• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe môi Hoa Mỹ Kiều không khỏi nâng lên, sống trong giới thượng lưu bao lâu nay, làm sao cô không rõ ràng một quy tắc đã bất thành văn, gió chiềo nào theo chiều nấy, không phải là nói đến tình trạng của cô bây giờ sao. Đám tiểu thư kia vừa thấy sự xuất hiện của Ái Nhĩ Lệ Linh đã vội đến bên đó bắt chuyện làm quen, đám học sinh nam cũng nhanh chóng vây xung quanh chực chờ cơ hội được bắt chuyện.

Nhưng cô lại không hề tức giận. Nếu là trước đây, có lẽ bản thân đã nóng giận lên sau đó náo loạn một phen, để cho đám chân chó theo đuôi này biết rõ ràng mùi vị dám phản bội cô là như thế nào, nhưng bây giờ thì không cần, bọn họ muốn xun xoe nịnh nọt ai đó là chuyện của họ, bản thân tốt nhất cứ bàng quang, bản thân kiêu ngạo cũng có, nhưng không phải là lúc này, cô mới không chấp nhất với người như cô ta.

Trong đám người, Ái Nhĩ Lệ Linh thoạt nhìn có vẻ thân thiện dễ gần lắm, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng gieo một nụ cười tươi tắn, đối thoại nói chuyện với mọi người cũng cực kì ôn hòa, sợ là so với người nổi tiếng dịu dàng hiền thục An Mục Khê còn đáng yêu, dễ nói chuyện hơn nữa. Trò chuyện một hồi, thông qua họ cô ta biết được thông tin về một số thành viên nổi trội trong lớp, giống như Tô Khải Phong, hay Hoa Mỹ Kiều chẳng hạn, nhưng trong đó, cô ta đặc biệt chú ý đến một người. " Oa, đồng học Thuần học giỏi đến như vậy sao?"

" Cậu ta là người đạt điểm 100 của Thầy Đỗ đó." Một người lên tiếng, người này không ai khác là Quách Mộng, cũng không thể trách cô ta lại theo bắt chuyện với Ái Nhĩ Lệ Linh, biểu hiện của Hoa Mỹ Kiều hình như đã đề phòng và lộ rõ sự xa cách với cô ta rồi, thì bản thân cũng không thể ôm chân của cô mãi. Huống hò trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cái cây to như vậy.

Thầy Đỗ? Chính là người nằm trong số 100 thành viên chủ chốt của hội Toán học sao? Người như vậy cũng đáng được quan tâm, chỉ là ánh mắt cô ta đảo quanh, một người khác lại cất tiếng. " Giờ này còn sớm chắc là bạn ấy còn chưa đến... a vào rồi kìa." Người nọ chỉ tay về bóng dáng Tiểu Thiên đang đi vào lớp.

Nhất thời ánh mắt của Ái Nhĩ Lệ Linh nhìn sang, đám người nọ cũng nhìn về phía nhóc con. Trong đầu cô ta âm thầm đánh giá, người này vẻ ngoài bình thường, ngoài khí chất có phần thanh thuần, đôi mắt trong trẻo nhưng bảo thạch, thực sự là không có nửa điểm nổi trội gì, người này là thiên tài trong lời đám học sinh này nói sao? Nhưng nghĩ đến, vẫn là muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với tất cả mọi thành viên trong lớp, cô ta liền đứng lên đi về phía Tiểu Thiên.

Bị người khác nhìn chầm chầm, dường như còn cảm thấy được một ánh mắt mang theo sự săm soi tìm tòi, Tiểu Thiên, nhíu mày, bước chân liền đi đến chỗ ngồi của mình, bên cạnh Doãn Thanh Thanh đã vào từ sớm, thấy nhóc con bước vào liền hí hửng, chào chào, nhân tiện ngoắc Hoa Mỹ Kiều đang cô phương độc cõi bị đám tiểu thư bỏ rơi kia đến tụ tập nói chuyện luôn.

Vị trí của Hoa Mỹ Kiều cũng gần vừa đó liền đi sang phía họ.

" Một đám thấy kẻ sang bắt quàng làm họ." Doãn Thanh Thanh vẫn không nhịn được mỉa mai một tiếng, lại nhìn về phía Hoa Mỹ Kiều an ủi. " Không cần chấp nhất đám người đó." Từ lần trước nghe được khẩu khí của Hoa Mỹ Kiều đứng về phía Tiểu Thiên như vậy, cô liền đem con không tước ngày nào trở thành bạn tốt, hiện tại thấy cô bị đám người không có lương tâm kia ghẻ lạnh, ngược lại cũng không cùng Ái Nhĩ Lệ Linh câu kết quan hệ, liền nảy sinh hảo cảm thêm một phần.

Nghe cô nói như vậy, Hoa Mỹ Kiều trái lại bật cười ra tiếng. " Tôi còn không biết cậu có phải là người của Doãn gia, một trong những danh gia vọng tộc không đó. Tâm tư quả thực là đơn thuần..." Nói đoạn còn lắc đầu còn ngỡ là một bộ rèn sắt không thành thép vậy.

Doãn Thanh Thanh ngớ người ba giây mới hiểu ý tứ của Hoa Mỹ Kiều là gì. Ý tứ rất rõ ràng, Hoa Mỹ Kiều cô sao có thể giống đám người kia chèo kéo này nọ chứ, huống hồ cô cũng không cần phải làm như vậy, mối ảnh hưởng của Ái Nhĩ gia dù cố cách mấy cũng không gây uy hiếp gì được với Hoa gia và cũng không đem lại mối lợi gì với cô, nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất. Còn bọn họ, chờ đến khi cô ta rời đi, còn không phải là quay về với cô sao, chỉ là không biết họ có hiểu cái đạo lí này không.

Tiểu Thiên nghe họ đối đáp mà không hiểu gì, hai người họ rút cục cũng dời lực chú ý sang cái cô gái không biết là ngốc nghếch này, thì đột nhiên một bóng dáng xuất hiện...

" Bạn là Thuần Hi Thiên phải không? Mình có thể làm quen với bạn được không?" Trên môi cô ta nở nụ cười nhẹ nhàng hòa ái, bàn tay chìa ra một nửa như vừa xấu hổ vừa rụt rè, thái độ nói chuyện cũng khiến người ta như tắm gió xuân, so với bộ dáng hốc hách kiêu ngạo trước đây của Hoa Mỹ Kiều hay nhu nhu nhược nhược của An Mục Khê phải nói là khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần.

Ngẩn mặt nhìn cô ta, lại cuối đầu nhìn bàn tay xinh đẹp đương giơ, Tiểu Thiên đẩy gọng kính lên, xì ra được hai chữ. " Không thích." rồi quay mặt đi.

" ..."

Gương mặt tất cả mọi người đều cứng lại. Vài giây sau, Hoa Mỹ Kiều mới bật ra tiếng cười khe khẽ, mặc dù bản thân cô đã nén lắm nhưng mà nhìn gương mặt ngây ngô của Tiểu Thiên lại không thể không bật ra tiếng cười. Thì ra cũng có thể từ chối người ta một cách đơn giản như vậy, Hoa Mỹ Kiều thật muốn biết bản thân có tài có phúc gì mà lần trước lại được tha thứ dễ dàng như vậy, còn có có Ái Nhĩ Lệ Linh gặp chuyện xui xẻo gì mà lại bị người ta tát nước lạnh vào mặt nư vậy.

" Cô đừng có không biết điều như vậy, Lệ Linh là mở lời kết bạn với cô. Xé về thân phận đáng nhẽ cô hãnh diện còn không kịp." Quách Mộng vẫn là vì tiếng cười của Hoa Mỹ Kiều mà khôi phục lí trí.

" Mộng Mộng, đồng học Thuần không muốn kết bạn với mình thì thôi." Ái Nhĩ Lệ Linh chua xót nói, trong mắt còn có bị từ chối mà hây hây đỏ lên, cô ta biết, trong mắt bọn công tử tiểu thư này bản thân là đối tượng cần được bợ đỡ, bản thân càng tỏ ra khách khí bọn họ sẽ càng đứng về phía mình, huống hồ thứ cô ta cần là sự ủng hộ của các thành viên nổi trội trong lớp.

Ánh mắt cô ta nhìn về phía Hoa Mỹ Kiều nhận lại chỉ là sự chế nhạo, cũng phải là cô ta lấy đi hết thảy hào quang của cô không phải sao, lại nhìn về phía An Mục Khê, thờ ơ. Đến lúc dời về phía Tô Khải Phong, lại thấy cậu ta đang đi về phía này, bộ dáng hình như cũng đang tức giận theo sau là Diệp Luân, khóe môi cô ta không khỏi cong lên một độ cong khó phát hiện, rồi lại trở về bộ dáng ỉu xìu.

Hai cậu ta vừa đến nơi, Diệp Luân đã nhịn không được cười khẩy. " Quách tiểu thư không phải là bạn tốt của Mỹ Kiều sao. Hôm nay lại vì bạn mới mà lên tiếng quả là tốt nga." Trong khẩu khí rõ ràng nhấn mạnh chữ tốt thật đậm. Nói như vậy là đang đứng về nhóm người Tiểu Thiên sao.

Thấy vậy, Ái Nhĩ Lệ Linh liền cúi đầu xin lỗi, rồi vội kéo đám người kia rời đi, trong đôi mắt cô ta lúc vừa xoay đi liền lóe lên tia sáng lạnh. Thuần Hi Thiên sao? Cũng có một chữ Thiên, hôm nay coi như cô ta ghi một mối thù này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK