Bước chân Hoắc Minh Long vừa qua chỗ ngạch sảnh tiệc, hai bên trái phải liền xuất hiện hai vệ sĩ mặc đồ đen, một nam một nữ, chính là Ảnh và A Nặc, cũng cùng anh bước song song vào. Tâm trạng hai người ai cũng đều vô cùng bất an, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nghĩ tới bản thân có thể làm ra chuyện sơ xuất như vậy bảo vệ không được tiểu thư để người bị hạ dược là một, lại không tìm ra dấu tích của A Bàn ở trong bữa tiệc là hai, nếu bị trách tội cũng xứng đáng, chỉ có vô tình phát hiện được một chút thông tin quan trọng, hi vọng có thể lấy công chuộc tội.
Ánh mắt lam lạnh lẽo liếc qua phía bọn họ, âm thầm thu lại tâm trạng lo lắng trong hai đôi con ngươi, vừa nghĩ ngợi, nhưng vừa đó bước chân đã đi đến sảnh tiệc lớn.
Dường như khi người ta nhìn ra thấy những cái bóng đen được ánh đèn rọi hắt vào đang đi tới, thì tất thảy mọi người trong bữa tiệc đều nín thở, đè nén cảm xúc trong cơ thể, không ai nói chuyện cũng không dám mở một lời nào, im ắng, lặng thinh giống như một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, ánh đèn cũng được điều chỉnh để rọi vào khoảng trống trước lối vào kia. Lần này không có chút chuẩn bị gì trước, Tô Phong cũng bối rối, bước chân ông ta đi qua đám người tiến gần với vị trí lối vào, rồi đứng phía trước, thể hiện vai trò chủ trì của mình, duy chỉ có tâm lí là buộc phải sẵn sàng.
Đây có phải chăng là tâm tâm trạng miếu nhỏ không chứa được đại thần không? Chí ít bản thân ông ta cũng đã mường tượng, hoặc chí ít cũng gặp người đàn ông bằng tuổi con cháu mình này qua điện thoại. Tuy rằng dặn dò bản thân không được đối với người này chủ quan, nhưng vẫn bị anh dùng chính thực lực của mình đạp một cước, phải cam bái hạ phong, cam chịu đứng thứ 2, tuổi tuy là hậu bối nhưng là một người khiến ông ta phải kính trọng. Năm đó nói chuyện qua điện thoại không nhiều, chỉ vài lời đơn giản, chỉ biết rằng người đó còn rất trẻ, còn lại sau bao năm điều tra tất cả chỉ là con số không, từ xuất thân, tuổi tác, đến tên thật, thần bí đến mức khiến người khác tò mò. Nhưng là đến bây giờ gặp trực tiếp, ông ta cũng thấp thỏm, không khỏi đoán già đoán non.
Tất nhiên so với Tô Phong, những người trong buổi tiệc sợ còn là muốn biết những điều đó hơn gấp trăm ngàn lần, đều chỉ qua ông ta biết người đó rất trẻ, vậy là bao nhiêu tuổi? 25, 30, hay 35 tuổi? Người còn trẻ như vậy mà đã sở hữu một chuỗi tập đoàn siêu lớn, thống trị bây giờ không chỉ là tài chính nước Y nữa rồi mà đã lan đến các mảng và thị trường khác, thậm chí đã trở thành tập đoàn xuyên quốc gia, là người ông độc thân kim cương là đối tượng mà biết bao nhiêu phụ nữ nữ mơ ước, là quyền thế mà bất kì đàn ông nào cũng tơ tưởng. Bản thân bọn họ không biết tổng giám đốc tập đoàn Thần Long, vốn chưa từng xuất hiện này, sao lại đến buổi tiệc của Tô Phong, là nể mặt hay là... Duy chỉ có một điều họ biết rõ, sự xuất hiện của anh ở đây, chính thức đem tâm sự chú ý chuyển đổi đối tượng, từ ông ta sang anh mà thôi.
Đứng bên cạnh Tô Phong chính là Diệp Chính, nhiều năm như vậy, ông ta biết rõ Tô Phong từ trước đến giờ rất hạn chế nhắc đến người này, nhưng một khi nói ra là không có chút khinh thường nào, từ năm năm trước đã vậy, bây giờ càng không, thực lực người đó hiện giờ, bàn tay vừa vung lên, đập một cái là tình hình tài chính rung chuyển như động đất sóng thần, nói sợ cũng không phải cũng không có, nhưng phần nhiều là bị uy áp đến mức không thể phản kháng, quá tài giỏi khiến người ta đề phòng. Nghĩ đến đứa con trai Diệp Luân, bản thân không khỏi cảm thấy đau đầu, may mà thành tích học tập không tệ, đáng tiếc lại không có ở đây. Đối với việc hiếm có như thế này có thể ở đây sẽ rất tốt.
Ánh mắt Hoa Trắc Vinh đảo về phía Tô Phong, trong lòng âm thầm mắng bản thân mình năm đó hồ đồ, khinh địch, những tưởng chỉ là một thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch, có chút tài cán này nọ thôi, nhưng nào biết thế nhưng lại có thể bức lên như diều gặp gió. Năm xưa có thể hống hách ngông cuồng như thế nào, nhưng là hiện tại, còn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, sơ sẩy liền có thể khiến người ta chướng mắt, loại chuyện ngu ngốc đó ông ta sẽ không làm đâu, xem cảm giác này nhiều năm rồi không trở lại, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo mà liếc qua phía An Bình bên kia. Mà vừa nhìn lại, không biết Hoa Mỹ Kiều đã đứng bên cạnh ông từ lúc nào, nghĩ đến con gái nhiều năm như vậy đã có thể thông suốt, trở nên ngoan ngoãn, ông ta cũng yên lòng, liền lùi về phía sau vài bước không tranh giành gì với người khác nữa.
Thấy dáng vẻ không tranh không hơn của cha mình, Hoa Mỹ Kiều an tâm trong lòng, cô biết người cha này bản tính vẫn có rất háo thắng, nào dễ bị người giẫm đạp mà vui đâu, nhưng vì rất thương yêu mình, mà bớt đi một phần ganh đua, tự nhiên cô cũng cảm thấy vui vẻ lắm. Bởi lẽ, cô biết rõ, tổng giám đốc tập đoàn Thần Long này người người muốn làm thân mượn chỗ đứng lên, nhưng đến khi kết thúc kiếp trước, Hoa Mỹ Kiều biết người này vẫn không có ý định nhận sự kết giao với bất kỳ người nào, đến năm đó biến cố, lạm thu bội chi, thậm chí có tin đồn sắp phá sản, nhưng vẫn chưa từng thấy tập đoàn Thần Long cầu cạnh hỗ trợ, hơn nữa thái độ hết sức cứng rắn, khiến người ta vừa hận vừa phục, không biết là do có thể xoay sở được hay là sĩ diện, chỉ tiếc là cô lại bị người ta hại chết quá sớm, không biết được kết quả như thế nào.
Trong bốn người, có lẽ tâm thư khác thường nhất là An Bình, không ai biết trong đầu ông ta nghĩ gì, hoặc giả muốn gì, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như không mấy quan tâm...
Ngoài ra, đám kí giả có mặt trong buổi tiệc cũng nhanh nhảu chuẩn bị máy ảnh, chỉ cần có thể chụp dù chỉ một góc áo cũng đã thành công trong thành công rồi, bản thân họ ai cũng cảm thấy may mắn vì hôm nay đến tham dự buổi tiệc này.
Nằm cách cổng vào sảnh tiệc không xa chính là vị trí của nhóm học sinh lớp Z, ngay cả người vừa hùng hổ như Quách Mộng cũng vì một chút biến cố đột nhiên xảy ra này mà thu lại dáng vẻ cay độc, rút lại bàn tay bị Tô Khải Phong nắm chặt đến in một vòng bầm đỏ, ánh mắt ngoan cố hùng hổ nhìn về phía Tiểu Thiên, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhóc con, nào phát hiện một tia lưu qua vừa hiện ra trong đôi mắt trong trẻo thanh thuần. Nãy giờ nhóc con chưa dám uống rượu vì tửu lượng rất tệ, nhưng vì sao lại cảm thấy hơi choáng, hơn nữa trong sảnh tiệc, điều hòa rất tốt, mà sao bản thân mình lại cảm thấy hơi nóng nhỉ. Ánh mắt cũng theo đó nhìn ra phía lối vào, vừa vặn rơi vào đôi mắt lam quen thuộc, dầu rằng anh rất nhanh thu lại tầm mắt, nhưng là nhóc con thấy trong đó sự lo lắng của anh.
Quả nhiên, bên kia, Lôi vừa bước vào trong sảnh tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta, có âm thanh nhao nhao phá vỡ sự tĩnh lặng, rồi họ dời đến hai người vệ sĩ mặc đồ đen, là dừng ngay trên người đàn ông đi cuối cùng.
Khoảnh khắc đó, dường như mọi thứ đều dừng lại, đóng băng, có nhiều người sửng sốt đến khó thở, thậm chí là nghe thấy tiếng ai hô nhỏ, khó khăn nuốt vào từng ngụm dưỡng khí. Ngay cả Tô Phong, đã tưởng tượng ra nhiều lần tình huống này, cũng bị hoàn cảnh là cho sửng sốt mất vài giây, vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng. Ánh đèn rọi vào Hoắc Minh Long, sáng chói, nhưng lại không mạnh mẽ bằng uy áp của anh, chỉ một ánh mắt lam cũng dễ dàng khiến người khác e dè, một khí chất hơn người, cũng khiến người khác phải chịu yếu thế. Chỉ thấy dáng người đàn ông, cao lớn, hơn 1m8, vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, mỗi bước chân mang theo một cỗ kình lực khiến người khác phải dõi mắt nhìn theo. Tây trang phẳng phiu bao lấy người anh, áo sơ mi lam nhạt, cùng với áo ghi lê sẫm màu như vest ôm lấy thân thể cơ săn chắc, không có một chút mỡ thừa của anh, khăn tay lam được xếp gọn gàng trong túi, phần lộ ra vừa đúng chuẩn tiêu chuẩn, khuy áo bằng bạch kim, được đính một viên kim cương mỗi khuy, đồng thời phối hợp với giày da sang trọng, cùng chiếc đồng hồ dây da của Thụy sĩ càng tôn nên vẻ lịch lãm, trưởng thành của người đàn ông trong anh.
Ai cũng chìm trong ngạc nhiên, trong lòng âm thầm nhẩm đoán xem người trước mắt này bao nhiêu tuổi? Không thể nào quá 20 được, nhưng nhìn đôi mày kiếm sắc bén như kiềm hãm ngạo khí bừng bừng, một gương mặt với đường cong sườn mặt và đường nét ngũ quan cân xứng đến mức khiến người ta ca thán, hai bên cánh mũi đều rất đẹp, hõm mắt sâu, hai mí rõ ràng, mà điều khiến cho người cảm thấy xinh đẹp nhất chính là đôi mắt lam khác biệt bị đôi hàng mi dài mà rũ xuống tại thành một bóng mờ che đi nửa con mắt, cũng làm cho ánh nhìn có phần âm u lạnh lẽo, để khi mi mắt nâng lên liền lộ ra thần khí sáng láng ngời ngời, giữa trẻ trung có trưởng thành, giữa sức sống có âm thầm nộ liễm, nhìn góc nào cũng khiến người khác phải cảm thấy đều hết sức tỉ mỉ, giống như một pho tượng thời Hy lạp cổ, do một nhà điêu khắc đại tài chế tác ra. Giữa đường nét nghiêm túc, thanh cao của đàn ông châu á, lại có một đôi con ngươi lam lạnh nhạt, mà mang chút thần thoại của Tây phương, nhưng lại hết sức hài hòa.
Thấy không khí đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt Hoắc Minh Long liền tranh thủ tìm bóng dáng Tiểu Thiên, nào biết nhóc con của anh cũng đang nhìn tới, chậm chạp giao nhau, thấy được ai đó vẫn chưa có biến hóa gì lớn, anh mới âm thầm yên tâm hơn, nghĩ đến muốn nhanh chóng rời khỏi, liền lặng lẽ ám hiệu cho Lôi.
Nhận ra ý tứ của anh, Lôi liền lạnh nhạt mở lời, cắt đứt bầu không khí không chút âm thanh này, giọng nói anh ta lạnh nhạt, nhưng nghiêm túc, vừa bước về phía Tô Phong mấp máy môi nói. “ Tô tổng, đến trễ rồi, mong ông bỏ qua cho.” Lại hướng về phía sau, hướng đến Hoắc Minh Long, cẩn thận giới thiệu với ông ta. “ Còn đây là tổng giám đốc của chúng tôi.” Cũng không nói rõ tên tuổi, chỉ đơn giản ba chữ tổng giám đốc đã khiến cho đám người trong buổi tiệc còn đang tự lừa mình dối người không tin tưởng, nhưng là loại chuyện khó tin này...
Gương mặt hồ ly vốn ít biến sắc của Tô Phong cũng không nhịn được nhăn mày, nhưng cảm giác này đúng là vô cùng khó chịu, nhất là dưới ánh mắt có chút uy nghiêm kia, ông ta cảm thấy mình thấp hơn một bậc, bàn tay chần chờ đưa ra, nhưng vẫn hết sức nghiêm túc nói. “ Rất hân hạnh được gặp...” Trường giang sóng sau đè lên sóng trước, sóng trước đập vào bờ cát tan tác, cậy mạnh không được nữa rồi, huống hồ chuyện Nam Thiên cảng này món nợ này vẫn chưa trả được.
Tất nhiên biết ông ta khó xử, thân phận bây giờ cao hơn ông ta, phải cúi mình trước doãn bối vốn khó khăn, nhưng thương trường như chiến trường, nhiều năm như vậy là tự thân phát triển Hoắc Minh Long trước mắt ông ta cũng là thiếu niên nhiều năm về trước, chỉ là thân phận có cao hơn thôi, không thay đổi vẻ lạnh nhạt, anh trầm giọng mở lời. “ Tô tổng, đã lâu không gặp.” Bỗng cảm thấy sáng suốt vì ban nãy mang bao tay, bàn tay to lớn liền bắt lấy tay ông ta một cách qua loa, rồi liền thu lại. Cũng chỉ có thể trách, nếu đã thiếu nợ người nào, tự nhiên không thể cao hơn người đó được.
Sau khi để hai người họ bắt tay xong, Lôi lại tiến lên phía trước, Ảnh đứng ngay phía sau đem món quà đã chuẩn bị sẵn trước cho anh ta, anh ta lại liền đem thứ đó đặt lên tay Tô Phong, cười nhạt nói. “ Tô tổng đây là chút quà tổng giám đốc chúng tôi gửi đến.” Là một phong bì, được bọc bằng giấy không thấm nước, màu xanh sẫm, thắt một cái nơ ren vàng phía trước, đại biểu giống như một món quà sinh nhật. Trong lòng Lôi âm thầm cười đến nghẹn, hình thức gì thế này, đúng là không nên giao nó cho Mị mà, nhưng nội tâm lại không có ý trách móc.
Thấy giống như tình huống có chút cô đọng, Diệp Chính vừa định tiến lên giới thiệu bản thân, nào biết có người còn nhanh hơn ông ta đi đến trước, thái độ bình thản giống như đang chào hỏi đồng lưu, nhưng lại cố tình hạ thấp thân phận Hoắc Minh Long xuống một bậc. “ Long thiếu, An Bình tôi...” Đó là bởi vì ông ta vốn không tin người thanh niên trẻ tuổi trước mắt mình chính là nhân vật chủ chốt trong tập đoàn Thần Long. Người ta chính là như vậy, sống đã lâu, quen những điều bình thường, thi thoãng xảy ra biến cố cũng là chuyện hi hữu, huống hồ điều đó còn không lớn, liền có thành kiến, có cố chấp. Nhưng bây giờ, nói ông ta tin một điều dường như không có khả năng xảy ra làm sao được, người này sợ là điều kinh ngạc lớn nhất trong cuộc đời ông ta, đôi mắt ông ta nhìn ra Hoắc Minh Long khí chất hơn hẳn bốn người họ, nhưng vì thành kiến cao hơn khiến ông ta phủ định hiện thực này, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cũng có chút tự mãn cho rằng mình không sai, nhưng nào biết cuộc đời vốn khó lường hơn bản thân tưởng...
Ánh mắt Tô Phong lóe lên tia sáng lạnh, liếc qua phía An Bình, trong lòng âm thẩm cảm thấy có chút chướng, lại cẩn trọng đáp lại của Lôi đồng thời cũng chặn đứng câu nói của An Bình. “ Long tổng có lòng, Tô Phong đành nhận.” Trong lòng âm thầm dâng lên một tầng lạnh lẽo, vốn nghĩ An thị nhiều năm như vậy không chút động thái nào rõ ràng, cũng giống như loại không màn danh lợi, thế sự, an an ổn ổn ở vị trí thứ 4, nay lại muốn thừa cơ hội sao, đúng là quá coi thường Tô Phong ông rồi.
Thấy chào hỏi xong, tặng quà cũng đã xong, đáp kí giả nhìn mặt người này người kia, thấy thời cơ của mình đã tới liền nâng máy ảnh lên cao chụp lia lịa ánh đèn chớp nháy liên tục.
Vốn Hoắc Minh Long không thích mấy loại xã giao này, vừa bị ánh đèn rọi vào, ấn đường liền hiện ra một cỗ không vui, Lôi cũng không muốn bị chụp lung tung, liền bỏ qua mấy bước vòng vo, mà nói thẳng với Tô Phong. “ Hôm nay cũng là sinh thần của Tô thiếu? Ban nãy là vì có việc gấp, nên có đưa tiểu thư đến, liền vội vàng đi ngay, tiểu thư là được Tô thiếu mời, không biết có đang ở?” Vừa nói vừa giống như không nhận thấy người kia ở đâu liền đảo mắt nhìn chung quanh một lượt.
Nghe Lôi nói vậy, khách khứa trong buổi tiệc còn có Tô Phong đều ngạc nhiên. Nhất thời ai nấy đều hiểu ra, tổng giám đốc Thần Long đến đây là vì cô gái kia, nhìn ra sắc mặt của Tô Phong biến hóa, nên không kẻ nào dám nhiều lời, trong lòng họ đều âm thầm đoán. Không biết ai lại có phúc như vậy, lọt được vào mắt xanh của anh, trong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, vừa đó, Hoắc Minh Long liền nhìn về phía nhóc con gọi một tiếng. “ Tiểu Thiên.” Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ để nhóc con nghe thấy, ánh mắt sắc bén liền không chút bị chú ý hiện ra tia ôn nhu, nhưng rất nhanh phục hồi dáng vẻ ban đầu, lại lạnh lẽo liếc qua phía Quách Mộng hằn một cái nhìn thật sâu.
Bị anh gọi, Tiểu Thiên chợt hồi hồn, nhìn về phía Hoắc Minh Long đọc được anh gọi cô đến, nhưng là cơn nóng bức trong cơ thể đang dần lớn, nếu chỉ đứng yên một chỗ thì không sao, một khi di chuyển lại khiến cho nó càng thêm nhộn nhạo, mỗi bước chân đi đến nhóc con cảm thấy có chút khó khăn, ánh mắt lia qua bóng dáng Ái Nhĩ Lệ Linh, thấy cô ta đang nhìn chầm chầm vào Hoắc Minh Long, trong đôi mắt đó đọc ra được hai chữ yêu thích, miệng có chút chua, lại nhìn qua đám tiểu thư phụ nữ cũng say mê nhìn anh, nhóc con lần đầu thấy thật chán ghét. Đến khi bước chân đã đi gần đến, sau lưng đã rịn ra một lớp mồ hôi, Tiểu Thiên hô nhỏ. “ Long, cũng đến đây sao?” Này là thấy rồi nhưng vẫn cố hỏi, mặt đã hây hây đỏ lên.
Bàn tay to lớn liền vương ra bắt lấy sườn mặt nhóc con, ngón tay vuốt ve gò má đã hơi ửng hồng, trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói. “ Có uống rượu sao?” Vừa nói vừa nhíu mày ra vẻ không vui. Giống như là một người anh trai hết sức nghiêm khắc, đang tức giận với đứa em gái nhỏ không vâng lời, nhưng là đây là suy nghĩ của đám tiểu thư đang lừa mình dối người, tràn đầy si mê nhìn anh vọng tưởng thôi. Còn lại đều tự hiểu quan hệ này như thế nào...
“ Không mà.” Tiểu Thiên tránh bàn tay đang tàn sát gương mặt cô của anh, nhưng lại thế nào vừa tránh thoát, thân thể đã đứng không vững chúi người về phía trước, may thay rơi vào lồng ngực cường tráng, được anh đỡ lấy. Dáng vẻ y hệt mèo con say rượu, còn làm rơi chiếc kính quá khổ trên mặt xuống.
Trong tích tắc lại một đợt hút khí, nhưng không để người ta nhìn rõ, dáng vẻ bảo bối của anh lớn len xinh xắn như thế nào, thì bàn tay to lớn đã đỡ lấy sau gáy nhóc con đem gương mặt xinh đẹp tinh tế của ai chôn vào trong ngực, ngăn lại cái nhìn tò mò xen lẫn thèm khát tia tới. Nhất là ánh mắt ngạc nhiên của Tô Phong và đám người lớp Z, nhóc con của anh nào đến lượt bọn họ săm soi, nghĩ đến ban nãy, nhóc con cư nhiên lại trước mặt nhiều người như vậy thành cái đích nhắm, đôi con ngươi lam không khỏi lóe lên tia sáng lạnh, nhéo nhéo đôi gò má phúng phính của người trong ngực, nửa lạnh lùng nửa cảnh cáo nói. “ Long nghe thấy, có người nói Tiểu Thiên không xứng xuất hiện ở nơi này. Phải không?”
Vừa nói, cái nhìn liền dời về phía Quách Mộng, lia qua rất nhanh, nhưng lại khiến cô ta sợ hãi mà lùi lại một bước, rồi run rẫy đến không có sức lực ngồi phịch xuống đất, có thể là sợ hãi, cũng là sự uy hiếp vô hình mà Hoắc Minh Long đè lên vai cô ta, nhớ tới năm đó, Kỷ thị cô ta cũng là một trong số những người bỏ đá xuống giếng, còn bây giờ... Nghĩ đến mình năm lần bảy lượt gây sự với tâm can bảo bối trong lòng Thần Long tổng giám đốc, hơi thở liền đình trệ, nỗi sợ hãi bủa vây như bóng tối ập đến, không ai để ý đến cô ta, không ai...
Đám kí giả lại nhao nhao chụp hình tới tấp, không chịu bỏ qua dù một giây một phút nào, có thể dự đoán được, ngày mai trên trang đầu của các tờ báo, đều sẽ xuất hiện hình ảnh của anh, tay ôm tay ấp với cô gái thần bí lớp Z, hoặc là bảo vệ bảo bối, Thần Long tổng giám đốc lộ diện trừng phạt tiểu thư Quách gia... Nghĩ đến sau nhiều năm cũng săn được một tin tức đắt giá như thế, bọn họ càng đua tranh chụp thật nhanh.
Liếc qua đám kí giả, ra hiệu với Ám vệ đang trà trộn trong buổi tiệc, không đợi cho mọi người có cơ hội bắt chuyện thêm, Lôi liền xoay người nói với Tô Phong. “ Tiểu thư chúng tôi không uống được rượu, chắc đã nhầm cooktail với nước hoa quả, nên uống hơi nhiều. Giờ có chút không khỏe, tổng giám đốc của chúng tôi cũng còn bận nhiều chuyện đành về trước. Tô tổng ở lại dự tiẹc vui vẻ.” Nói đoạn anh ta liền giơ tay ra bắt tay Tô Phong.
Trong lòng vốn có hồ nghi, giờ đều đã rõ mười mươi, đại thân này ông ta tiếp không nỏi, cũng không nói nhiều lời. “ Long tổng đã có thời gian đến dự tiệc là vinh hạnh của Tô Phong. Nếu có việc bận, cứ đi trước, để tôi tiễn một đoạn.”
“ Tô tổng không cần khách sáo như vậy. Nhưng là làm phiền một chút có thể...” Anh ta vừa nói xong, âm thanh rắc rắc giòn tan vang lên, là tiếng những chiếc máy ảnh vỡ thành từng mảnh, đám kí giả vốn còn đang cầm máy ảnh trong tay giật mình, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ thấy món tài sản thân yêu cứ như thế bị người ta phá hỏng, nhưng ngay lúc đó, lại nghe thấy âm thanh của Lôi nói thêm. “ Long tổng không thích ngày mai xuất hiện trên mặt báo. Còn có, những chiếc máy ảnh này đều sẽ được bồi thường, nếu ngày mai bất cứ tờ báo nào... chắc không cần nói thêm.” Nói xong, anh ta liền lạnh lùng nhìn qua một lượt, xoay người, hướng Tô phong gật đầu chào một cái, rồi hộ tống bước chân của Hoắc Minh Long bước ra ngoài.
Đúng là ngông cuồng, nhưng không ai dám lên tiếng nói một lời nào, ngay cả đó là Tô Phong đi chăng nữa.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục. Chiếc Limousine cũng nhanh chóng chạy đi...
P/s: Chương này dài dài nghen. Chương sau rating 16+, vì viết loại này khá mất máu nên tốc độ có thể bị chậm, mọi người thông cảm...