Lời nói của ông ta vừa dứt, Thuần Hi Thiên bên kia đã giở nắp nồi súp lên, mùi hương ngào ngạt tỏa ra tứ phía. Loại hương vị cực kì kích thích khẩu vị, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hé ra một nụ cười vui vẻ. " Almost." Nhấp thử một ngụm nhỏ, nếm nếm, vẫn là thêm một chút gia vị vào.
Nếu không phải mấy lần trước cả hương lẫn vị đều thua cô bé này, Daniel thực sự không phục cách nấu ăn mà lúc nào cũng tùy ý, giống như bừa bãi, làm đại, cắt đại, nêm đại, nhưng hương vị nấu ra lại rất ngon. Phải chăng đó gọi là gia vị hạnh phúc? Nhìn gương mặt tỏa sáng vì hương phấn của cô bé, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, không giống như ông lúc nào cũng nghiêm túc, không cần biết món ăn ra sao, chỉ cần nhìn cô, cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ. Mấy mươi năm làm nghề đầu bếp mà lại thua dễ dàng như vậy sao. Aizz... Thua thì thua, có một đối thủ như vậy bất kể người đầu bếp nào cũng cảm thấy thỏa mãn, chỉnh nhỏ lửa, ánh mắt ông nhanh chóng chăm chú vào món ăn hôm nay.
Ngẩn mặt nhìn đồng hồ, đã 12h, vặn tắt lửa, Tiểu Thiên giở nắp nồi ra, lần này hương vị đã hoàn toàn thành công, mùi thơm như ma chú thu hút mọi tế bào vị giác. Ngoài phòng bếp rất nhanh xuất hiện một đống gương mặt ló vào nhìn, có tiếng hút khí, có tiếng nuốt nước miếng, có tiếng xuýt xoa,... đám người hầu trong Hoắc trạch không khỏi âm thầm tắc lưỡi luyến tiếc, vừa cắn cắn gấu áo, vừa nén lệ lưng tròng, có cần phải giết người không cần vũ khí như vậy không. Phúc lợi không được hưởng, đáng tiếc, đáng tiếc. Một đám người nhất thời rũ rượi.
Nhắc nồi xuống, Thuần Hi Thiên lấy một cái bát to, bên trong đã có mỳ đã ướp sẵn một ít gia vị ban đầu, sau đó múc súp cho đầy vào bát, bỏ một ít tiêu lên trên, thêm một vài lá ngò, lại thêm một chút nước sốt đặc trưng của món ăn, đặt bát lên một chiếc đĩa màu trắng ngà, trên đĩa có một vài món rau cải và thịt muối ăn kèm, thêm đũa, thìa. Sau đó cúi đầu với Daniel như báo là đã xong, rồi bước ra ngoài.
Quả nhiên, thời gian không sai lệch lắm, anh đã trở về, thần sắc tinh nhuệ, không hề có dấu hiệu mệt mỏi sau một buổi làm việc căng thẳng, đôi mắt lam sáng lên một tia thoải mái, nới lỏng cà vạt, mở một khuy cổ áo, ném áo vét sang một bên cho nữ hầu tùy thời đón lấy, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong khó phát hiện, mày kiếm hơi nhướng, híp mắt cảm thụ mùi hương trộn lẫn trong không khí, anh âm thầm suy nghĩ. 'Không biết hôm nay là món gì đây?' mặc dầu nhà bếp cách cửa chính khá xa, nhưng mùi thơm của món mì sớm đã len lõi đến được đây. Đôi con ngươi lam lạnh lẽo lia qua hai bên, người hầu đều tự biết không tiếng động rời đi trước, còn anh không tiếng động đi đến phòng ăn.
Lúc này, bóng dáng nho nhỏ của Tiểu Thiên vừa từ phía trong bếp đi ra, trên tay đang mang theo phần mì đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn ăn rộng lớn, cẩn thận lót khăn bên dưới đĩa đặt thìa vào trong bát, đũa lại đặt bên trên... " A, Long." Không biết phía sau từ lúc nào đã xuất hiện người, cánh tay thon dài hữu lực của người đó ôm lấy cô gái nhỏ từ phía sau, giam cô lại trong ngực, gò má cương nghị ma sát lên khuôn mặt non mềm, mùi hương nam tính mang chút lạnh lẽo bủa vây, mang theo chút bá đạo và cưng chiều, cô nhóc liền biết ngay là ai.
