• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Thiên Sa.

~Truyện chỉ up tại diendanlequydon~

A Nhiễm cùng Mậu tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, ai cũng không nhường ai, ai cũng đều không thừa nhận thỏa hiệp. 

Một cái nói: "Là chính ngươi không tin, tham ăn đi ăn vụng nên trúng độc sao lại đổ lên đầu ta? Muốn trách thì trách ngươi tự mình tham ăn còn thích đi trộm đồ vật."

Một cái thì nói: "Ngươi căn bản là không nói cho ta biết cây sắn có độc, còn cố ý xúi giục ta đi ăn vụng hại ta trúng độc, ngươi quả thực ác độc." 

"Ta không có, Thừa, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.” A Nhiễm lập tức bắt lấy cánh tay Thừa xin giúp đỡ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Việc này nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu nhận lấy thanh danh ác độc này, Thừa sẽ nghĩ nàng thế nào? Nàng không để bụng người khác nghĩ nàng như thế nào, nàng chỉ để ý Thừa nghĩ như thế nào thôi.~Truyện chỉ up trên trang diendanlequydon~ những web khác đều là sao chép~

Giả đáng thương? Mộc Tiểu Hoa nhìn A Nhiễm như vậy liền thầm cười ha hả.

“Ngươi rõ ràng là có, còn không thừa nhận.” Mậu sinh khí rống to, nổi giận đùng đùng trừng mắt A Nhiễm. 

Mộc Tiểu Hoa nhìn về phía Mậu ở trong lòng lạnh lùng "hừ" lạnh một tiếng, xem bộ dáng này, trung khí*(*khí thế) cũng thật đủ, Mộc Tiểu Hoa ghét nhất chính là ăn trộm, mà A Lệ thẩm biết rõ nhi tử của mình trộm đồ vật cũng không giáo dục, không quở trách thì chẳng phải cùng một dạng người như vậy? 

"Lấy một chút cũng không có gì cả." Thậm chí thái độ vẫn luôn dung túng, sau lại đến thái độ khi Mậu trúng độc, chỉ nghĩ làm sao có thể lấy được chỗ tốt trong đó, nhân phẩm kiểu này đúng là cực phẩm. Chuyện này khiến cho Mộc Tiểu Hoa đối với người một nhà Mậu vô cùng chán ghét.

“Được rồi, đừng cãi nữa.” Thừa nhàn nhạt mở miệng, đem cánh tay của mình từ trên tay A Nhiễm rút ra, liếc mắt nhìn A Nhiễm một cái lại liếc mắt nhìn Mậu một cái, cuối cùng cùng Mộc Tiểu Hoa nhìn nhau, nói: “Sự thật rốt cuộc là cái dạng gì, các ngươi rốt cuộc là ai đang nói dối, trong lòng các ngươi tự mình rõ ràng, việc này liền dừng ở đây. Chuyện tình lần này cũng coi như một cái giáo huấn, Mậu về sau không được trộm đồ vật nữa.”

Thừa mặt không biểu tình đảo qua người nhà Mậu, lại liếc mắt nhìn Mậu cùng A Nhiễm một cái, trầm giọng nghiêm khắc nói: “Chuyện giống như lần này, chỉ một lần này không có lần sau, nếu là còn có lần sau, tuyệt không dung thứ. Ta nói được thì làm được!” 

A Nhiễm cùng Mậu đều gục đầu xuống, ai cũng không biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì, bất quá lời Thừa nói rất có phân lượng, Mộc Tiểu Hoa nghĩ chuyện như vậy, bọn họ hẳn không dám tái phạm lần sau. 

Sự tình giải quyết xong xuôi, sau khi Mộc Tiểu Hoa đáp ứng cho Mậu giải dược liền rời đi, tam huynh muội Thừa cùng A Nhiễm cũng không hề nhiều lời lưu lại mà từng người về nhà. 

⭐Diendanlequydon⭐

♥Edit&Beta: Thiên Sa♥

Mộc Tiểu Hoa trở về nhà Xán trước, nói với bọn họ một tiếng liền một mình một người đi ra hướng sau núi, lúc này trời đã sập tối lờ mờ, Vũ hỏi muốn hắn đi cùng hay không Mộc Tiểu Hoa lắc đầu cự tuyệt. Mậu trúng độc cây sắn liều lượng rất nhỏ, uống nhiều chè đậu xanh chút là có thể giải độc, nàng tiến vào không gian hái chút đậu xanh, thuận tiện hái dưa hồ lô cùng bí đỏ ra ngoài, đương nhiên không thể để người đi theo.

Đi qua sau núi, Mộc Tiểu Hoa vẫn luôn đi hướng phía dưới tìm một địa phương ẩn nấp, sau khi xác định chung quanh không ai, tìm một thân cây ngồi dựa xuống, nhắm mắt lại bài trừ tạp niệm, ở trong lòng mặc niệm "Linh giới không gian", khi mở mắt ra lần nữa liền phát hiện bản thân đã ở trong vườn.

Mộc Tiểu Hoa đi trước nhìn tình huống khu vực gieo trồng tối hôm qua, thế nhưng đã mọc ra chồi non nho nhỏ, nắm chặt thời gian hái được chút đậu xanh, lại hái thêm hai quả dưa hồ lô cùng một trái bí đỏ lớn hình bầu dục sau đó rời khỏi không gian.

Tìm lá cây đại thụ hình tròn bóng loáng đem đậu xanh bao lại cột chắc, lại tìm một dây mây đem dưa hồ lô cột lại trên eo, ôm theo bí đỏ lớn về nhà.

“Oa a! Tiểu Hoa, ngươi đang ôm cái gì vậy?” Mộc Tiểu Hoa đi trở lại chân núi, ở phía dưới ngẩng đầu chờ Liệt cùng Thế đang vội vàng chạy xuống. Mộc Tiểu Hoa đem bí đỏ giao cho Liệt nói: “Đây là bí đỏ, ăn.” Lại đem hồ lô trên eo cởi xuống đưa cho Thế: “Cái này có thể lấy để chứa nước.”

“Tỷ tỷ tìm được giải dược không?” Thế tiếp nhận hồ lô hỏi.

“Tìm được rồi.” Mộc Tiểu Hoa quơ quơ lá cây được bao lại: “Chính là cái này.” 

Thế cùng Liệt đều thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tìm được thì tốt rồi.” Ba người trở lại sơn động, Xán cùng Vũ đang ở đó làm cơm chiều, nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa trở về đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn thấy đồ vật trên tay Liệt cùng Thế đều rất ngạc nhiên.

♥♥Vào trang Diendanlequydon để được đọc chương mới sớm nhất cũng như ủng hộ công sức editor nhé!♥♥

Mộc Tiểu Hoa giải thích nói khi đi tìm thuốc giải trong lúc vô tình gặp được, sau núi bọn họ đi cũng không ít nhưng vì sao trước nay không gặp phải mấy thứ này? Trong lòng bọn họ tuy có nghi hoặc nhưng cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này, bọn họ đều tin tưởng lý do thoái thác của Mộc Tiểu Hoa.

Bí đỏ cùng hồ lô trước cứ để đó, Vũ tiếp tục làm bữa tối, ba người bọn Xán hỗ trợ lột vỏ đậu xanh ra, Mộc Tiểu Hoa dùng một nửa đậu xanh nấu một vại chè đậu xanh đầy tràn. 

Nấu chè đậu xanh cần có thời gian, nhóm A Lệ thẩm chờ đến cơm chiều cũng đều ăn xong mà vẫn không thấy Mộc Tiểu Hoa đi qua nhà bọn họ, mọi người đều lo lắng, không khỏi nghĩ đến, không phải là Mộc Tiểu Hoa đang lừa bọn họ chứ? Căn bản không có giải dược đi, nhìn Mậu ở trên giường lăn lộn, khó chịu, bọn họ càng nghĩ càng sợ hãi. A Lệ thẩm lập tức đi kêu muội muội bà là A Hồng, mang theo cây đuốc chạy tới nhà Thừa. 

Các nàng muốn đi tìm Lão Mỗ vì các nàng làm chủ, một nhà Thừa còn đang ăn cơm đâu, hai người đi vào liền bắt đầu khóc lóc kể lể nói Mộc Tiểu Hoa lừa các nàng. Phẩm hạnh một nhà bọn họ như thế nào người trong toàn bộ bộ lạc đều xem ở trong mắt, không có người ưa thích bọn họ mấy, nhìn thấy hai người một phen nước mũi một phen nước mắt, một nhà Thừa đều ăn uống không vô.

~Diendanlequydon~edit&beta~ThiênSa~Lão Mỗ nhìn các nàng trầm giọng hỏi: “Các ngươi đã đi đến nhà Xán tìm Mộc Tiểu Hoa chưa? Nàng có nói không có giải dược sao?” 

Hai người bị hỏi đến sửng sốt, A Lệ thẩm lau nước mắt nói: “Đều đã lâu như vậy mà nàng không tới khẳng định là không tìm được giải dược, nàng chính là cố ý gạt chúng ta a!”

“Trời đều đã mau tối, tìm thuốc giải phải cần có thời gian, các ngươi cũng chưa đi đến nhà Xán hỏi liền nói Tiểu Hoa lừa các ngươi?” Thừa nhíu mi trầm giọng hỏi lại.

“Đúng vậy a!” A Mân tức giận chỉ hai người: “Các ngươi đây là vu hãm Tiểu Hoa tỷ tỷ, thật là chán ghét mà.”

“Các ngươi đi về trước, chờ một chút xem sao đã!” Lão Mỗ nhàn nhạt hạ lệnh trục khách. 

A Lệ thẩm vừa nghe liền nóng nảy: “Chúng ta có thể chờ, nhưng Mậu nhà chúng ta chờ không được a! Mộc Tiểu Hoa là người ngoại tộc căn bản không thể tin, cầu Lão Mỗ làm chủ cho chúng ta, cầu Lão Mỗ ban thuốc cho Mậu nhà chúng ta.”

“Ban thuốc?” A Mân hú lên quái dị, còn muốn nói cái gì đã bị Lão Mỗ trừng mắt một cái liền ngượng ngùng ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng, không muốn nhìn hai người A Lệ, A Hồng nữa liền đi đến một bên tự mình chơi.

Trong mười bộ lạc ở Mạc Á rừng rậm, Sơn Hoa bộ lạc lấy y dược nổi tiếng, rất nhiều bộ lạc khác cần đến thuốc đều hướng Sơn Hoa bộ lạc mua hoặc trao đổi, đặc biệt là những người trong bộ lạc đó đều hiểu y thuật. 

Sơn Trà bộ lạc chỉ có Lão Mỗ hiểu được y thuật, nhưng cũng không chế ra thuốc, những thuốc có được đều là cùng Sơn Hoa bộ lạc trao đổi mà có, Sơn Trà bộ lạc vốn bần cùng, những thuốc đó cũng trở nên đặc biệt trân quý, nếu không phải tình huống không còn cách nào khác thì sẽ không dễ dàng mang ra dùng.

Nếu trong bộ lạc có người tới xin thuốc, là tình huống như không thể không dùng thuốc thì Lão Mỗ sẽ bảo bọn hắn lấy ra thứ gì đó trao đổi lấy thuốc với bọn hắn một ít, tình huống đặc thù thì sẽ ban thuốc, ban thuốc cũng có nghĩa là cho miễn phí.

Mà Mậu lần này là do đi trộm đồ vật nhà người khác, hành vi ăn vụng sau đó trúng độc còn muốn hãm hại người khác, đừng nói hắn hiện tại căn bản là không có nguy hiểm đến tính mạng, cho dù có, dùng lời A Mân nói chính là xứng đáng!

Lại nói Mộc Tiểu Hoa cũng đã nói sẽ tìm thuốc giải cho bọn họ, các nàng thế nhưng còn có mặt mũi tới cầu ban thuốc, không phải đổi mà là ban a! Này da mặt dầy cũng là không ai bằng. 

❗❗Thật buồn cười khi các bạn hối thúc chương mới ở web coppy❗❗

Kỳ thật, nguyên bản khi Mậu độc phát ra, A Lệ thẩm bọn họ liền muốn đi tìm Lão Mỗ, nhưng một khi tìm Lão Mỗ, bọn họ biết chắc Lão Mỗ khẳng định sẽ hỏi vì sao lại trúng độc, suy xét đến nguyên nhân trúng độc không mấy sáng sủa kia, lại nghĩ chỉ ăn một ngụm hẳn sẽ không có chuyện gì lớn nên bọn họ cũng không dám đến tìm Lão Mỗ.

Sau đó A Nhiễm trở lại cũng bảo đảm không có việc gì, bọn họ cũng yên tâm cùng A Nhiễm cộng lại hãm hại Mộc Tiểu Hoa, nhưng tới hiện tại, sự tình cũng bại lộ, Mộc Tiểu Hoa nói có thể giải độc nhưng vẫn không xuất hiện, các nàng lại nhớ đến Mậu chính là nguy hiểm đến tính mạng, đem hy vọng ký thác ở trên người Mộc Tiểu Hoa còn không bằng cầu Lão Mỗ ban thuốc.

Rốt cuộc các nàng chính là cùng A Nhiễm lên kế hoạch ý đồ hãm hại Mộc Tiểu Hoa đem nàng đuổi đi, Mộc Tiểu Hoa thật có thể không so đo hiềm khích trước đây mà cho bọn hắn giải dược sao? Các nàng cảm thấy thực không tin nổi, còn không bằng da mặt dày đến Lão Mỗ xin thuốc.

Nhưng bọn họ không có tiền cũng không có đồ vật, chỉ có thể cầu Lão Mỗ ban thuốc mà không phải đổi thuốc, dù sao mặt cũng đã ném, cùng lắm thì mặt dày hơn một chút, rất có một loại ý vị bất chấp tất cả.

Lão Mỗ nhàn nhạt liếc mắt nhìn A Lệ, A Hồng thẩm quỳ gối trước mặt một cái, chuyển hướng Thừa nói: “Ngươi cùng các nàng đi nhà Xán một chuyến, nhìn xem Mộc Tiểu Hoa rốt cuộc có tìm được giải dược hay không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK