• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit&Beta: Thiên Sa.

Mộc Tiểu Hoa bĩu môi trở về sơn động. 

Ngày hôm sau, Mộc Tiểu Hoa là bị khói sặc tỉnh, mơ mơ màng màng xoay người mông lung nhìn Xán đang ở bên kia nhóm lửa, không biết vì sao một màn này thế nhưng làm nàng có một loại cảm giác quen thuộc, thật giống như đã từng trải qua. 

Có lẽ đây là số mệnh? Mộc Tiểu Hoa yên lặng nghĩ, nhìn Xán bận rộn đến phát ngốc, không thể không nói tiểu tử này nhan sắc thật tốt, tuy rằng nhìn ra thì đen một chút, nhưng cũng đoan đoan chính chính, cả người đều tản ra một loại năng lượng tích cực sáng lạn. 

Bộ dáng bận rộn lộ ra nhẹ nhàng, ánh nắng sáng sớm chậm rãi chiếu lên toàn bộ con người hắn, lộ ra một loại bình thản không thể nói rõ, thậm chí khiến Mộc Tiểu Hoa có một loại cảm giác, ân! Là cảm giác thực kỳ diệu, khiến tâm tình Mộc Tiểu Hoa sung sướng.

Xán đang nghiêm túc nhóm lửa vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa nhìn hắn chằm chằm thì bị dọa nhảy dựng, Mộc Tiểu Hoa không nghĩ tới Xán đột nhiên ngẩng đầu cũng bị dọa nhảy dựng, hai người liền như vậy trừng lớn mắt nhìn đối phương. 

Cuối cùng vẫn là Xán phản ứng trước, thở phào một hơi, nhếch miệng cười: “Tiểu Hoa, ngươi tỉnh rồi! Vì sao lại nhìn lén ta?”

Mộc Tiểu Hoa trên mặt nóng lên, ho nhẹ một tiếng nói: “Ai nhìn lén ngươi?” Dứt lời xoay người rời giường, khom lưng mang giày không hề nhìn trực diện Xán.

“Ngươi không phải nhìn lén, mà là quang minh chính đại nhìn.” Xán cười nói cũng hướng Mộc Tiểu Hoa đi đến, hỏi: “Vì sao muốn nhìn ta như vậy?”

Mộc Tiểu Hoa đang mang giày liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện hai chân, động tác nàng cúi xuống, nhìn thấy vết thương trên chân Xán hơi hơi nhíu mày, giương mắt cùng Xán nhìn nhau nghiêm túc nói: “Chốc lát nữa ngươi cùng Vũ làm cơm sáng, ta cho bện cho các ngươi hai đôi giày rơm.”

Xán bị bộ dáng nghiêm túc kia của Mộc Tiểu Hoa làm cho sửng sốt, gật gật đầu, Mộc Tiểu Hoa gật đầu, xoay người từ sườn giường phía dưới xách ra ba lô, cầm bàn chải đánh răng kem đánh răng lại đem ba lô giấu xong đứng dậy đi ra ngoài, Xán nhìn bóng dáng Mộc Tiểu Hoa phục hồi tinh thần lại: “Ngươi còn không có nói cho ta biết vì sao nhìn ta như vậy a.”

♥Vào trang Diendanlequydon để được đọc chương mới sớm nhất cũng như ủng hộ công sức editor nhé!♥

Như thế nào còn nhớ vấn đề này, Mộc Tiểu Hoa co rút khóe miệng cũng không quay đầu lại nói: “Bởi vì ngươi rất soái!” 

Đi đến bên ngoài sơn động từ phía bên phải cây cối cầm lấy khăn lông treo ở trên cây gỗ, Mộc Tiểu Hoa lại cầm chậu rửa mặt cùng gáo nước đi về hướng giếng nước, đi được hai bước thì phát hiện quên mang sữa rửa mặt, nghĩ đến sữa rửa mặt còn có 50ml, nàng liền nhịn không được hối hận, lúc trước vì cái gì không mang theo chai lớn hơn một chút a?

Mộc Tiểu Hoa trở về sơn động lấy sữa rửa mặt, nhưng mà tìm trong ba lô một lúc cũng không thấy, lúc này mới nhớ tới khẳng định là tối hôm qua để quên ở bờ sông, khó trách tối hôm qua lúc bỏ đồ vào trong ba lô giống như thiếu cái gì đó. Hỏi Xán sáng nay khi đi bờ sông rửa mặt có nhìn thấy hay không, Xán nói sáng nay hắn đi giếng bên cạnh rửa mặt chứ không đi bờ sông.

Mộc Tiểu Hoa đi ra sơn động, đụng phải Liệt cùng Thế vừa lúc từ bờ sông rửa mặt trở về, vội hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy đồ vật của ta ở bờ sông không?”

Thế cùng Liệt nhìn nhau lắc đầu: “Không thấy thứ gì cả"

"Ca ta đi xuống trước, không biết hắn có nhìn thấy hay không.” Liệt nói quay đầu hướng dưới chân núi xem, vừa lúc Vũ từ trong nhà ra tới.

“Ca, sáng sớm hôm nay ngươi có nhìn thấy đồ vật của Tiêu Hoa ở bờ sông không?” Vũ nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa lắc đầu: “Không thấy được, mất thứ gì?”

“Một loại đồ dùng để rửa mặt, tối hôm qua để quên ở bờ sông, sang nay ngươi đi không thấy được sao?”

Vừa nói đến tối hôm qua, Vũ liền nhớ tới chuyện tối hôm qua nửa đêm Mộc Tiểu Hoa và Xán cùng nhau tắm rửa, sắc mặt hơi trầm xuồng, lắc đầu: “Không thấy được.”

“Ai da!” Mộc Tiểu Hoa vô lực phun ra một hơi: "Không phải là bị ai nhặt đi rồi chứ?”

“Không biết.” Vũ đi đến bên cạnh nhàn nhạt nói.

“Nhưng mà, sớm như vậy hẳn là không ai đến chỗ đó chứ?” Mộc Tiểu Hoa cau mày suy đoán, lúc trước đã nói qua, sơn động ở Sơn Trà bộ lạc có khoảng cách với nhau khá xa, mà nhà Xán cùng nhà Liệt cách quần thể bộ lạc lại xa hơn một chút.

Dòng sông kia có ba lối đi khác nhau, một hướng là từ trên này đi xuống bờ sông, hai chỗ khác là do tập thể xây lên, người bộ lạc thường xuyên đi lại, lối đi trước mặt này cách hai lối đi khác cũng khá xa, lối đi này cũng là do nhà Liệt cùng Xán tự mình xây lên, rất hẹp, cơ bản chỉ có bọn họ đi.

Theo lý thuyết, hiện tại vẫn còn sớm càng đừng nói đến thời điểm lúc Vũ đến đây, hẳn là không có người đi qua mới đúng, sữa rửa mặt nếu để ở đó vậy chắc hẳn là vẫn còn ở kia mới đúng a!

“Không biết a!” Vũ trả lời như cũ là nhàn nhạt. 

Mộc Tiểu Hoa có chút khó hiểu nhìn Vũ: “Ngươi làm sao vậy?” Nàng rõ ràng cảm giác được Vũ lạnh nhạt.

Vũ vẻ mặt cũng khó hiểu: “Ta làm sao?” 

Thái độ như cũ thực lạnh nhạt, tuy nói không lạnh, nhưng lại là loại cảm giác rõ ràng vô cùng xa cách. 

Mộc Tiểu Hoa hơi hơi nhíu mày, tìm tòi nghiên cứu nhìn nhìn hắn, lại giống như nhìn không ra cái gì khác thường, nghĩ thầm, nam nhân đại khái cũng có mấy ngày khó ở như vậy đi! Nghĩ vậy cũng không tiếp tục miệt mài theo đuổi, nói: “Không làm sao thì tốt rồi, sáng sớm hôm nay ngươi cùng Xán làm cơm sáng đi! Các ngươi đi lên trước đi, ta đi ra bờ sông.”

“Hảo.” Vũ gật đầu. 

Mộc Tiểu Hoa không hề lưu lại hướng dưới chân núi đi, nàng phải tự mình đi tìm xem sao, xem có phải hay không đã không cẩn thận làm rớt trong bụi cỏ. Nàng chỉ nghĩ sáng nay hẳn là không ai đi qua chỗ kia, mà hôm nay thật sự cũng không ai từ chỗ đó đi qua, nhưng nàng như thế nào cũng không thể nghĩ ra được ngày hôm qua lúc nửa đêm sẽ có người đi qua đã nhặt đi đồ vật. Mộc Tiểu Hoa đương nhiên không có khả năng tìm được.

Nàng rửa mặt xong vừa đi trở về vừa hướng hai bên cây cối tìm cũng không nhìn thấy bóng dang chai sữa rửa mặt. Thẳng đến khi trở lại cửa sơn động Mộc Tiểu Hoa mới rốt cuộc tiếp nhận sự thật rằng không thấy sữa rửa mặt, hết mất giày lại mất sữa rửa mặt, cùng một ngày hôm qua liền mất hai đồ vật của nàng, giày thì không nói nhưng sữa rửa mặt ở nhà mà cũng có thể làm mất, nàng còn có thể nói cái gì?

Được rồi! Mất thì mất vậy! 

Mộc Tiểu Hoa bất đắc dĩ thở dài một tiếng đi đem khăn lông treo lên, trở lại sơn động. Xán cùng Vũ đang chuẩn bị làm cơm sáng, Liệt cùng Thế ngồi ở trên giường chơi hồ lô, thấy Mộc Tiểu Hoa tiến vào, Vũ hỏi: “Tiểu Hoa, bí đỏ muốn làm như thế nào?”

Thái độ của hắn đã khôi phục như thường, Mộc Tiểu Hoa sửng sốt ở trong lòng mắt trợn trắng, quả nhiên là nam nhân có mấy ngày khó ở sao? 

Kỳ thật, Vũ là điều chỉnh tốt tâm tính có chút mất khống chế của mình, hắn cũng nói không rõ vì sao lại sinh khí với Mộc Tiểu Hoa, đại khái là nàng rõ ràng từng nói qua nam nữ khác nhau, không thể ở bên nhau tắm rửa lại vào lúc nửa đêm qua mặt bọn họ cùng Xán tắm rửa với nhau, hắn chính là đơn thuần tức giận nàng nói chuyện không giữ lời? 

Nhưng mà, hắn cũng nghĩ thông suốt, mặc kệ thế nào đều là do Mộc Tiểu Hoa quyết định, hắn không nên bởi vậy sinh khí với nàng, vậy nên hắn nỗ lực đem không thoải mái trong lòng đè ép xuống dưới. Nhưng, hắn cho rằng như thế nếu nói ra cũng thật quá oan uổng Mộc Tiểu Hoa, bất quá, nói đến nói chuyện không giữ lời, Mộc Tiểu Hoa cũng nói qua tắm rửa không cần người đi cùng, mà nàng lại muốn Xán đi cùng, đúng vậy, vẫn tính là nói chuyện không giữ lời đi.

Cái danh này, Mộc Tiểu Hoa liền phải cõng! Dù sao Vũ cũng tha thứ nàng, lý giải ra cho nàng. Vũ khôi phục bình thường Mộc Tiểu Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng liền không nghĩ sẽ đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân chân chính, thực tự nhiên đem việc này vứt ra sau đầu, nói: “Đem đầu kia bí đỏ cắt ra một đoạn, gọt vỏ, cắt thành khối nhỏ, chờ chè đậu xanh sôi lên liền bỏ vào nấu chung với nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang