Thời gian Mộc Tiểu Hoa cúi đầu nghiêm túc bện giày rơm chậm rãi trôi qua, tạnh mưa thì bầu trời cũng dần dần tối xuống. Cuối cùng cũng bện xong một chiếc giày rơm, Mộc Tiểu Hoa mang vào thử đi qua đi lại. Cảm giác cũng không tệ lắm, trái phải xem xét: "Vẫn còn phải cải thiện một chút!"
"Tỷ tỷ, ca ca cùng Vũ ca đã trở lại!" Thế từ bên ngoài sơn động chạy vào vui vẻ nói.
Mộc Tiểu Hoa trong lúc bện chế ra giày rơm, Thế cùng Liệt vẫn luôn ở bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, nhưng Mộc Tiểu Hoa cũng không bện được, thử tới thử lui cũng chưa thành công. Nhìn đến ánh mắt hoài nghi, lo lắng của hai người, Mộc Tiểu Hoa liền đem bọn họ đuổi đi ra ngoài.
Đợi mưa tạnh nàng bảo hai người bọn họ đi ra ngoài tìm cây trúc nhỏ đem về, chuẩn bị làm thành cần câu, chờ khi bọn hắn trở về lại cho bọn hắn nhiệm vụ đi làm thùng gỗ.
Bồn ở nơi này là đem đầu gỗ lớn chặt ra với độ dày thích hợp, lại đem lớp gỗ bên trong đầu gỗ đào ra thành trũng ở giữa. Bên ngoài nhà Liệt vừa vặn có một đoạn dài đầu gỗ lớn, Mộc Tiểu Hoa căn cứ vào cái bồn nhà Liệt mà dùng phương thức khác chế tác ra một cái thùng.
Mộc Tiểu Hoa ở trong sơn động khi vội vàng bện giày rơm thì Liệt cùng Thế ở bên ngoài vội vàng làm thùng nước, bất quá thùng nước cũng không làm được tốt, rốt cuộc vẫn là công cụ nơi này quá mức lạc hậu: "Xán cùng Vũ đã trở lại sao?" Mộc Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn Thế: "Săn được thứ gì không?"
"Có! Là hai con gà rừng còn có hai con thỏ hoang." Thế hưng phấn khoa tay múa chân, sau khi quen thuộc thì Thế cũng dần dần cởi mở hơn.
"Oa! Thật tốt quá." Ánh mắt Mộc Tiểu Hoa sáng lên: "Đi! chúng ta đi ra ngoài nghênh đón bọn họ, đúng rồi! Thế, nhìn xem giày rơm của tỷ tỷ như thế nào?" Mộc Tiểu Hoa nâng lên chân phải quơ quơ khoe ra.
"Tỷ tỷ làm thành công?" Thế mặt đầy vui vẻ, hiếm lạ nhìn chằm chằm chân Mộc Tiểu Hoa, không phải, mà là nhìn chằm chằm giày rơm trên chân nàng, liên tục gật đầu: "Thực tốt!"
"Tốt đúng không?!" Mộc Tiểu Hoa mang vẻ mặt kiêu ngạo cười, trên đời này không có gì có thể làm khó Mộc Tiểu Hoa thông minh cơ trí như nàng.
"Đúng, rất tốt!" Thế khẳng định gật đầu, đặc biệt cổ động.
Mộc Tiểu Hoa vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Thế: "Ăn xong cơm chiều, tỷ tỷ liền làm cho ngươi một đôi."
"Thật tốt!" Thế nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh ngôi sao nhìn Mộc Tiểu Hoa, làm cho lòng tự trọng của Mộc Tiểu Hoa đạt đến thỏa mãn cực lớn.
Đi ra sơn động, Xán cùng Vũ cũng vừa vặn đi đến trước sân sơn động, nhìn trên tay bọn họ cầm gà rừng cùng thỏ hoang, Mộc Tiểu Hoa nhịn không được trừng lớn mắt kinh ngạc, cảm thán: "Oa! Thật lớn nha!"
Nhìn gà rừng cùng thỏ hoang đều phải ba bốn cân một con, nếu mua ở thị trường nuôi gà trong nhà gà chỉ khoảng một hai cân là cùng. Nói như vậy gà nuôi trong nhà so với gà rừng sẽ nhỏ hơn, một con gà rừng có thể lớn lên như vậy cũng đã không dễ dàng gì.
"Này thì tính cái gì? Có con còn lớn hơn nữa đó!" Liệt ở một bên nói.
"Còn có con lớn hơn nữa sao?" Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán, cười nhìn về phía Xán cùng Vũ: "Các ngươi vất vả rồi, đêm nay xem ta sẽ thi triển tài nghệ, làm một bữa ăn thật tốt cho các ngươi."
"Được!" Vũ cười gật đầu.
Xán cũng theo sau gật đầu, nhìn thấy giày rơm trên chân Mộc Tiểu Hoa hiếm lạ hỏi: "Tiểu Hoa, đây là giày rơm mà ngươi nói?"
“Đúng vậy!" Mộc Tiểu Hoa gật đầu, “Thế nào? Đi được đúng không?"
Tầm mắt mọi người đều đặt ở trên chân Mộc Tiểu Hoa. Vũ gật gật đầu: "Đi được, mang như vậy là có thể bảo vệ được lòng bàn chân, bất quá khi vào núi nếu có thể bảo vệ cả hai bên chân thì tốt rồi."
"Ừm……" Mộc Tiểu Hoa suy tư gật đầu: "Cái này ta sẽ suy nghĩ thêm."
"Tiểu Hoa thật lợi hại!" Xán khâm phục nhìn Mộc Tiểu Hoa.
Mộc Tiểu Hoa cảm thấy mỹ mãn cười: "Được rồi, giày rơm đợi lát nữa hãy nói tiếp, vẫn nên chuẩn bị làm cơm chiều trước đi!"
⭐Diendanlequydon⭐
⭐⭐Edit+Beta: Thiên Sa⭐⭐
❤❤❤❤⭐⭐⭐⭐❤❤❤❤
Xán cùng Vũ đi bờ sông xử lý thỏ hoang, Liệt đi múc nước nấu xử lý gà rừng, Thế phụ trách nhóm lửa, Mộc Tiểu Hoa hỗ trợ. Năm người phân công cùng nhau làm việc vô cùng vui vẻ.
Xán cùng Vũ khi trở về, nước cũng vừa sôi tới, Mộc Tiểu Hoa và Liệt đang chuẩn bị cùng nhau xử lý gà rừng, nhìn thấy thỏ hoang trên tay bọn họ đã xử lý tốt, nàng phát hiện thiếu vài thứ: "Nội tạng thỏ hoang đâu?"
"Ném rồi!" Xán vẻ mặt đương nhiên nói, sau đó lại mê mang hỏi: "Muốn vài thứ kia để làm gì? Thật ghê tởm."
"Ghê tởm cái gì chứ? Ăn rất ngon." Mộc Tiểu Hoa mắt trợn trắng.
"Cũng có thể ăn sao?" Vũ kinh ngạc hỏi, những người khác càng là vẻ mặt hoảng sợ.
Mộc Tiểu Hoa ho nhẹ một tiếng: "Đương nhiên có thể ăn, lần sau đừng ném, xem ta làm cho các ngươi ăn, các ngươi sẽ biết."
"Được!" Trừ bỏ Thế cổ động đáp ứng, ba người khác đều mang vẻ mặt không dám gật bừa, Mộc Tiểu Hoa cũng không nói thêm cái gì, đi qua chỗ Liệt nhận lấy gà rừng, dùng nước sôi đem gà rừng xối qua, Mộc Tiểu Hoa chuẩn bị động thủ nhặt lông gà thì bị Vũ giữ chặt: "Cái này để chúng ta làm đi!"
"Được thôi!" Mộc Tiểu Hoa cũng không từ chối, có một số việc quá cố chấp thì sẽ sinh ra cảm giác phản cảm.
Thời điểm Mộc Tiểu Hoa mười tuổi liền bắt đầu đi làm kiếm tiền, bởi vì tuổi còn nhỏ có nhiều việc nàng không thể làm, hơn nữa có nhiều nơi không muốn thuê cũng không dám thuê nàng, chỉ có một ít nơi như ở sau bếp nhà hàng cần tạp công hỗ trợ.
Bởi vì tuổi còn nhỏ nàng chỉ có thể làm một ít việc vặt đơn giản kiếm lấy tiền công ít ỏi, tỷ như nhặt rau, còn có nhổ lông gà, vịt, ngỗng. Trước khi đủ mười tám tuổi, nàng vẫn luôn ở sau bếp nhà hàng hỗ trợ như vậy.
Thời gian nhàn rỗi thì nàng đi xem nhóm đầu bếp nấu ăn, cũng vì vậy mà còn học được một thân trù nghệ. Thời gian dài ở chung khiến nàng cùng nhóm đầu bếp nhà hàng trở nên quen thuộc, nàng thích nấu ăn cũng thích học, bọn họ cũng đều nguyện ý dạy cho nàng. Nguyên bản nếu không thể thi đậu Đại học hiện tại, đoán không chừng nàng sẽ lựa chọn làm một đầu bếp.
Nhìn Vũ đem bộ đuôi dài của gà rừng nhổ xuống, Mộc Tiểu Hoa vội duỗi tay nói: "Cho ta."
Vũ đem lông đuôi gà đưa cho nàng, Liệt nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hoa, ngươi muốn lông này làm gì?"
Mộc Tiểu Hoa cười: "Lông đuôi này rất xinh đẹp a! Ta phải giữ lại."
Liệt cùng Xán cũng xem xét, mỗi người nhổ thêm một cây đưa cho nàng, Mộc Tiểu Hoa cười đến vui vẻ tiếp nhận: "Cám ơn."
Rất nhanh ba người đã đem lông gà rừng nhổ xong, chuẩn bị mở bụng lấy nội tạng ra, Mộc Tiểu Hoa vội ngăn lại: "Đi bờ sông xử lý đi. Vũ, Xán các ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Liệt, hai chúng ta cùng đi."
"Ta cùng Liệt đi cũng được!" Vũ đề nghị.
Mộc Tiểu Hoa mỉm cười tà ác: "Ta còn muốn xử lý nội tạng."
"……" Vũ sắc mặt cứng đờ.
Mộc Tiểu Hoa đem lông chim đưa cho Thế: "Giữ giúp ta. Vũ, đem vại cùng chén đũa nhà các ngươi mang sang đây, sau đó nấu một vại nước sôi, cái khác thì chờ ta trở lại."
Mưa rơi lớn, nước mưa như tẩy hết khô nóng trong không khí, chạng vạng, không khí khắp núi rừng đều vô cùng tươi mát, ánh nắng chiều như tô điểm trên bầu trời dần tối, núi rừng xanh ở nơi xa có đám sương lan tỏa, khiến cho người ta có cảm giác yên lặng xa xưa.
"Thật đẹp!" Mộc Tiểu Hoa nhìn theo hướng mặt trời đang chậm rãi khuất dần dưới chân núi liền cảm thán.
"Cái gì đẹp?" Đi ở phía sau, Liệt khó hiểu hỏi.
"Phong cảnh đẹp."
"Này thì có gì đẹp đâu?"
Mộc Tiểu Hoa lắc đầu, cuộc sống ở chỗ này con người sẽ không hiểu đến từ "bê tông, cốt thép, đại đô thị" trong tương lai, người người đều có tình cảm riêng biệt.
Hai người đi đến bờ sông, Liệt dùng thạch đao đem gà cắt ra. Mộc Tiểu Hoa móc nội tạng ra, đều rửa sạch sẽ, sau đó bắt đầu xử lý ruột gà cùng thận gà.
"Di~ thật thối!" Nhìn thấy đồ vật* (*shit gà. (≧∇≦)/) trong ruột gà, vẻ mặt Liệt chịu không nổi.
Mộc Tiểu Hoa cười: "Không sao đâu! Rửa sạch sẽ rồi sẽ không thối nữa."
"Thứ này có thể ăn sao?" Liệt lại một lần tỏ vẻ hoài nghi thật sâu.
"Đương nhiên." Mộc Tiểu Hoa chậm rãi liếc mắt Lệt một cái: "Ta sẽ lừa ngươi sao?" Liệt nhanh chóng lắc đầu.
Mộc Tiểu Hoa không nói chuyện nữa, nghiêm túc xử lý ruột gà. "Ngươi lắc đầu là mang ý tứ khẳng định ta sẽ không lừa ngươi hay là không phải không biết ta có lừa ngươi hay không đúng không?!"
Đem nội tạng của hai con gà đều xử lý tốt, kế tiếp chính là trở về chuẩn bị bữa tối, món ăn ở nguyên thủy thôn quê rốt cuộc sẽ như thế nào đây?
Mộc Tiểu Hoa tràn ngập chờ mong.