Kỳ thật tính ra thời gian vẫn còn sớm, đại khái cũng mới 8 giờ tối, đối với người thường được ví như con cú không đến nửa đêm 12 giờ không ngủ được mà nói, thời gian này quả thật vẫn còn quá sớm. Ngủ không được cũng là chuyện bình thường a!
Mộc Tiểu Hoa thẳng tắp nằm trên giường, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu liền nghe được thanh âm sột sột soạt soạt, hơi hé mắt nhìn trong bóng đêm mơ hồ dĩ nhiên lại là Thế đang bò dậy.
Nguyên bản Mộc Tiểu Hoa cho rằng hắn muốn đi WC nên quyết định không phát ra tiếng động, sợ đột nhiên phát ra tiếng sẽ dọa đến hắn. Nhưng lại thấy Thế thế nhưng ngồi lẳng lặng ở trên giường nhìn Xán trong chốc lát, sau khi xác định Xán xác thật đã ngủ rồi liền hướng đến chỗ nàng nhìn xem.
Không biết Thế rốt cuộc là muốn làm gì, lúc hắn ngồi dậy Mộc Tiểu Hoa liền ý thức nhắm mắt lại, tâm không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương, tiếp theo nàng nghe được thanh âm Thế xuống giường bên kia, cẩn thận hơi hơi mở mắt, nhìn thấy Thế thế nhưng đang đi tới chỗ nàng.
Mộc Tiểu Hoa vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Một lát sau, trên mặt truyền đến xúc cảm mềm mại, thế nhưng lại bị liếm? Mộc Tiểu Hoa sợ tới mức cả người cứng đờ, ở trong lòng hét lên một tiếng, nhưng nghĩ đến hiện tại mình đang trong trạng thái ngủ say nên vội thả lỏng lại, vô tình lại cố ý như không thoải mái, than nhẹ một tiếng trở mình, mặt nghiêng vào bên trong.
Phía sau không có thanh âm, chờ thêm một lát nữa Mộc Tiểu Hoa lại nghe được âm thanh "tất tốt" rất nhỏ, hẳn là Thế đi trở về, bò lên trên giường.
Mộc Tiểu Hoa lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thế làm gì phải đợi nàng ngủ rồi liếm mặt nàng a! nhưng lại nhớ đến lúc nàng vừa đến thế giới này chính là bị liếm tỉnh nha. Lúc ấy bởi vì chỉ quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh cùng bản thân nên cũng chưa nghĩ nhiều đến vấn đề này, lúc ấy còn nghĩ rằng xúc cảm bị liếm kia là do nằm mơ, hiện tại xem ra lúc ấy trong sơn động chỉ có Thế ở đó, người liếm nàng hẳn là Thế đi.
Ham mê của tiểu hài tử này thật đặc biệt a!!! Mộc Tiểu Hoa yên lặng cảm thán cũng không hề nghĩ nhiều, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu hài tử, âm thầm liếm nàng mặt đại khái muốn biểu đạt một loại cảm xúc thân thiết đi! Nhưng mà trên mặt bị liếm đều là nước miếng cũng thật không thoải mái. Ngày mai phải tìm cơ hội nói với hắn một chút mới được!
Cho nên, giữa lúc nàng mơ mơ màng màng ngủ thì cảm giác có người đang liếm mặt nàng, nàng cho rằng lại là Thế, nghĩ như vậy nên Mộc Tiểu Hoa cũng không tỉnh dậy mà mơ mơ màng màng duỗi tay vỗ vỗ, lẩm bẩm nói: “Thế, đừng nháo, nhanh đi ngủ đi.”
Động tác liếm nàng chợt ngừng lại, tiếp theo càng thêm thân thiết liếm nàng nhiều hơn, thậm chí còn liếm đến môi của nàng.
Mộc Tiểu Hoa giật mình tỉnh lại, nhưng phát hiện bên mép giường không có bất luận kẻ nào, Thế cùng Xán đều ngoan ngoãn nằm ở trên giường bên kia ngủ ngon lành, trong sơn động cũng không thấy có người khác.
Mộc Tiểu Hoa nhẹ nhàng phun ra một hơi, nâng cánh tay lên che trán, nguyên lai là nằm mơ? Thật là, như thế nào lại nằm mơ thành như vậy a? Bất quá từ trước đến nay đều là mơ toàn giấc mơ không đâu vào đâu, Mộc Tiểu Hoa trở mình tiếp tục ngủ, cũng không chú ý tới bóng dáng đen nhánh đứng dán vào tường sơn động.
Rất nhanh Mộc Tiểu Hoa lần nữa tiến vào mộng đẹp, bóng dáng dán sát vào tường lẳng lặng nhìn nàng một lúc, sau đó lặng lẽ rời đi.
Buổi tối này đối với Mộc Tiểu Hoa mà nói là đặc biệt ấn tượng, sau khi lần nữa tiến vào mộng đẹp, nàng lại bắt đầu nằm mơ, có lẽ là ngày hôm nay đã chịu kích thích nào đó quá nhiều, khiến giấc mơ hiện lên nhiều hình ảnh thiếu nhi không nên xem, trong mơ hình ảnh nam chính cũng vô cùng rõ ràng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Mộc Tiểu Hoa ngồi ở trên giường che trán, cảm giác có một loại thống khổ không thể nói nên lời. Sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, Xán cùng Thế cũng đã rời giường, trong sơn động an an tĩnh tĩnh chỉ có một mình Mộc Tiểu Hoa, bởi vì cảnh trong mơ quá rõ ràng khắc sâu vào trong lòng Mộc Tiểu Hoa nên nàng ngồi lại trên giường cố gắng lấy lại bình tĩnh một hồi lâu mới đứng lên.
Đi ra sơn động, không thấy bóng dáng Xán cùng Thế, Mộc Tiểu Hoa đứng ở trước sân nhìn về phía phương xa, hít sâu vào một ngụm không khí tươi mới, lười biếng duỗi eo, cảm giác tâm tình cũng tức khắc sảng khoái hơn rất nhiều. Nhưng eo mới duỗi đến một nửa, liếc thấy Vũ từ đường nhỏ đang đi lên, ngay lập tức nàng buông xuống cánh tay đang giơ lên cao, hình ảnh trong mộng nhanh chóng rõ ràng hiện ra, mặt không khống chế được bất giác nóng lên, đôi mắt càng thêm không khống chế được nhìn về phía ngực Vũ, ngay tức khắc tâm cũng theo đó nóng lên.
Mộc Tiểu Hoa vỗ vỗ mặt mình, thấy Vũ giương mắt nhìn về phía nàng liền cuống quít xoay người, hít sâu một hơi khiến mình mau chóng bình tĩnh lại.
Vũ đang muốn cùng Mộc Tiểu Hoa chào hỏi thì thấy Mộc Tiểu Hoa xoay người sang chỗ khác, tay vừa mới giơ lên lại yên lặng buông xuống, kêu: “Tiểu Hoa!”
Nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, Mộc Tiểu Hoa xoay người, hướng về phía Vũ cười phất tay: “Vũ! Sớm a!”
“Sớm!” Vũ mặt mang theo mỉm cười đi đến trước mặt Mộc Tiểu Hoa, nhìn thấy cách ăn mặc của Mộc Tiểu Hoa thì ánh mắt bỗng chốc sáng lên: “Ta cầm một chút cây kê lên đây, từ buổi sáng hôm nay ta liền bắt đầu theo ngươi học nấu cơm!” Vũ tới gần khiến Mộc Tiểu Hoa cảm giác được trong nháy mắt nàng bị hormone nồng đậm của giống đực bao vây lấy.
Trái tim đập lỡ một nhịp sau đó nhanh chóng gia tốc, theo bản năng lui về phía sau hai bước kéo ra khoảng cách cùng Vũ, nỗ lực bình tĩnh nói: “Ngươi đem cây kê vào đây đi! Ta đi rửa mặt trước, chờ hai người Xán trở về thì nổi lửa, bắt đầu làm bữa sáng.”
“Hảo!” Vũ gật đầu, nhìn Mộc Tiểu Hoa sau khi nói xong liền cầm đồ dùng rửa mặt xoay người hướng phía dưới chân núi đi thì hơi nhíu mày, hắn tựa hồ cảm giác được Mộc Tiểu Hoa đang tránh né với hắn, nhưng vì sao a?
Mộc Tiểu Hoa rửa mặt xong trở về, Xán cùng Thế cũng đã trở về trước, ba người đang nhóm lửa, nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa trước sau đều cùng nàng chào hỏi, đem lửa đốt lên sau đó Xán đi múc nước, Thế tiếp tục đi làm thùng gỗ.
Trong sơn động chỉ còn lại Mộc Tiểu Hoa cùng Vũ, Mộc Tiểu Hoa "giặt sạch" xong mặt cũng thành công "tẩy" luôn ảnh hưởng của những cảnh trong mơ, trở về gặp Vũ đã có thể bình tĩnh như thường, cái này đúng là thành công làm cho Vũ mê mang. Vừa rồi vẫn còn cảm giác được Mộc Tiểu Hoa đang tránh né hắn, có phải là hắn đã gặp ảo giác không vậy?
Vũ ngồi ở đó đến khi lửa cháy được một nửa thì Mộc Tiểu Hoa cầm phổi heo cắt ra, nàng chuẩn bị nấu canh phổi heo, Vũ nhìn đống lửa thiêu đốt vừa đủ, không cần phải thêm củi nữa lúc này mới nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa đang nghiêm túc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, do dự hỏi: “Tiểu Hoa, đêm qua ngươi ở bờ sông có phải đã gặp Liệt đúng không?”
Mộc Tiểu Hoa nghiêm túc cắt phổi heo, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ân, gặp được.”
“Lúc Liệt trở về trên người cái gì cũng chưa mặc, vậy ngươi đều thấy được đúng không?”
Mộc Tiểu Hoa đang cắt phổi heo nghe vậy động tác cũng dừng lại, nghi hoặc liếc mắt nhìn Vũ một cái: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta muốn nói……” Vũ do dự một chút nói: “Ngươi nếu đã xem hết người Liệt, có phải hay không nên phụ trách với hắn?”
“Cái gì?” Mộc Tiểu Hoa khiếp sợ, ngừng việc trên tay, không thể tưởng tượng trừng lớn mắt nhìn Vũ.
“Ta nói, cả người Liệt đều bị ngươi xem hết, ngươi nên phụ trách với hắn.” Vũ kiên định lặp lại.
Mộc Tiểu Hoa ngây ngốc hỏi lại: “Phụ trách như thế nào?”
“Chỉ có phu thê mới có thể xem thân thể lẫn nhau, ngươi nếu đã nhìn thân thể Liệt, vậy phải làm vợ chồng cùng hắn!”
“Gì?” Mộc Tiểu Hoa quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: “Nơi này của các ngươi còn có quy định như vậy?” Vũ bị Mộc Tiểu Hoa hỏi lại cũng ngây người, trong đầu nghĩ thầm cái này không phải là quy định của ngươi sao?
Mộc Tiểu Hoa tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn một lát, đột nhiên cảm giác được chuyện tối hôm qua gặp được Liệt đang trần như nhộng dường như có gì đó không thích hợp, đúng lúc Xán múc nước trở về, Mộc Tiểu Hoa hỏi hắn: “Xán, nơi này các ngươi có quy định, nếu nữ nhân xem hết cả người nam nhân thì phải gả cho hắn sao?”
Xán mang vẻ mặt khó hiểu, nhìn nhìn Mộc Tiểu Hoa lại nhìn nhìn Vũ, sau đó khẩn trương hỏi: “Ai xem hết ai? Tiểu Hoa là ngươi xem hết ai sao?”
Mộc Tiểu Hoa có chút không kiên nhẫn phất phất tay: “Ngươi trước đừng hỏi cái này, ngươi mau nói cho ta biết có cái quy định này hay không!”