Thanh âm này nhẹ đạm như gió lười biếng như mây, ẩn hàm ý tứ lưu luyến, quanh quẩn nhân tâm, Mộc Tiểu Hoa vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thanh âm sao lại dễ nghe đến thế.
Đám người tự động tản ra hai bên, chỉ thấy một lão hổ lớn uy mãnh chậm rãi đi tới, trên lưng hổ một thanh niên ngồi xếp bằng vững vàng, mang theo biểu tình lười biếng. Đám người vây xem có chút sôi trào lên!
“Là Dư Đồng a!”
“Tiểu lang Dư Đồng!"
“Tiểu lang Dư Đồng muốn mua cá nướng a!”
##Vào Diendanlequydon để được đọc chương mới sớm nhất cũng như ủng hộ công sức editor##Ở thế giới này "tiểu lang" là loại xưng hô lễ phép đối với nam tử tuổi trẻ, song song đó, đối với nữ hài thì gọi là "Cô nương".
Mộc Tiểu Hoa nhìn đám người chậm rãi đi qua càng lúc càng gần, một người một hổ, nguyên lai đây là Dư Đồng trong truyền thuyết a! Không hổ là danh nhân của Mạc Á rừng rậm, lang quân trong mộng của rất nhiều nữ hài muốn gả, sự xuất hiện của hắn lại một lần đổi mới giá trị nhận thức của Mộc Tiểu Hoa đối với nhan sắc thanh niên trong bộ lạc Mạc Á rừng rậm.
Trong mắt hoa đào luôn lộ ra không chút để ý, rồi lại tựa hồ ẩn hàm nhu tình, ngũ quan như điêu như khắc có thể nói là chí phẩm của nghệ thuật nặn người, biểu tình lười biếng tản ra mị hoặc khác, môi mỏng đỏ tươi hơi hơi gợi lên, mang theo tia mê hoặc tà vọng. Tóc ngắn cập vai tùy ý rối tung, trên trán cột lấy một cây lông chim màu sắc rực rỡ được bện thành dây cột tóc, bất đồng cùng những người khác chỉ vây da thú để ngực trần, hắn khoác xéo một tấm da thú màu xám bạc, da thú dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng, chiếu rọi lên màu da thịt đồng cổ của hắn càng thêm mật nước mê người. Da thú kia thoạt nhìn mềm nhẵn tràn đầy ánh sáng, xúc cảm chạm vào có lẽ rất tốt.
Sau này Mộc Tiểu Hoa mới biết được đó là da ngân lang cực trân quý khó có được, người bình thường căn bản không thể săn được.
“Cầm.” Dư Đồng đi đến đối diện Mộc Tiểu Hoa cách đống lửa, biểu tình nhàn nhạt đưa cho nàng một bối tệ: “Mua một con cá.”
Mộc Tiểu Hoa tiếp nhận bối tệ, giơ lên tươi cười: “Hảo.”
Đem hai con cá đã nướng tốt đưa cho Dư Đồng: “Hy vọng ngươi có thể thích.”
Dư Đồng cười nhạt hơi hơi gật đầu, tiếp nhận cá nướng không nhanh không chậm mà cắn một ngụm, đôi mắt hơi hơi sáng ngời, độ cong nơi khóe miệng tăng lớn, vừa lòng gật gật đầu, cưỡi lão hổ chậm rãi rời đi.
“Tiểu lang Dư Đồng, hương vị cá nướng thế nào?” Trong đám người có người nhịn không được hỏi.
Dư Đồng nhẹ đạm lười biếng nói: “Không tồi.”
“Ta mua.” Tên nam tử cao lớn vạm vỡ kia vốn đã dao động lập tức lớn tiếng nói, sợ chậm một bước sẽ bị người ta đoạt đi, danh ngạch cuối cùng mua một cái được tặng một cái thuộc về hắn.
⭐Diendanlequydon~⭐
⭐Edit&Beta: Thiên Sa⭐
Kỳ thật vô luận ở thời đại nào, mỹ thực vẫn luôn tràn ngập dụ hoặc, người tham ăn trước nay đều không khan hiếm, có người mở đầu, đặc biệt lại là một cái danh nhân, kéo theo hiệu quả tuyệt đối chuẩn cmnr*(*Sa: Cái này từ bản cv nha! Sa vô tội nha!┐( ̄ヮ ̄)┌).
Chín con cá vô dụng không tốn bao nhiêu thời gian liền bán xong toàn bộ, chỉ là tên nam tử cao lớn vạm vỡ kia mua ba con, sau khi hắn ăn một ngụm cá nướng đầu tiên, vị giác tựa như được mở ra tân thế giới, liên tục kích động tán thưởng ăn ngon, lập tức lại cướp lời nói muốn mua thêm hai con mang về cho người nhà ăn.
Vì thế tốc độ người đến mua cũng tăng lên nhanh chóng, cá nướng của Mộc Tiểu Hoa thu hoạch được rất nhiều lời khen ngợi, kiếm lời những năm bối tệ cùng hai tấm gia thú giá trị ngang bằng hai bối tệ, báo cáo thắng lợi!
Tâm tình mọi người đều vô cùng tốt.
“Không nghĩ tới sẽ bán được tốt như vậy, lần sau chúng ta đến phải mang nhiều cá hơn một chút.” Xán lặp đi lặp lại đếm bối tệ trên tay, cười đến không khép miệng được, hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bối tệ như vậy.
Mộc Tiểu Hoa cười, gật đầu, hôm nay nàng phát hiện Xán vô cùng có thiên phú trong việc đẩy mạnh tiêu thụ: “Trở về chúng ta lại làm nhiều thêm mấy cái thùng gỗ để chứa cá.”
“Được, được.” Liệt liên tục gật đầu: “Việc này cứ giao cho ta, đã làm được một lần những lần sau sẽ dễ làm ra hơn.”
“Vậy Tiểu Hoa cần phải vất vả.” Vũ từ thùng gỗ vừa múc nước dập tắt hai đống lửa vừa cười nói.
“Ta không phải đã đem tay nghề nướng đồ ăn dạy cho ngươi rồi sao?” Mộc Tiểu Hoa cười: “Lần sau chúng ta cùng nhau nướng.”
“Được!” Vũ vui vẻ đồng ý. Đem đống lửa dập tắt hoàn toàn, bốn người hướng trung tâm tập hội đi đến, cũng không biết Thế bị A Mân kéo chạy đi đâu chơi, gần đây bởi vì A Mân không hề cưỡng bách hắn chơi trò chơi cưỡi ngựa, hai người ở chung càng ngày càng hài hòa.
Nhóm Thừa cùng A Nhiễm từng có tới nhìn bọn họ hai lần sau đó liền đi dạo chợ, hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào xem náo nhiệt, trong tập hội sẽ có một ít da thú hiếm lạ hoặc đồ vật hiếm lạ xuất hiện, những cái trong quầy hàng đó thường thường sẽ có rất nhiều người vây quanh, bởi vì chủ quán sẽ giải thích chuyện xưa như thế nào mới có được mấy thứ này.
~~Truyện chỉ up tại diendanlequydon, những web khác đều là sao chép!~~ Khó có khi người của mười bộ lạc gộp vào cùng nhau, tất cả mọi người đều hội tụ ở bên nhau tâm sự bát quái, tâm sự một ít phát hiện mới. Giải trí ở nơi này bần cùng cực độ, truyền bá, phương thức liên lạc của xã hội nguyên thuỷ lạc hậu cực độ, đây chính là một cơ hội giao lưu khó có được. Nên mua đều mua, muốn bán cũng bán đến không sai biệt lắm, mọi người liền bắt đầu tụ tập ở bên nhau bát quái, lúc này đi ở trên chợ nơi nơi đều có thể nhìn thấy đám người tụ tập.
Mộc Tiểu Hoa lấy một bối tệ mua một cái vại lớn nhất, nơi này vại chia thành ba kích cỡ: lớn, vừa, nhỏ. Đường kính miệng vại ước chừng mười lăm, hai mươi, ba mươi centimet. Vại nhà Xán cùng Liệt đều là kích cỡ nhỏ.
Mua vại xong, Mộc Tiểu Hoa lại đi đến quầy hàng của đại ca người Sơn Nham bộ lạc.
Chủ quán nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa đến cười vô cùng hữu hảo mà thân thiện chào hỏi: “Cô nương tới rồi!”
“Đúng vậy!” Mộc Tiểu Hoa cười gật đầu: “Đại ca, ta muốn làm một cái ân……” Đột nhiên Mộc Tiểu Hoa không biết nên hình dung cái chảo như thế nào, nhìn nhìn trái phải rồi cầm lấy một cái chén nói: “Hình dáng thì cùng loại với cái chén này, nhưng mà không có cái đế này, toàn bộ phía dưới đều bóng loáng, hai bên lại làm hai cái lỗ tai, độ dày chỉ bằng một nửa cái chén này, kích cỡ lớn nhỏ thì…… Lớn như vậy đi.”
Mộc Tiểu Hoa so sánh kích cỡ chảo chiên với đồ gia dụng bình thường, chủ quán nghe như suy tư gì đó gật đầu, có chút vô pháp lý giải hỏi: “Cô nương làm cái này gọi là gì? Là dùng để làm gì sao?”
“Gọi là chảo chiên, là dùng để xào rau.”
“Xào rau?” Chủ quán thực kỳ dị.
“Ân.” Mộc Tiểu Hoa gật đầu không tính giải thích nhiều, cũng không phải nàng muốn bảo mật gì đó, mà là nếu phải giải thích thì quá phiền toái, hỏi: “Có thể làm không?”
Chủ quán gật gật đầu: “Hẳn là có thể.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mộc Tiểu Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục khoa tay múa chân nói: “Ta còn muốn làm một cái nồi nấu nước như vậy, hình trụ, lớn như vậy. Lại làm một cái vại giống như vậy.”
Chủ quán nhất nhất đều đồng ý, hỏi: “Muốn cái nắp không?”
“Muốn, nắp vại thì như vậy, hai cái kia thì không cần.” Nắp của chảo chiên cùng nồi nấu nước thì tự mình lấy khối gỗ làm là được, có thể tiết kiệm được một chút.
“Đều là đồ vật có chút hiếm lạ a!” Chủ quán cười cảm thán: “Ngươi như thế nào lại nghĩ được những thứ như vậy? Còn muốn làm ra cái khác nữa không?”
Mộc Tiểu Hoa lại lấy lí do đã lừa dối được A Anh nói cái gì thân thể không tốt ở nhà ngây ngốc liền suy nghĩ miên man trả lời, cuối cùng nói: “Không cần, chỉ nhữg thứ này thôi!”
Kỳ thật nàng còn muốn làm thêm đồ vật, bất quá lần này đặt làm những cái này trước đi! Giao một bối tệ làm tiền đặt cọc hai bên trao đổi ước định chế tác đồ vật, lấy mộc bài làm tín vật, chính sự đều đã xong xuôi.
“Chúng ta chuẩn bị đi trở về hay vẫn là……?” Mộc Tiểu Hoa vấn đề còn chưa có hỏi xong, liền thấy A Mân từ đầu bên kia chạy như bay tới đây, thấy nàng liền hưng phấn kêu lên: “Tỷ tỷ, Tiểu Hoa tỷ tỷ, bên kia có náo nhiệt xem, mau mau mau, đi.”
“Cái gì náo nhiệt a?” Mộc Tiểu Hoa cùng nhóm bọn Xán hai mặt nhìn nhau.
“Là…… Là……” A Mân hung hăng thở hổn hển, dậm chân: “Là Dư Đồng ca ca…… Dư…… Ai nha! Đi nhanh đi! Thế ở bên kia chiếm vị trí chờ chúng ta đó.”