tân Nam đáp.
Kha Tây Ninh biết rất rõ, Thẩm Tân Nam không chỉ là mới tham gia chương trình giải trí lần đầu, cậu ta thậm chí mới debut có một năm, đối với nhiều quy tắc ngầm trong giới cậu ta chỉ có nhận thức từ một chiều, mà những nhận thức ấy còn chưa tới mức ghi sâu khắc kỹ để có thể theo bản năng mà hành động đúng đắn hơn.
"Show thực tế chính là như vậy, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, cậu muốn tránh cũng không được. Thông qua cuộc sống thường ngày, nhất cử nhất động của cậu đều sẽ bị người ta giám thị." Kha Tây Ninh nói, "Cậu cần thể hiện ra sức hút cá tính của mình, bên cạnh đó cũng cần thu lại những cảm xúc tiêu cực."
Thẩm Tân Nam cúi đầu trầm ngâm, sau đó im lặng đưa tờ giấy hướng dẫn cho Kha Tây Ninh.
"Thực ra em đọc cũng không hiểu lắm." Thẩm Tân Nam thành thực nói.
Kha Tây Ninh debut đã nhiều năm, chương trình giải trí chưa tham gia nhiều, nhưng phim thì đóng không ít. Gặp đoàn phim nào điều kiện gian khổ một chút, mùa đông tuyết đổ còn phải ra ngoài dựng lều quay ngoại cảnh, này cũng là bất đắc dĩ.
Tuy cậu chưa từng tự tay dựng lấy toàn bộ lều trại, nhưng ít nhiều gì cũng đã từng bắt tay vào giúp đỡ tổ đạo cụ.
Kha Tây Ninh đọc lướt nhanh một lượt, liếc nhìn bán thành phẩm của Thẩm Tân Nam, chỉ vào một chỗ nói: "Chỗ này sai rồi, chúng ta gỡ ra lắp lại là được."
Thẩm Tân Nam có cảm giác như vừa quay trở lại hồi quay "Nói mê", trong lòng chợt hốt hoảng, suýt nữa thất thần. Kha Tây Ninh cầm giấy hướng dẫn vẫy vẫy hai cái, hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Thẩm Tân Nam giật mình sực tỉnh, lắc đầu nói: "Không vấn đề gì, anh để em."
Trong số các khách mời chỉ có mình Thẩm Tân Nam cao hơn 1m85, vóc người cao ráo, lại trẻ trung, sức khỏe cũng tốt. Cậu ta cùng tổ đội với Kha Tây Ninh, mỗi người một việc, phối hợp rất ăn ý. Dựng lều xong, nhóm hai người mặc dù coi như xuất phát sau nhưng cuối cùng lại thành một trong những nhóm hoàn thành sớm nhất, đứng ở vị trí thứ hai, đạt được thành tích tương đối tốt.
Dựng lều xong, một ngày ghi hình cũng kết thúc, mọi người tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi. Các khách mời mệt mỏi suốt một ngày tháo microphone gắn trên cổ áo xuống, chui vào lều mọi người vừa dựng nằm nghỉ.
Trong tình hình này, Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam càng thêm lúng túng.
Kha Tây Ninh đang trải giường, Thẩm Tân Nam đứng một bên chân tay luống cuống.
"Trước nửa đêm cậu ngủ trong lều, để tôi gác đêm." Kha Tây Ninh an ủi, "Sau nửa đêm đổi lại."
Đây hẳn là biện pháp duy nhất. Thẩm Tân Nam ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Kha Tây Ninh trải giường xong thì chui ra ngoài, kiếm một chiếc ghế con, quấn chăn kín mít ngồi canh bên ngoài lều. Đêm khuya, đèn trong lều mấy nhóm khác lần lượt tắt. Thẩm Tân Nam xốc cửa lều, ngồi xuống cùng với Kha Tây Ninh.
"... Thật ra cũng không sao cả." Giọng cậu ta cứng đờ, trúc trắc nói, "Lều hơi chật một tí, nhưng có tận hai giường."
Kha Tây Ninh lăm lăm nhìn cậu ta một lát, rồi khẽ bật cười: "Đúng là không sao thật, tôi biết con người cậu thế nào mà. Nhưng Nghiêm Tự là cái lu giấm, giận dỗi lại không chịu nói ra. Tôi không muốn anh ấy buồn phiền."
Ngụ ý đã rất rõ ràng.
Mặc dù đã biết quan hệ giữa Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự từ lâu, nhưng lần này nghe Kha Tây Ninh bình tĩnh thẳng thắn nhắc tới Nghiêm Tự với mình, Thẩm Tân Nam vẫn không khỏi giật mình. Nhớ lần trước, Kha Tây Ninh chỉ coi Nghiêm Tự như một người xa lạ, cũng không muốn đề cập tới Nghiêm Tự với người khác dù chỉ một câu.
Nửa năm không gặp, thái độ của cậu đối với Nghiêm Tự đã thay đổi rất nhiều, tựa như đông tuyết qua đi, xuân về hoa nở.
Thẩm Tân Nam rũ mí mắt. Xem ra cậu ta đoán không sai. Ngày đó cậu ta đứng trên đường đối diện công viên trông thấy mọi cử chỉ hành động của hai người, nhưng lại nói dối rằng không thấy gì hết. Kha Tây Ninh dường như cũng cảm nhận được lời nói và hành động của cậu úp mở mập mờ, nhưng cũng chỉ phẩy tay cho qua, không nhắc tới nữa.
"Không nói chuyện này nữa." Kha Tây Ninh đổi đề tài, "Ở Giai Nghệ áp lực cạnh tranh lớn lắm hả?"
Thẩm Tân Nam sửng sốt nửa giây, sau đó tự giễu: "Vâng, áp lực quả thực rất lớn. Hôm sinh nhật anh, em nói mình mới nhận phim mới. Nhưng không quá hai ngày, bộ phim kia đã bị ngâm nước nóng rồi."
"Giai Nghệ không phải sẽ cho người mới một kịch bản để thử năng lực trước sao?" Kha Tây Ninh không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, "Sao lại bị ngâm nước?"
"Thì bị giành mất thôi." Thẩm Tân Nam bâng quơ nhún vai, "Người cũ không đi, người mới không tới. Show này là em giành được từ tay người khác. Ở Giai Nghệ, nhất định phải học được nguyên tắc cường đạo."
Kha Tây Ninh ngây người.
Thẩm Tân Nam hạ khóe miệng: "Có phải anh cảm thấy rất đáng sợ?"
Kha Tây Ninh đáp: "Tôi không nghĩ vậy."
"Đừng nói dối." Thẩm Tân Nam tự giễu, "Chắc chắn anh nghĩ, em đã lăn lộn trong cái giới này suốt một năm qua như thế nào mà lại biến thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đôi lúc em ngẫu nhiên trông thấy mấy video hậu trường "Nói mê", nhưng không nhận ra tên ngốc to con trong đó là ai nữa. Là em sao? Là em ngày trước, chứ không phải bây giờ."
Thẩm Tân Nam dừng một lát, lại nói: "Anh Kha Tây Ninh, thực ra em rất ngưỡng mộ anh, ở trong giới lâu như vậy nhưng anh không hề thay đổi gì so với hồi mới debut, vẫn giống trước kia như đúc."
Kha Tây Ninh nghe thế thì mỉm cười lắc đầu.
Thẩm Tân Nam hơi khó chịu: "Có phải anh đang cười nhạo em?"
"Phải." Kha Tây Ninh đáp, "Cậu không phải tôi, làm sao biết tôi không thay đổi?
Thẩm Tân Nam rất kiên quyết: "Em từng là fan của anh, em hiểu rõ anh nhất. Anh vẫn giống hệt như xưa."
"Đó chỉ là phần háo nhoáng tôi bày ra cho mọi người nhìn thôi." Kha Tây Ninh bình tĩnh nói, "Còn những mặt u ám tôi không muốn cho người khác thấy, làm sao cậu biết được?"
Thẩm Tân Nam vẫn không phục: "Anh không có mấy thứ đó."
"Tôi rất ích kỷ, rất muốn nổi tiếng." Kha Tây Ninh nhấn từng từ từng chữ. Những lời này đem nói cho người thứ ba, có vẻ vô cùng lạnh lùng vô tâm, "Tôi cực kỳ, cực kỳ muốn nổi tiếng. Cho nên tôi chưa từng có suy nghĩ công khai chuyện tình cảm của mình và Nghiêm Tự. Tôi sợ mình bị dân mạng công kích, càng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ bị cả vạn người chế giễu rằng không xứng với ảnh đế, sự nghiệp cũng sẽ vì thế mà không vực dậy nổi."
Nghiêm Tự có thể từ bỏ sự nghiệp vì cậu, nhưng cậu năm đó, giữa Nghiêm Tự và sự nghiệp, cậu lại lựa chọn cái sau.
"Cái này thì tính là gì." Thẩm Tân Nam vẫn cảm thấy Kha Tây Ninh không có gì không tốt, "Chuyện này là rất bình thường."
Kha Tây Ninh bật cười, khuôn mặt chìm trong bóng đêm, mông lung mà đẹp như tượng tạc.
"Không chỉ có vậy." Kha Tây Ninh nói tiếp, "Lăn lộn suốt bảy năm mà không nổi, tôi đã từng có rất nhiều suy nghĩ tối tăm trong đầu. Chẳng hạn như tạo scandal, không phải tôi chưa từng làm mấy hành vi không quang minh chính đại ấy."
Thẩm Tân Nam vẫn nói: "Tạo scandal thì có là gì?"
Kha Tây Ninh nói: "Nhưng tôi đã quên mất sơ tâm. Trước kia tôi bước chân vào giới giải trí hoàn toàn là vì Nghiêm Tự. Nhưng sau khi hai người đã ở bên nhau, tôi lại vì sự nghiệp mà càng ngày càng rời xa khỏi anh ấy."
Thẩm Tân Nam không ngờ Kha Tây Ninh tiến vào giới là vì lý do này.
"Vậy anh... Sẽ từ bỏ sự nghiệp và ở bên Nghiêm Tự sao?"
"Sẽ không." Kha Tây Ninh ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, "Tôi sẽ cố gắng phấn đấu ở mọi mặt. Tôi muốn đứng ở độ cao ngang hàng với anh ấy."
Thẩm Tân Nam thoáng sững sờ, im lặng một hồi lâu.
Sau đó, cậu ta rầu rĩ nói: "Em muốn giải thích với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Em không có quan hệ ái muội gì với Thái Hoa cả. Anh ta chỉ chơi trai thẳng."
Kha Tây Ninh nói: "Tôi đã nói, tôi biết cậu là người thế nào mà."
Thẩm Tân Nam đá viên đá dưới chân.
Kha Tây Ninh lên tiếng nhắc nhở: "Không còn sớm nữa, cậu vào ngủ trước đi, lát tôi gọi dậy."
"... Vâng." Thẩm Tân Nam dùng dằng bước chân, lúc sắp chui vào trong lều còn cố ý quay lại nhắc một câu: "Anh nhớ phải gọi em đó."
Kha Tây Ninh buồn cười phẩy phẩy tay: "Tôi biết rồi."
Lúc sau, A Kiệt từ chỗ tối đi ra, yên lặng ngồi cùng Kha Tây Ninh.
Kha Tây Ninh là người đầu tiên mở miệng: "Nghiêm Tự vẫn chưa biết tôi tham gia chương trình gì, điều kiện nơi này gian khổ như vậy, cậu đừng nói với anh ấy."
"Không đâu." A Kiệt nghiêm túc đáp.
Kha Tây Ninh đùa: "Tôi không tin tưởng lắm."
A Kiệt hơi rối rắm, lặp lại lần nữa: "Tôi thật sự không nói đâu. Trước khi cử tôi tới đây, lão đại có dặn một câu. Anh ấy bảo một tháng tới tôi sẽ là trợ lý của anh, mọi việc đều phải nghe anh."
Kha Tây Ninh hơi ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ rằng Nghiêm Tự kiên quyết cử A Kiệt đi theo mình, lý do sẽ không đơn giản như vậy.
Không ngờ... lý do thật sự rất đơn giản.
A Kiệt tiếp tục: "Lão đại nói, tôi phải quên sạch mọi chuyện trước kia. Một tháng này tôi chỉ là trợ lý của anh, ngoại trừ chăm sóc hằng ngày và bảo vệ anh, những việc khác không nằm trong bổn phận của tôi."
Kha Tây Ninh ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh.
Tại thành phố cách cậu một nửa đất nước, Nghiêm Tự nhận được hai tin nhắn Kha Tây Ninh gửi.
"Hôm nay sao rất sáng."
"Với cả... em cũng nhớ anh rồi."
Giao diện Wechat rơi xuống mấy ngôi sao nho nhỏ.
Hết chương 96.