Hôm nay Hoắc Minh Long đích thân dẫn Tiểu Thiên đi dự tiệc, trên người cũng mặc Tây trang, khuy áo bằng bạch kim với những viền vàng thỉnh thoãng lóe lên tia sáng nhạt. Áo sơ mi Armani lam nhạt cao cấp với đường nét chỉ may tinh tế mà phóng khoáng, hào nhoáng mà lịch lãm, được bọc trong áo vét xanh sẫm, ôm trọn lấy thân hình cao lớn mà nghiêm nghị, khăn tay quý ông may bằng chỉ vàng thủ công được xếp gọn trong túi áo, giày da đen cao cấp, quần tây lam sẫm phẳng phiu, đồng hồ thụy sĩ bằng bạch kim với mỗi con số là một viên kiêm cương đen thuần túy, anh đứng thẳng người sừng sững như một pho tượng thời Phục hưng đang dấu mình dưới bóng tối của thần Hades. Trong đôi con ngươi lạnh lẽo tỏa ra sự uy hiếp khiến không ai dám tới gần.
Chỉ thấy, đôi mắt lam dõi nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt sắt bén không bỏ qua bất kì điều bất thường gì, sau mới chìa bàn tay vào trong xe. Giọng nói không khó nghe ra sự ôn nhu hiếm hoi mà từ trước đến nay chỉ dành cho một người duy nhất.
" Tiểu Thiên." Tức thời một bàn tay nhỏ bé xinh đẹp liền nhẹ nhàng thả vào tay anh. Những ngón tay thon dài xinh đẹp như ngọc thạch của nhóc con đặt vào trong bàn tay to lớn mà cứng cáp của anh lại phi thường hòa hợp, anh nắm nhẹ lấy dễ dàng làm điểm tựa để nhóc con từ trong bước ra.
Nhóc con hôm nay ăn mặt cũng rất đẹp, chỉ là sự xinh đẹp giống như đóa Tử Vy, nhưng lại nhẹ nhàng ẩn mình trong vẻ ngoài đơn giản, nhẹ nhàng mà bí ẩn. Sở dĩ như vậy, bởi vì bóng dáng nhỏ bé đứng trong bóng tối chỉ đơn giản mặc một chiếc váy phồng, xếp lớp màu lam nhạt nhẹ nhàng dài vừa quá gối với đường nét chỉ may tuy cẩn thận tỉ mỉ, lại không có nhiều điểm nhấn thu hút ánh nhìn, cũng không có nhiều trang sức sáng lắp lánh, hay sử dụng qua son phấn làm đẹp, đơn giản lại sạch sẽ giống như một tiểu thiên sứ nhỏ. Song đây vẫn chưa phải là điểm mấu chốt... Nhóc con ngoan ngoãn từ trong xe bước ra, đôi con ngươi trong trẻo nhìn anh, cười nhạt hỏi. " Long cũng đi tiệc sao?" Rõ ràng là vậy, ăn mặc sang trọng như vậy, đã lâu nhóc con không thấy, ban nãy nhìn anh, bản thân còn bị làm cho ngạc nhiên một phen.
" Ừm." Anh dùng giọng mũi đáp lại, nhớ lại dáng vẻ sửng sờ của Tiểu Thiên, anh lại không nhịn được có chút vui vẻ, nhéo nhéo gò má phấn nộn, vén lại mái tóc rồi mới để nhóc con rời đi.
Trước khi đi Tiểu Thiên không quên nhón chân, kéo lấy bóng dáng to lớn của anh hôn nhẹ một cái, thần thần bí bí nói. " Long, tối nay về, Tiểu Thiên có chuyện này muốn hỏi Long, nhớ trả lời thật lòng." Mới hào hứng rời đi.
Hỏi anh? Hoắc Minh Long nghi vấn, trong lòng có chút dự cảm kì lạ.
Ngồi lại vào trong xe, anh cũng không để Lôi lái xe đi mà đợi ở đó, với tay lấy ra Surface, ngón tay thon dài lướt nhẹ màn hình liền xuất hiện phần mềm liên lạc, ngón tay vừa động, mang vào tai nghe liền nghe thấy giọng nói báo cáo, con ngươi lam liền lóe lên tia sáng lạnh, mà người đang ở đầu bên kia không ai khác chính là A Nặc, và Ảnh, còn có không ít ảnh vệ, bọn họ đều đang ở trong cẩn trọng xem xét và ẩn thân trong góc tối hoặc ngụy trang thành khách khứa hoặc đang âm thầm theo dõi bảo vệ cho nhóc con.
" Thiếu gia không vào sao?" Nhìn thấy dáng vẻ giống như không phải đi dự tiệc của anh, Lôi ngồi trước không nhịn được hạ thấp giọng hỏi. Từ trước đến nay, làm phụ tá cho Hoắc Minh Long đã lâu, anh ta chưa hề thấy anh có ý định tham dự bữa tiệc nào, tây trang sang trọng cũng vì vậy mà cũng không mấy khi mặc, nhưng một người khinh thường loại quan hệ xã giao cao cap này thế nhưng hôm nay lại đến? Chỉ vì dẫn Tiểu Thiên đi thôi sao?
" Không có dự định, nhưng đề phòng bất trắc." Anh lạnh nhạt đáp lại. Ngày hôm qua, sau khi nghe Ảnh vệ báo cáo về quá trình theo dõi động tĩnh của hai nhà Hoa Doãn điều tra người đứng đằng sau giựt dây chuyện ám toán Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh, thì lại biết được, hai gia tộc này đã đột nhiên im hơi lặng tiếng, ngừng việc thám thính. Điều này chỉ có hai khả năng, thứ nhất, họ đã tìm ra được đó là ai, cho nên việc cần làm chỉ là có động thái xúc tiến để khiến kẻ đó xuất đầu lộ diện. Nhưng An thị thì lại không có một chút động tĩnh gì, điều này là bất thường, hơn nữa với người có tính khí nóng nảy như Hoa Trắc Vinh, sợ không chút nể mặt giao hảo An thị bao năm mà làm lớn chuyện này.
Do đó diễn biến ba gia tộc này như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân, là đã có người đứng sau thay đổi tình huống khiến cho mũi nhọn hướng về một hướng khác mà không phải là An Thị. Ngón tay thon dài vững chãi lướt nhanh qua màn ảnh, con ngươi lam liền nhìn thấy một dòng tiêu đề không lớn không nhỏ vừa mới được tung ra cách đây một ngày, mà dòng chữ đó lại là " Cổ phiếu của Quách thị đột nhiên xuống dốc không ngừng và đã đứng trước bờ vực phá sản?!" Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại ở đây.
Thấy gương mặt anh có chút lạnh lẽo, không cần nói Lôi cũng biết nên im lặng, đột nhiên bạc môi mỏng mấp máy. " A Bàn?" Lần này đúng là hỏi anh ta. Lần trước Ảnh và Nặc bảo vệ Tiểu Thiên chính là do người đàn ông tên A Bàn này chặng đường.
Người này trước kia từng là một trong những trợ thủ đắt lực nhất của Mộ Lăng, nhưng tâm tư lại không đặt đúng lên người, lại vì chuyện này mà phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hậu quả là mấy mươi mạng người chết oan uổng, từ đó bị trục xuất khỏi bang, không biết vì sao lại đi theo bên cạnh Ái Nhĩ Lệ Linh.
" Thân thủ anh ta ngang hàng với Ảnh, lần đó liền để thoát, chỉ là anh ta làm bảo vệ cho Ái Nhĩ Lệ Linh, lại theo sát cô ta như vậy, sẽ không đến 20 ngày sẽ tra được tung tích." Lôi nghiêm cẩn báo lại, đối với người này, anh ta vẫn khó chấp nhận sự phản bội của hắn ta, đều là anh em cùng vào sinh ra tử, cùng chung một tổ chức với bản thân suốt bao nhiêu năm, lại đi nhầm lối sai lại càng sai, rốt cuộc cũng không thể quay đầu lại được. Chung quy đều tại có tình cảm với một người...
Nghe được tin này, mày kiếm hơi nhíu lại, cơ hồ có dự cảm bất an, bên tai nghe tiếng Ảnh thông báo Tiểu Thiên đã vào phòng chờ và gặp đám học sinh trong lớp Z, anh mới trầm giọng căn dặn vài câu, rồi tiếp tục im lặng theo dõi động tĩnh từ camera đặt trong phòng tiệc lớn. Nhưng suy nghĩ rất nhanh luân chuyển, nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt liền có chút lạnh, nhìn biểu tình này của anh, Lôi âm thầm thay người bị anh nghĩ đến cầu phúc, giọng nói cũng hạ thấp hơn nữa. " Còn có Ái Nhĩ Lệ Linh dường có ám thị với An nhị tiểu thư."
Tin tức ảnh vệ báo cáo, bề ngoài, hai người này dường như không chút giao hảo với nhau, nhưng kì thực lại có chút sơ hở bị bọn họ nhận ra được. Từ lúc bị Hoa Mỹ Kiều gạt sang một bên, An Mục Khê đã yên ắng lại càng thêm yên tĩnh, sau khi mưu đồ bất thành, lại bị Hoa Mỹ Kiều dùng lời tuy không rõ ràng nhưng lại đánh vào tâm lí bất an của cô ta, khiến cho tinh thần liền sa sút, nhưng bản thân rất giỏi che đậy cảm xúc, khó nhìn ra được. Huống hồ bản thân cô ta cũng không vì vậy mà xoay qua thân thích với Ái Nhĩ Lệ Linh, nhưng là là lúc "tình cờ" đi lướt qua nhau, miệng cả hai đều mấp máy. Vì vậy, điểm sơ hở này bị Ảnh vệ bắt được liền thông báo lại cho Lôi.
" Ừm." Anh cũng liền như vậy mà đoán được 9 phần rồi, chỉ là về Ái Nhĩ Lệ Linh cô ta?
Ngay lúc này, A Nặc đầu dây bên kia đã nhanh chóng thông báo. " Thiếu gia, Tiểu thư bị..."
Hết chương 45.