Hai người đang ngồi ở quán cafe khu phía đông làm bài tập.
Chung Tình sắp có kì thi máy tính, tranh thủ có thể giành được một suất học bổng. Hạ Lân được Hạ tổng giao cho một hạng mục mở rộng của tập đoàn, hai người ngồi đối diện gõ bàn phím như bay.
Có một nam sinh cao ráo chậm rãi đi đến bàn của bọn họ.
"Đàn chị Chung Tình." Sắc mặt nam sinh thẹn thùng mà chào hỏi cô. Chung Tình và Hạ Lân đồng thời ngẩng đầu lên.
Hiển nhiên trong mắt cậu đàn em này chỉ nhìn thấy Chung Tình. "...Cậu là?" Vẻ mặt của cô mờ mịt.
"Em là Trần Hoàn năm hai khoa máy tính, em đã từng xem chị đấu vòng loại, quả thật rất rất rất giỏi." Ánh mắt của cậu ta nhìn Chung Tình tràn ngập sự ái mộ cùng thưởng thức với nữ thần.
Cô nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn, vậy cậu tiếp tục ủng hộ tổ của chúng tôi nha!"
Nhìn thấy Chung Tình cười với người khác, Hạ Lân chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cậu đã sớm biết Chung Tình ưu tú, ngọc sáng làm sao bị phủi bởi bụi trần được chứ. Nhưng thằng nhóc thối kia đang làm cái gì vậy, không thấy chính chủ ngồi lù lù một đống đây sao?
Trong lòng Hạ Lân khó chịu, cố ý nói với Chung Tình: "Tình Tình, anh có gọi bánh kem hạt dẻ, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn đi."
Cô khó hiểu nhìn cậu, định nói sắp ăn cơm chiều rồi đừng ăn bánh kem nữa, nhưng nếu cậu muốn ăn thì tùy vậy.
"... Vâng."
Hạ Lân lập tức nhìn nhướng mày nhìn cậu trai kia, ánh mắt khiêu khích.
Có thấy không hả, tôi với đàn chị cậu chính là "chúng ta", cậu là ai mà dám nhăm nhe vợ ông đây hả?
Đàn em kia bị luồng sát khí từ Hạ Lân làm cho giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, có chút nói lắp: "Đàn...đàn chị, em không quấy rầy chị nữa, đi trước đây ạ..."
"À, được." Chung Tình tạm biệt với đàn em, định tiếp tục làm bài tập.
Hạ Lân lại nói: "Bà xã, anh muốn mượn một quyển sách, chúng ta tới thư viện đi."
Chung Tình: "Không phải anh muốn ăn bánh kem hạt dẻ à?" Hạ Lân: "Không muốn ăn."
Chung Tình: "...Vậy đi." Cô cất máy tính vào túi, đi cùng Hạ Lân tới thư viện.
Thư viện của đại học Lam Hải rất rộng rãi, trong đó cũng có phần đóng góp của tập đoàn Tiểu Hải Đảo, gồm 5 tầng trên mặt đất và 3 tầng ngầm.
Bọn họ mới vừa xoát thẻ đi vào, Hạ Lân đã lôi kéo cô vào thang máy rồi ấn nút xuống tầng ngầm số hai.
"Tầng ngầm hai là sách quốc học." Chung Tình nhỏ giọng nhắc nhở.
"Anh biết mà, anh mượn sách môn tự chọn." Hạ Lân vươn tay nhéo nhẹ mũi cô.
Thang máy xuống đến nơi, cậu giữ cửa thang máy cho Chung Tình ra ngoài trước.
Bảo tàng di tích quốc học có rất nhiều những cuốn sách với niên đại xa xăm, kệ sách bên trong cực cao, phương thức sắp xếp giống hệt như trong phim điện ảnh, tầm mắy bị kệ sách che khuất, liếc mắt nhìn cũng chẳng nhìn thấy ai.
"Nhớ số của cuốn sách đó không?" Chung Tình nhìn về phía Hạ Lân, hôm nay cô thoa kem chống nắng, vẽ lông mày, còn đánh cả son dưỡng, thanh xuân xinh đẹp, đẹp tới nỗi Hạ Lân không nỡ dời mắt.
"Biết, đi theo anh." Anh ra vẻ đã biết rõ, dắt Chung Tình đến một góc, dừng lại giữa khe hở của kệ sách thứ hai từ dưới đến lên và kệ sách cuối cùng.
"Là ở bên này sao?" Chung Tình đứng yên trước kệ sách, ánh mắt quét qua giá nhưng rất lâu vẫn không nghe thấy Hạ Lân trả lời, ánh mắt cô mang theo nghi hoặc, quay lại nhìn cậu.
"Hạ Lân?"
Chỉ thấy Hạ Lân nhướng mày, mặt mày rất là kiệt ngạo, cậu bất động thanh sắc ôm lấy eo cô, kẹp cô giữa mình với kệ sách, gằn từng chữ một mà nói: "Sao cơ? Đàn chị Chung Tình?"