Ngọc Na đi tắm rửa trước, Chung Tình nằm trên giường lướt vòng bạn bè, like ảnh tất niên mà các đồng nghiệp đăng lên, cô thấy Hạ Lân cũng đăng một tấm ảnh, trong bức ảnh có mười mấy người, mọi người ở bên nhau trải qua năm cũ cùng đón năm mới, mà Phương Vũ Mông mặc váy hai dây màu đen ngồi bên cạnh anh cười rất vui vẻ
Chung Tình ném điện thoại sang một bên, trong lòng khó chịu, có lẽ bởi vì khúc nhạc đệm này mà toàn bộ kì nghỉ Tết của Chung Tình đều không mấy vui vẻ.
Chờ kỳ nghỉ qua đi, cô tiếp tục đi làm.
Buổi chiều thứ sáu cô đang sửa sang lại hồ sơ, lại nhận được điện thoại của tổ trưởng tổ thị trường.
"Chung Tình, giang hồ cấp cứu, cô nhìn xem phía dưới chỗ ngồi của tôi có phải có một cái hộp không?"
Chung Tình đi đến bàn làm việc của cô ấy, phát hiện đúng là có một hộp giày lớn: "Có, màu xanh."
"Đúng đó, chính là nó, hôm nay quay chụp phải dùng tới. Tôi có gọi shipper rồi, lát nữa cô đưa cho shipper hộ tôi, cảm ơn cô nhé!"
Chung Tình: "Được, không có gì."
Người kia vừa tắt điện thoại, qua vài phút đồng nghiệp lại gọi lại: "Trời đất ơi sao tôi hẹn đơn lâu như vậy còn chưa có người nhận nữa."
Chung Tình đành phải an ủi nói: "Tôi mang đến cho cô cũng được." Studio cách văn phòng bọn họ cũng chỉ mất 10 phút đi bộ.
Đồng nghiệp nghe cô nói vậy thì ríu rít cảm ơn, còn nói muốn mời cô ăn cơm, Chung Tình cười tắt điện thoại, sau đó xách hộp giày ra khỏi văn phòng.
Rất nhanh cô đã đến studio, đồng nghiệp nhận lấy hộp giày rồi đưa cô một tách trà ấm: "Nếu cô không bận thì có thể ở đây xem một chút, coi như thăm quan."
Đúng thật hôm nay Chung Tình cũng không bận, cô đi vào trong, nhìn thấy vài người vây quanh Phương Vũ Mông, trên người cô ta mặc trang phục của nhân vật trong game, lúc này Chung Tình mới nhớ tới cô ta là người mẫu cho game.
Mà đứng bên cạnh cô ta chính là Hạ Lân.
Bước chân Chung Tình dừng lại, mà Hạ Lân lúc này cũng quay đầu đi, vừa vặn đối diện với ánh mắt Chung Tình.
Phương Vũ Mông vừa làm tóc xong, gấp gáp muốn được khen, cô ta giữ chặt cổ áo Hạ Lân, bĩu môi hỏi anh: "Đẹp không?"
Hạ Lân nhíu mày muốn gạt tay cô ta ra, nhưng nghĩ tới Chung Tình đang nhìn về phía này, đột nhiên anh lại đổi ý.
Anh mỉm cười dịu dàng với Phương Vũ Mông: "Ừ, đẹp lắm."
Quả nhiên Chung Tình nhìn thấy được cảnh này, sức lực cả người cô như bị rút ra, Hạ Lân cười rộ lên chẳng khác gì lúc trước, nhưng nụ cười đó không thuộc về cô
Cô đau khổ rời khỏi studio.
Trở lại văn phòng, Chung Tình mất hồn mất vía, không còn tâm trạng để làm việc, đợi đến tan tầm cô cũng như trốn tránh mà chạy về nhà. Sau khi đóng cửa lại mới khổ sở bật khóc thành tiếng.
Kết quả ngày hôm sau Hạ Lân vậy mà lại muốn hẹn cô ra ngoài, Chung Tình có chút uể oải không muốn đi, cô tra xét xem trong thẻ còn bao nhiêu, sau đó cắn răng chuyển cho Hạ Lân 50.000 tệ.
Vừa mới chuyển xong cô gần như lập tức nhận được điện thoại của Hạ Lân.
Hạ Lân: "Có ý gì? Muốn dùng tiền giải quyết?" Chung Tình: "Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ trả hết." "Cô cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó?"
"...Không phải, nhưng tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta không nên gặp nhau làm gì, nhất là anh và cô Phương..."
Trong điện thoại, giọng nói của Hạ Lân cất cao: "Chuyện này liên quan gì đến cô ta?"
Trong lòng Chung Tình đau đớn, đây xem như cái gì, bảo vệ sao? Từ trước tới nay Hạ Lân chưa từng bảo vệ ai trước mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, hết hy vọng nói: "Tóm lại tôi sẽ không gặp lại anh, trả trước anh 50.000 tệ, còn 250.000 tệ tôi sẽ nghĩ cách, nếu anh muốn tính lãi cũng được."
Cô nói xong, bên kia vẫn luôn im lặng, đến lúc cô muốn tắt máy thì lại nghe Hạ Lân nói: "Tôi ở dưới cửa nhà cô, tôi cứng rồi, cô xuống đây được không?"
Giọng nói của anh quá dịu dàng, thậm chí mang theo chút mê hoặc. Sắc mặt Chung Tình đỏ bừng, trái tim đập loạn, nhưng cô không nói được cũng chẳng từ chối.
"Đm!" Bên kia Hạ Lân mắng thành tiếng, sau đó Chung Tình nghe được tiếng quần áo cọ xát, cuối cùng hô hấp của anh càng lúc càng trở nên thô nặng.
"Chung Tình. " Anh vẫn luôn gọi tên cô.