Trong đầu cô đã không chứa nổi những việc khác.
Bởi vậy khi cô ngẫu nhiên gặp được Tần Tâm Nhiên ở bến tàu, thế nhưng cô lại chần chừ.
"Chị là bạn học của Hạ Lân? Tên Chung Tình đúng không?" Tần Tâm Nhiên nhận ra cô, chủ động chào hỏi.
"Đúng." Chung Tình cúi đầu theo bản năng, đối mặt với Tần Tâm Nhiên, lúc nào cô cũng cảm thấy rất tự ti.
"Chị cũng vào thành phố hả?" "Ừ."
Tính cách Tần Tâm Nhiên rộng rãi hào phóng, cô ta vẫn luôn tự nhiên bắt chuyện với Chung Tình. Sau khi lên thuyền còn chủ động ngồi gần cô, trên mặt vẫn treo ý cười như cũ.
"Nghe Hạ Lân nói chị học rất giỏi, chị còn giúp anh ấy học bổ túc nữa, chị giỏi thật đấy!" Tần Tâm Nhiên vén tóc ra sau tai, cười rạng rỡ: "Anh ấy có nghiêm túc nghe giảng không vậy? Hay là anh ấy phiền phức lắm hả?"
"Cũng được." Chung Tình không dám nhiều lời, sợ cô ta phát hiện quan hệ của mình và Hạ Lân.
"Em còn nhớ rõ hồi nhỏ ấy, mẹ em có đưa em sang Mỹ tìm anh ấy chơi." Nụ cười trên môi Tần Tâm Nhiên chưa tắt: "Nhà anh ấy ở L.A có một cái bể bơi lớn lắm, phong cảnh cũng rất đẹp."
"Bọn em rất hay tới Disney chơi, đếm tối cũng không muốn về nhà, hầu như cả mùa hè chúng em đều ở trong..."
Cô ta nhớ lại kỉ niệm với Hạ Lân, không ngừng kể cho Chung Tình nghe. Đó là hồi ức thuộc về riêng hai người họ.
Cái gì mà nước Mỹ, L.A, Disney, đối với Chung Tình đều quá xa xỉ. Trong thế giới của cô chỉ có nghèo khổ, bần cùng, người cha nghiện cờ bạc và một người mẹ cần tiền để chữa bệnh.
Đừng nói là nước Mỹ, ngay cả thế giới bên ngoài thành phố Lam Hải cô cũng chưa từng thấy qua.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và Hạ Lân qua lời nói của người khác.
Chung Tình chỉ cảm thấy choáng váng, cô chưa bao giờ bị say sóng, mà đây cũng không phải cảm giác bị say tàu, mà là tinh thần và tâm trạng không được tốt.
Cô cứ như vậy chống đỡ cả một đường, mãi cho tới khi thuyền cập bờ, cô đứng dậy tính rời đi ngay.
"Chung Tình, xe em gọi chờ ở bên ngoài rồi, chị muốn đi đâu? Để em đưa chị đi." Tần Tâm Nhiên chạy theo sau, cô ta muốn đối xử tốt với Chung Tình vì dù sao cô cũng là bạn học của Hạ Lân.
"Không cần đâu, cảm ơn." Chung Tình nhỏ giọng từ chối, nhưng ngữ khí lại chém đinh chặt sắt.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi bến tàu, lên xe bus đến bệnh viện. Hôm nay về đảo cô cũng về nhà luôn mà không đi gặp Hạ Lân.
Cậu đã gửi rất nhiều tin nhắn thúc giục cô, nhưng cô chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Tôi hơi mệt."
Có chút mệt mỏi đối với mối quan hệ của chúng ta.
Chung Tình nằm trên giường trong chốc lát, trong đầu rối như tơ vò, vốn dĩ không thể ngủ nổi. Cô dứt khoát đứng dậy đi lên sân phơi trên tầng thượng.
Lục Sơn trong bóng đêm giống như một con dã thú khổng lồ, mà cô đang đứng trên đỉnh đầu của con dã thú đó. Bên kia bờ biển là hàng nghìn hàng vạn ánh đèn của những ngôi nhà trong thành phố, ngẩng đầu có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bàu trời. Chung Tình hít sâu một hơi, đôi mắt chua xót, trong lòng nghẹn muốn chết.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự yên lặng, Chung Tình bị hoảng sợ. Tiếng chuông cùng tiếng gõ cửa đồng thời vang lên, trên màn hình lại là số điện thoại quá quen thuộc.
"Là tôi đây, cậu mở cửa đi."
Cô nắm chặt điện thoại, cả người nóng lên, hít sâu mấy hơi mới chạy xuống. Chạy đến cửa lớn, chờ trái tim không còn đập nhanh nữa mới dám mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Hạ Lân, cậu sờ cổ, tùy tiện nói: "Không ngờ rằng trong núi lại lạnh thế này."