Quả nhiên tạo ra sóng to gió lớn.
Ông Nhiêu vừa gọi đến, Hạ Quang Chấn cũng lập tức gọi ngay. Hạ Lân bắt máy của Ông Nhiêu trước.
"Hạ Lân, con quay lại với Chung Tình?" Ông Nhiêu đang nằm phơi nắng trên một hòn đảo tư nhân, nhìn thấy tin tức Hạ Lân gửi đến, lông mày cũng không nhăn lại chút nào.
Hạ Lân đã là người trưởng thành, anh có cuộc sống của riêng mình, huống chi Ông Nhiêu vẫn luôn rất thích Chung Tình, hai người quay lại với nhau cũng không ngoài ý muốn của bà.
"Đúng vậy, cô ấy nhận lời cầu hôn của con rồi, chúng con đang định tìm một ngày để đi đăng kí."
Ông Nhiêu dặn dò hai câu, lại nói mời thầy để xem ngày lành. Nói chuyện nhẹ nhàng vui sướng, trước khi tắt máy bà còn dặn dò: "Chung Tình là cô gái rất tốt, con phải biết yêu thương trân trọng nó."
Hạ Lân: "Con biết rồi."
Kết thúc cuộc gọi với Ông Nhiêu, anh mới gọi lại cho Hạ Quang Chấn.
"Này con trai, con cũng đột nhiên quá đấy, doạ ba mày nhảy dựng." Hạ Quang Chấn trung khí mười phần: "Hôm nào mang cô gái đó về để ba xem, ba làm ba chồng dù sao cũng phải tặng con dâu chút quà gặp mặt chứ."
Giọng nói của Hạ Lân nhàn nhạt: "Hôm nào nói sau, công việc của cô ấy cũng bận, lúc con cầu hôn đã tặng một chiếc nhẫn kin cương, chắc cô ấy sẽ không nhận thêm quà đâu."
"Kim cương lớn không?" "Cũng được, 10 cara."
Hạ Quang Chấn hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Thằng nhóc nhà con, con đưa là chuyện của con, ba đưa là chuyện của ba. Nhận hay không là chuyện của người ta. Như vậy đi, ba tặng hai căn biệt thự Hoa Đình Phủ cho cô vợ nhỏ của con, hôm nào đi làm thủ tục."
Hạ Lân nghe theo: "Được, nghe lời ba."
Anh cúp máy rồi gửi tin nhắn cho Chung Tình: "Anh nói chuyện với ba mẹ rồi, hai người họ không có ý kiến gì về hôn sự của chúng ta, ngược lại còn rất ủng hộ. Ba anh còn muốn tặng quà cho em."
Chung Tình mới vừa tắm xong, nhìn đến nửa câu đầu thì mỉm cười, câu sau nói Hạ tổng muốn đưa cô một món quà nhỏ, cô đoán món quà sẽ không nhỏ chút nào, quà quý quá cô không dám nhận, nhưng bây giờ nói không nhận thì Hạ Lân sẽ mất vui, vì thế cô xem nhẹ chuyện đó, chỉ trả lời lại rằng: "Vậy tốt quá."
Haizz, ông xã của cô giờ lo được lo mất quá.
Ngày hôm sau Chung Tình vẫn đi làm theo lẽ thường. Cô xin nghỉ phép hai tuần nên công việc chồng chất như núi, số liệu gõ mãi không xong, Chung Tình vội đến sứt đầu mẻ trán, cơm trưa cũng chẳng kịp ăn.
Đến buổi chiều, dạ dày cô có chút đau, mua từ quầy ăn vặt một túi bánh quy, miễn cưỡng lót bụng rồi đẩy nhanh tốc độ làm việc. Bận thẳng đến 6 giờ, vừa nhìn điện thoại mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Hạ Lân.
Chung Tình cuống quít gọi lại, Hạ Lân bắt máy rất nhanh. "Bà xã, hôm nay bận lắm sao?"
"Vâng, bận lắm, có rất nhiều việc phải xử lí."
"Em có ăn cơm đầy đủ không đấy? Anh gọi cơm hộp cho em nhé?" "Không cần, em ăn bánh quy rồi."
Hạ Lân nghe cô nói chỉ ăn bánh quy, trong lòng sốt ruột: "Ăn bánh quy sao được, chờ chút anh đến ngay."
Vốn dĩ Chung Tình định từ chối nhưng còn chưa nói thành lời thì anh đã tắt máy.
Hạ Lân mua một phần cháo hải sản, lại mua thêm mấy phần điểm tâm, sau đó mang đến dưới văn phòng Chung Tình.
"Bà xã, anh ở dưới lầu công ty, anh mua cháo cho em này." Hạ Lân gửi tin nhắn xong, hạ cửa xe chuyên chú nhìn ra bên ngoài, chờ mong bóng dáng của Chung Tình.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy, Hạ Lân đành gọi điện thúc giục cô.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới được tiếp nhận, nhưng truyền đến lại là một giọng nữ xa lạ.
"Alo, xin chào, tôi là đồng nghiệp của Chung Tình."
Hạ Lân nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt: "Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy."
Đồng nghiệp: "Hả??? Chào anh, Chung Tình bị đau dạ dày, vừa mới uống thuốc xong."
Lòng anh nóng như lửa đốt: "Chờ một lát, tôi ở dưới lầu công ty cô, tôi sẽ lập tức lên ngay." Anh tắt máy rồi vội vàng đi vào office building.
Đồng nghiệp ngây ra nhìn chằm chằm điện thoại, cứ cảm thấy giọng nói của anh chồng sắp cưới Chung Tình sao nghe quen quen.
Vài phút sau Hạ Lân đã tới, sau khi trình bày với lễ tân thì được dẫn đến văn phòng của Chung Tình.
Chung Tình yếu ớt ghé lên mặt bàn, trên trán toàn mồ hôi, các đồng nghiệp ở bên cạnh lo lắng suông.
Hạ Lân chạy nhanh đến gần, chạm vào bả vai Chung Tình: "Tình Tình, anh đến rồi."
Đồng nghiệp xoay người, sau khi nhìn thấy Hạ Lân thì sửng sốt.
Hạ Lân gật đầu với cô ấy: "Tôi là chồng sắp cưới của Chung Tình, người vừa nghe điện thoại chắc là cô nhỉ? Cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy, tôi đưa vợ tôi về trước."
Chung Tình nghe thấy giọng Hạ Lân, miễn cưỡng ngẩng đầu, thuốc dạ dày đã phát huy tác dụng, cô không còn đau nữa nhưng có chút chột dạ.
Hạ Lân dịu dàng hôn lên trán cô: "Em đứng dậy được không?" Chung Tình lắc đầu.
Hạ Lân cúi người xuống, một tay ôm lấy bả vai cô, một tay xuyên qua dưới gối bế cô lên, vững vàng đi ra ngoài.
Đồng nghiệp ở phía sau ngây ngốc nhìn, bỗng nhiên nhận ra.
Đây không phả người đầu tư cao phú soái của công ty sao?