Ngọc Na: "Sao em không kiên định chút nào cả. Em không cảm thấy tính chiếm hữu của anh ta rất doạ người sao?"
Chung Tình im lặng một lát, cô hiểu sự bất an của Hạ Lân hơn bất kì ai, rốt cuộc hai người tra tấn nhau nhiều năm như vậy, nhưng những chuyện đó cô không thể nói với Ngọc Na.
Cô châm chước mở miệng: "Giữa em và Hạ Lân xảy ra rất nhiều hiểu lầm, anh ấy không có cảm giác an toàn, cho nên kiểm soát có chút quá mức."
Biết cô không nhìn thấy nhưng Ngọc Na vẫn trợn mắt, cô nàng nhận ra Chung Tình đã hoàn toàn sa vào: "Em cứ đợi bị anh ta ăn sạch sẽ đi."
Chung Tình nhìn dòng tin nhắn đó chằm chằm, mặt không tự giác đỏ lên. Đâu chỉ là ăn sạch sẽ, cô còn bị anh nuốt vô bụng đến nơi.
Hạ Lân vừa tan ca về nhà, nhìn thấy Chung Tình ngồi trên sofa thì nhịn không được hôn cô: "Nói chuyện phiếm với ai vậy?"
"Ngọc Na." Chung Tình buông điện thoại, đứng dậy đẩy anh đến toilet. Người đàn ông rửa tay trước bồn, Chung Tình ôm eo anh, thân hình mềm mại kề sát sau lưng anh.
Hạ Lân rửa tay sạch sẽ, xoay người hôn lên mắt cô, ngữ khí oán trách: "Em thân thiết với cô ấy quá, anh sẽ ghen."
Chung Tình bật cười: "Ngọc Na là bạn thân của em mà."
"Nhưng mấy năm kia anh không được ở bên cạnh em, còn cô ấy thì được."
Anh quá ghen ghét.
Chung Tình cười tránh ra, đi trở về phòng khách. Hạ Lân nhắm mắt theo đuôi, trong miệng còn nhắc mãi: "Bà xã, chúng ta tìm một ngày đi đăng kí kết hôn đi."
Chung Tình ngồi xuống sofa, nhìn vẻ mặt anh cấp bách, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng. Cô mềm lòng, duỗi tay xoa xoa mặt anh: "Vâng!"
Hạ Lân thấy tay cô không đeo nhẫn thì hỏi: "Nhẫn đâu? Sao em không đeo?"
Chung Tình: "Kim cương quá lớn, đeo vào không tiện nên em cất đi rồi."
"Là anh suy nghĩ không chu toàn, cuối tuần chúng ta đi mua một đôi khác."
"Được thôi." Chung Tình xoa tóc anh, đứng dậy: "Tủ lạnh có mì sợi, trứng gà với cà chua, em làm mì trứng cà chua cho anh."
Năng lực độc lập sinh hoạt của cô rất mạnh, trước kia muốn tiết kiệm tiền nên không có khả năng ngày nào cũng ăn cơm hộp, cho nên tay nghề nấu ăn của cô rất tốt.
Hạ Lân đi theo cô đến phòng bếp để hỗ trợ, quấy tan trứng, thái cà chua. Chung Tình đun nước, rất nhanh nước đã sôi, cô thả mì sợi vào trong nồi, cho cà chua và trứng gà vào. Chung Tình lấy dưa chuột, thái xong bỏ vào đĩa.
Hạ Lân vớt ra hai bát mì, Chung Tình nhắc nhở: "Em ăn không hết nhiều như vậy, anh gắp ít cho em thôi."
Người đàn ông duỗi tay xoa ngực cô, trêu đùa: "Ăn nhiều một chút."
Cô cười né tránh, bưng bát đi theo anh, mì sợi cùng dưa chuột đặt lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, cúi đầu dùng bữa.
Ăn xong, Hạ Lân cầm chén bát để vào máy rửa bát, Chung Tình do dự mở miệng: "Ông xã, em muốn quay lại nhà em một chuyến."
Động tác của Hạ Lân khựng lại, vẻ mặt như lâm đại địch: "Về làm gì?"
"Ngày mai em phải đi làm." Chung Tình bước tới ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nói: "Chờ đăng kí xong em sẽ dọn tới đây, được không?"
Cho một cái tát lại tặng quả táo ngọt, Hạ Lân ê răng, cảm thấy bà xã mình học hư rồi.
"Vậy ngày mai chúng ta đi đăng kí." "Bây giờ phải hẹn lịch trên mạng trước."
Hạ Lân rút điện thoại ra: "Bây giờ hẹn luôn, chọn một ngày lành."
Chung Tình đè tay anh lại, nhìn anh chớp chớp mắt: "Có phải anh nên nói trước với người trong nhà một tiếng không?"
Hạ Lân cúi đầu nhìn cô, thoạt nhìn có chút khổ sở: "Bà xã, có phải em không tin anh không? Xin lỗi em, đáng lẽ anh nên để em ra mắt bố mẹ bạn bè sớm hơn."
Anh bắt đầu ngẫm lại, chuyện anh và Chung Tình quay lại với nhau còn chưa nói cho Hạ Quang Chấn và Ông Nhiêu biết, bởi vì anh thấy không cần thiết. Tình yêu và hôn nhân của anh, trước nay đều do anh làm chủ, bọn họ chỉ cần chúc phúc là được. Mặt khác anh không mang Chung Tình đi gặp bạn bè là bởi sau khi trưởng thành, các mối quan hệ thường buộc chặt với lợi ích, anh không muốn để Chung Tình vướng vào mớ lòng vòng đó.
Mắt thấy anh lại bắt đầu tự trách, Chung Tình vội vàng mở miệng: "Hạ Lân, không phải em không tin anh."
Cô nói: "Anh cũng biết tình cảnh nhà của em rồi đấy. Nếu em muốn kết hôn thì chỉ cần em đồng ý là được. Cho nên em cũng không để bụng nhà anh nghĩ thế nào về em, có chấp nhận em hay không. Chỉ cần anh đồng ý thì em vui rồi. Chỉ là em sợ nếu ba mẹ anh không chấp nhận, anh ở giữa sẽ khó xử."
"Đến nỗi anh có nói chuyện chúng ta muốn kết hôn cho bọn họ không em cũng không để bụng. Cuộc sống cá nhân của anh em cũng không muốn tham gia quá sâu. Anh hiểu không? Em và anh kết hôn, chỉ cần em với anh là đủ rồi."
Hạ Lân hơi giật mình, anh không ngờ rằng Chung Tình sẽ nghĩ như vậy, rõ ràng cô có thể yêu cầu nhiều hơn một chút.
Trong lúc Hạ Lân ngây người, Chung Tình đã nhón chân lên hôn môi anh: "Ông xã, đừng nghi ngờ tình yêu của em dành cho anh nữa, em sẽ đau lòng đó."
Hạ Lân ôm chặt lấy cô rồi gật gật đầu.
Chung Tình xoa tóc anh: "Được rồi, giờ lái xe đưa em về đi." 1080 words