Bạc môi mỏng mân lên một đường, kề sát vành tai cô mê li cắn một ngụm nhỏ, hài lòng nhận thấy cơ thể cô run lên theo bản năng, anh mới nhỏ giọng hỏi. " Hôm nay là mỳ?" Nhìn món mì đang tỏa ra hơi nóng ấm áp, thơm phức, tiêu và ngò làm tăng màu sắc cho bát mì, từng lát thịt bò nướng vàng thấm sâu gia vị đã ướp qua nước sốt vừng biến thành màu nâu sệt ngon miệng đặt lên phía trên, từng sợi mì màu vàng nhạt ẩn hiện trong nước súp trong vắt như khiêu khích khẩu vị của thực khách. ( Tác giả: Lâu năm không miêu tả món ăn nó lục nghề thành như thế lày đây.) Nhưng trong mắt Hoắc Minh Long món ăn này có ngon như thế nào thì cũng không bằng ai kia...
" Khụ khụ... Excuse me." Daniel lúng túng cắt ngang cuộc trò chuyện ngọt ngào giữa hai người họ. Ông không hiểu tiếng nước Y và lối tư duy của người anh dẫu rằng có khác biệt, nhưng chỉ bằng hành động của Hoắc Minh Long ông cũng dễ dàng nhận ra được loại tình cảm giữa hai người là gì. Trong suy nghĩ của Daniel, hình như người nước Y rất chuộng loại hình nuôi vợ từ nhỏ này nhỉ, ắt hẳn người đàn ông kia phải rất giỏi 'chịu đựng' và cũng phải rất 'kiên trì'. Đang vừa đem đĩa mì đặt kên bàn vừa suy nghĩ vẫn vơ, bất chợt ông cảm thấy lạnh cả sống lưng, ánh mắt màu lam như có như không liếc qua ông như đem ông đẩy vào hầm băng lạnh lẽo, Daniel thức thời nhớ ra, làm sao lại quên người trẻ tuổi này cũng rất nguy hiểm chứ. Rồi cũng chính ánh mắt đó khi dời về phía cô gái nhỏ lại tan ra hóa thành nồng đậm nhu tình.
Bẹp bẹp lên gương mặt lãnh tuấn của Hoắc Minh Long hai cái, không hề cảm nhận được một tia lạnh lẽo vừa xuất hiện, Tiểu Thiên nâng má lên cười mĩm nói. " Em đi thay quần áo đã, ám khói có mùi khó chịu quá. Long nếm thử trước đi nha." nháy nháy mắt với anh, rồi nhanh chóng cởi tạp dề ra để lại trong bếp, sau đó liền chạy lên tầng, chạy trốn biểu tình có chút mất mát của anh.
Không khí xung quanh rất nhanh hạ xuống vài độ, món mì vẫn tỏa ra hơi nóng nhưng nhiêu đó không thể lấn áp được sự lãnh lẽo tồn tại một cách mãnh liệt được. Biểu tình ấm áp thu lại, sau đó thay thế bằng biểu cảm không cảm xúc hay đúng hơn là lãnh mạt, bàn tay tinh tế cầm lấy đũa, sau đó gắp một vài lọn mì lên nếm qua, thần thái lúc này mới hòa hoãn đôi chút, nhân lúc đó, Daniel liền đem phần mì của mình để sang bên cạnh, rồi nhanh chóng rời đi. Thật là đáng sợ!!!
Món ăn rất ngon, bất kì món ăn nào, chỉ cần là của Tiểu Thiên nấu đều là ngon nhất trên đời, khẩu vị của Hoắc Minh Long là vậy. Trước đây nhóc con vốn thực sự không chú ý đến việc này lắm, lần đó vô tình đầu xem trên truyền hình có một đầu bếp người Nhật kia nấu ăn đàn nấu ăn và có vẻ rất ngon, lúc đó anh mới vừa sa thải đầu bếp đang làm ở Hoắc Trạch, mà bữa ăn lại sắp đến, nhìn ông ta nấu món cơm cuộn, Tiểu Thiên lại nổi hứng muốn làm theo. Không ngờ nhóc con lại vô cùng có thiên phú trong việc này.