Cậu không nóng không lạnh liếc mắt nhìn Nghiêm Tự, lại thấy tầm mắt hắn đang dừng trên đĩa táo thỏ. Kha Tây Ninh tưởng hắn muốn ăn, nhưng lại ngại mở miệng, dù gì đây cũng là táo cậu gọt cho ba Kha.
Kha Tây Ninh bèn săn sóc mà dùng tăm xiên một miếng, tốt bụng đưa cho hắn.
"Cho anh."
Nghiêm Tự bật cười, nhận lấy, xoay tròn que tăm trong tay, chỉ thuần túy dùng thái độ thưởng thức mà ngắm nhìn miếng táo.
Kha Tây Ninh nói: "Nếu anh muốn ăn nữa, tôi sẽ gọi thêm một quả cho anh."
"Được." Bất ngờ là Nghiêm Tự không hề từ chối.
Hôm nay tinh thần ba Kha không tồi, kéo hai người rủ rỉ trò chuyện hồi lâu.
Muộn hơn một chút, ba Kha hơi mệt mỏi, ông nhắm mắt ngủ mất.
Để tránh làm ồn đến ông, Kha Tây Ninh bèn kéo Nghiêm Tự ra ngoài, nhỏ tiếng hỏi: "Tối nay anh định ngủ đâu? Khách sạn à?"
"Em nghĩ ngày mai chú thức dậy không thấy anh ở đây, chú sẽ nghĩ gì?" Nghiêm Tự hỏi.
Kha Tây Ninh không nghĩ tới vấn đề này. Được Nghiêm Tự nhắc, cậu mới nhận ra giờ mà đuổi hắn ra ngoài tìm khách sạn ở đúng là rất không ổn. Nếu sáng mai ba Kha dậy sớm, hỏi tới Nghiêm Tự, cậu cũng không biết phải giải thích kiểu gì.
Nhưng căn nhà này nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng ngủ chính ba Kha đang ngủ, còn lại một phòng là phòng ngủ của Kha Tây Ninh hồi nhỏ, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn, chiều rộng không quá mét hai. Ngoài phòng khách đến cái sopha cho người trưởng thành nằm cũng không có.
Thấy Kha Tây Ninh rối rắm, Nghiêm Tự bèn nói: "Anh có thể ngủ dưới đất."
Nghĩ nghĩ, thấy cũng chỉ có cách này hợp lý, Kha Tây Ninh gật đầu.
Bôn ba suốt một đường, Nghiêm Tự ra chút mồ hôi.
Hắn không thích cảm giác dấp dính trên người, muốn tắm rửa, bèn hỏi: "Phòng tắm nhà em dùng được không?"
Kha Tây Ninh cũng không rõ lắm: "Chắc là dùng được. Tôi vào xem thử."
Kha Tây Ninh quen đường quen lối ra gian phòng bếp bên ngoài phòng tắm, dưới chạn bát có cất một cái bình gas, là loại phải dùng tay khởi động mới lên.
Bật được một lúc, bình nước nóng trong phòng tắm vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Kha Tây Ninh đã lâu không dùng loại bình nước nóng kiểu cũ này, cậu ấn thử nút công tắc, mà bình nước chẳng khác gì cục gạch thô kệch cồng kềnh, không có chút phản ứng nào phản hồi lại cậu.
Nghiêm Tự đứng xa xa, vừa tháo một cúc áo sơ mi, thấy vậy bèn tiến lại. Hắn từ phía sau phủ qua người Kha Tây Ninh, giơ tay gõ gõ vỏ ngoài bình nước nóng, chợt "phụt" một tiếng, hơi nóng bốc lên, ngọn lửa xanh nhảy nhót trong tầm mắt cậu.
Kha Tây Ninh ngạc nhiên nhìn Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự nói: "Cái này không an toàn, nên đổi đi."
Kha Tây Ninh cũng tán đồng, cậu nói: "Có rất nhiều thứ phải mua. Ngày mai tôi qua khu chợ một chuyến."
"Anh đi cùng em." Nghiêm Tự nói.
Kha Tây Ninh không mấy đồng ý lời đề nghị này của Nghiêm Tự, nếu một mình cậu đi, dù có bị nhận ra cũng sẽ không có phiền phức, dù gì fan lập lý lịch trên baidu cho cậu cũng có ghi quê quán cậu ở khu vực này. Cậu về thăm người thân một chuyến cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.
Nhưng nếu Nghiêm Tự đi theo thì không còn là chuyện đơn giản nữa.
Nhìn ra lo lắng trong lòng cậu, Nghiêm Tự chủ động lùi một bước, bất đắc dĩ nói: "Vậy anh ngồi trong xe đợi em, em tự đi."
Câu này nghe hơi quen tai.
Kha Tây Ninh liếc hắn, lòng thầm nói một câu, lại giở trò vớt vát lòng thương cảm.
Nghiêm Tự trưng ra bộ dáng cực kỳ vô tội nhìn cậu.
Kha Tây Ninh không cắn câu nữa, cậu quay lại phòng ngủ phụ, giúp Nghiêm Tự chuẩn bị giường chiếu đơn giản. Dì Lâm rất chu đáo, sau khi báo tin gọi Kha Tây Ninh về, dì lập tức dọn dẹp lại phòng ngủ phụ, còn cẩn thận trải lại chăn đệm.
Cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi thơm của bột giặt tản mác ra từ ga trải giường.
Rất nhạt, không hắc mũi, trái lại vô cùng thư thái. Mùi hương này đem lại cho Kha Tây Ninh cảm giác rất thân thiết, nhưng đã rất lâu cậu không được ngửi thấy, nó là mùi bột giặt hồi cậu còn nhỏ gia đình cậu hay dùng, là loại rất bình dân, chỉ ở nơi này mới bán, ra khỏi thành phố này là không tìm được ở đâu cái mùi hương giống thế này nữa.
Bộ chăn đệm gối trên giường chưa thấy bao giờ, chắc là do dì Lâm mua về.
Trong lòng Kha Tây Ninh dâng lên dự cảm không tốt lắm.
Qủa nhiên, trong tủ quần áo trống không, đừng nói ga trải giường, đến cả chăn bông cũng không có, nhưng lại thoang thoảng mùi dầu long não.
Kha Tây Ninh ngồi trên giường đơn, nhất thời cảm thấy đau đầu.
Nghiêm Tự tắm xong, hắn không thay quần áo mới, chỉ mặc lại đồ mặc lúc đến. Hắn vừa lau đầu vừa tiến vào phòng ngủ, hỏi: "Tây Ninh, máy sấy tóc đâu?"
Kha Tây Ninh nằm trên giường, úp gối lên mặt, rất vô trách nhiệm mà đáp: "Không có."
Đúng thực là không có.
Khăn lông thì có, chắc cũng là dì Lâm chuẩn bị.
Nghiêm Tự cũng qua loa lấy nó lau tóc.
Cũng may tóc hắn không dài, lau lau mấy cái đã không còn ướt quá nữa.
Kha Tây Ninh chợt phấn chấn lên, nói: "Lúc tới, tôi thấy bên cạnh có tiệm cắt tóc Tiểu Hồng, nếu ảnh đế không chê có thể qua đó, khéo người ta thấy anh đẹp trai mà giảm giá cho đấy."
Nói những lời này cậu chỉ đang nói giỡn.
Nghiêm Tự hiểu được, cũng không để bụng, thấy Kha Tây Ninh mặt mày ủ ê, hắn bèn đi tới bên người cậu.
Ngồi xuống, Nghiêm Tự quan tâm hỏi: "Em đang phiền não chuyện gì?"
Kha Tây Ninh nằm trên giường, Nghiêm Tự tuy là ngồi xổm xuống nhưng từ góc nhìn vẫn là từ trên cao nhìn xuống.
Kha Tây Ninh buộc phải duy trì tình trạng bốn mắt nhìn nhau đầy ngượng ngùng với Nghiêm Tự.
Cậu dời tầm mắt, nói: "Anh cách xa chút, nước trên đầu rỏ vào mặt tôi."
Nào có nước gì trên đầu rỏ vào mặt, chỉ là Kha Tây Ninh không quen Nghiêm Tự ghé sát lại gần mình như vậy thôi.
Nghiêm Tự thầm thở dài trong lòng, lừa đảo.
Hắn nghe lời cậu mà đứng cách xa ra.
Kha Tây Ninh quay lại nhìn hắn, nói: "Có lẽ tôi sẽ ở lại một thời gian ngắn."
Nghiêm Tự: "Anh biết."
Kha Tây Ninh do dự nói: "Hay là anh... mai anh về đi. Tôi sẽ nói lại với ba là anh bận, có việc gấp nên đi trước."
Nghiêm Tự nhìn cậu: "Hôm nay anh vừa mới thề với ba em. Anh thề sẽ đối xử tốt với em cả đời."
Kha Tây Ninh nhíu mày, mở miệng định nói gì đó.
"Nếu ngày mai anh rời khỏi đây, bỏ lại em cùng người cha đang bị bệnh, anh có phải quá mất nhân tính không?" Nghiêm Tự hỏi.
"Nhưng bên công ty anh phải làm sao?" Kha Tây Ninh hỏi, "Không phải anh có rất nhiều thông cáo sao?"
"Khiến em thất vọng rồi." Nghiêm Tự cười cười, "Gần đây anh rất rảnh, có nhiều thời gian ở cạnh em."
Kha Tây Ninh thấy khó hiểu, trước đây Nghiêm Tự bận rộn ra sao cậu hoàn toàn có thể thấy được. Cùng là diễn viên, trước kia Kha Tây Ninh dù bận rộn đến mấy cũng chưa từng có tình trạng từ sáng tới tối đều phải đẩy nhanh tốc độ quay phim. Về sau nhân khí tăng lên, cậu mới thấu hiểu cảm giác của Nghiêm Tự, chỉ hận không biết thuật phân thân.
Nhân khí cùng mức độ bận rộn của một diễn viên gần như có quan hệ mật thiết với nhau.
Lần này, nếu không phải quản lý hiện tại của cậu là Phó Diễm, có lẽ Kha Tây Ninh cũng rất khó xin nghỉ phép được.
Vậy nên khi nghe Nghiêm Tự nói, Kha Tây Ninh thật sự khá bất ngờ.
"Dạo gần đây anh sao thế?" Kha Tây Ninh hỏi, "Cả năm chỉ nhận mỗi một bộ "Cung đình", những bộ khác chỉ toàn làm người chế tác."
Nghiêm Tự nhìn cậu, "Nếu anh nói... anh sắp giải nghệ, em có tin không?"
Kha Tây Ninh giật mình khiếp sợ nhìn hắn, "Không tin."
"Anh cũng không tin." Nghiêm Tự khẽ cười.
Kha Tây Ninh vẫn có cảm giác kỳ kỳ quái quái, nhưng lại không thể nói được thành lời.
Nghiêm Tự đứng dậy, quét mắt nhìn quanh phòng ngủ một vòng. Căn phòng không rộng, nhưng quay hướng nam, ban ngày ánh nắng chiếu vào cũng không tồi.
Lại nhìn xuống sàn nhà, trơn bóng, gì cũng không trải.
Kha Tây Ninh bất đắc dĩ nói: "Trong tủ không có chăn đệm."
Thì ra cậu vì chuyện này mà phiền não.
Nghiêm Tự bật cười: "Đây là nguyên nhân em muốn đuổi anh?"
"Không phải." Kha Tây Ninh thành thật đáp, "Tôi chỉ sợ làm lỡ lịch trình của anh."
Nghiêm Tự tự nhiên như ruồi nằm xuống giường cùng Kha Tây Ninh, giọng điệu nghe ra có chút tiếc nuối: "Vậy anh chỉ đành nằm trên giường thôi."
Hai người dựa rất sát, sát đến mức Kha Tây Ninh thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ người Nghiêm Tự truyền tới.
Cậu lẳng lặng nhích sát lại gần tường thêm vài phân.
Nghiêm Tự thấy thế cũng không giận, chỉ nói: "Em sợ anh lắm à?"
"Không." Kha Tây Ninh ăn ngay nói thật.
※
Đêm khuya, hai người chuẩn bị đi ngủ.
Giường quá nhỏ, sau khi cả hai nằm hẳn xuống, giữa hai người gần như không còn lấy một khe hở.
Kha Tây Ninh cố dịch sát vào tường hết mức có thể.
Nghiêm Tự chọc chọc lưng cậu, hơi thở nóng rực khẽ thổi sau tai, hắn cười nói: "Bạn học Kha Tây Ninh, đang úp mặt vào tường đấy à?"
Sau lưng Kha Tây Ninh cứng đờ.
Tình cảnh hiện tại khiến Kha Tây Ninh nhớ lại nhiều năm trước, hai người lần đầu quay cảnh giường chiếu. Hồi đó Kha Tây Ninh cũng căng thẳng y như bây giờ, sau khi quay xong, cậu rúc trong chăn không chịu chui ra, Nghiêm Tự phải dỗ rất lâu, Kha Tây Ninh mới như ốc sên thấp thó thò đầu ra ngoài.
Trong nháy mắt Nghiêm Tự có xúc động muốn kéo Kha Tây Ninh ôm vào trong lòng, nhưng nghĩ đến việc nếu làm vậy có khả năng sẽ khiến cậu chán ghét, cuối cùng Nghiêm Tự cũng không có làm.
Hắn cười nói: "Trước kia chung chăn chung gối bao lần cũng không thấy em căng thẳng thế này."
Kha Tây Ninh cãi lại: "Không giống nhau."
Nghiêm Tự sửng sốt, nhưng rồi lại không nói gì.
Qua một lúc.
Thấy Kha Tây Ninh vẫn chưa thả lỏng, Nghiêm Tự khẽ giọng hỏi: "Em ngủ chưa?"
"Ngủ rồi." Kha Tây Ninh đáp.
Rõ ràng biết cậu đang nói đùa, Nghiêm Tự vẫn nhịn không được nói: "Lừa đảo."
Kha Tây Ninh kéo chăn trùm lên, ợm ờ nói: "Tôi không ngủ được, đang đếm cừu."
Nghiêm Tự bị cậu chọc cười.
Ngừng một lát, hắn nói: "Anh kể chuyện trước khi ngủ cho em nhé."
Kha Tây Ninh cũng đang nhàn đến phát chán, "Được."
"Ngày xửa ngày xưa có một người." Nghiêm Tự thong thả kể, "Người hắn yêu muốn rời xa hắn. Ngày rời đi, người đó mang theo cả chăn đệm hai người dùng hôm kết hôn."
"..." Kha Tây Ninh không hề tò mò, nhưng vẫn thỏa mãn tâm tình muốn kể chuyện của Nghiêm Tự, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó người này trùm chăn đi ngủ." Nghiêm Tự nói.
"..." Kha Tây Ninh ngáp một cái, "Đúng là một câu chuyện nhàm chán." Lại bán thảm.
Nghiêm Tự không tỏ ý kiến.
Kha Tây Ninh ngoảnh đầu lại nhìn hắn, "Bệnh dạ dày của anh đã đỡ chưa?"
"Đỡ nhiều rồi." Nghiêm Tự nói, "Không thấy tái phát nữa."
Kha Tây Ninh nói: "Dạo này anh hay dùng khổ nhục kế lắm, tôi còn tưởng anh sắp lôi chiêu này ra dùng."
Nghiêm Tự khẽ thở dài, muốn xoa đầu Kha Tây Ninh, đến cuối cùng hắn vẫn không làm.
"Khổ nhục kế gì đó chỉ là nói giỡn thôi, em không cần tin là thật." Nghiêm Tự nói.
Những chuyện khiến Kha Tây Ninh đau lòng, hắn sao nỡ làm.
Hết chương 69.