Trò chơi: Thị trấn cổ tích (09)
Chương 025: Triệu hồi "cầm thú"
Tạ Tịch liều mạng chạy, chạy đến nửa cái mạng cũng sắp rớt.
Cũng may Trọng Kim không đuổi theo.
Trong lòng Tạ Tịch bồn chồn, hiệu quả của Định Thân Phù quá ngắn, thể lực của Trọng Kim rõ ràng mạnh hơn cậu quá nhiều, anh ta lại vô cùng quen thuộc thị trấn này, muốn tìm cậu rất dễ dàng.
Nhất định phải nắm chặt thời gian qua cửa thế giới này trước khi Trọng Kim tìm được cậu!
Tạ Tịch uống một bình thuốc thể lực, nhịn vị chát và tanh tưởi trong miệng, đi tập hợp cùng Tống Thích.
Lúc chia nhau ra chạy Tạ Tịch có làm một khẩu hình với cậu ta, người thu thập có thị lực tốt, Tống Thích khẳng định nhìn hiểu.
Địa lao.
Đó là nơi lúc trước hai người bị giam giữ.
Tạ Tịch không đi đường vòng mà chạy thẳng tới địa lao, Cậu dùng Kính Tìm Kiếm quan sát, rất nhanh đã xác định được vị trí của Tống Thích.
May mắn Trọng Kim không mang theo đạo cụ giống như Kính Tìm Kiếm này, bằng không cậu và Tống Thích thật sự muốn trốn cũng không được!
Tống Thích vừa nhìn thấy cậu, lệ nóng doanh tròng: "Anh Tịch!" Cậu ta sắp bị dọa chết khiếp rồi, thật sự cho rằng không gặp được Tạ Tịch.
Tạ Tịch thở phì phò từng ngụm lớn, nói: "Đi, đến sau núi!"
Tống Thích vội vã cuống cuồng: "Liệu Trọng Kim có chờ chúng ta ở đó không?"
Tạ Tịch nói: "Không đâu, anh ta không biết nhiệm vụ của chúng ta là gì."
May mà trước đó Tạ Tịch nói láo, bảo Trọng Kim nhiệm vụ của cậu là thu thập gậy nanh sói của thím Tôn.
Dựa theo logic bình thường, hai người bọn họ khẳng định muốn nhanh chóng rời khỏi thế giới này, mà biện pháp rời đi duy nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ, có khả năng cao Trọng Kim sẽ đến nhà thím Tôn chặn bọn họ.
Tống Thích nhớ tới: "Đúng rồi, nhiệm vụ phía sau núi phẩm cấp rất cao, tỉ lệ nhận được rất thấp, chắc hẳn anh ta không ngờ tới chúng ta sẽ đến sau núi!"
Hai người vừa nói chuyện vừa xuất phát.
Trán Tạ Tịch đầy mồ hôi, Tống Thích vội vàng lấy hết thuốc thể lực cho cậu uống.
Tạ Tịch lắc đầu nói: "Lúc tới đây tôi đã uống một bình rồi." Nước thuốc có thời gian hạn định, trong vòng một giờ sử dụng nhiều lần thì hiệu quả sẽ sụt giảm trên diện rộng.
Loại nước thuốc cấp thấp này thì trực tiếp mất hiệu lực luôn.
Tống Thích cũng hết cách: "Chờ đến khi rời khỏi thế giới này anh nhanh chóng tăng cường thể lực đi."
Tạ Tịch xoa cái trán đẫm mồ hôi: "Đây mới là nhiệm vụ thứ hai của tôi."
Ít nhất phải hoàn thành ba thế giới mới có thể mở ra hệ thống thiên phú.
Tống Thích an ủi cậu: "Không vấn đề gì đâu, lần sau tùy tiện kiếm một thế giới cấp F, rất dễ hoàn thành."
Tạ Tịch càng không ôm hy vọng đối với chuyện này, cậu chỉ hy vọng ra khỏi trò chơi này, nhiệm vụ tiếp theo không phải trò chơi lừa đảo do X thiết kế là được!
Tạ Tịch hơi mệt chút, chẳng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng lại có chuyện muốn biết.
"Cậu từng nghe nói đến thuật triệu hồi chưa?" Tạ Tịch không có ai để hỏi, chỉ có thể hỏi Tống Thích một chút, biến ngựa chết thành ngựa sống(*).
(phép ẩn dụ, ý chỉ biết mọi thứ đã vô vọng rồi nhưng vẫn níu lấy chút hy vọng, dùng hết nỗ lực cuối cùng)
Tống Thích sửng sốt nói: "Biết chứ! Đây là mục tiêu của tôi, sau này tôi muốn luyện thuật triệu hồi!"
Tạ Tịch thật sự không ngờ cậu ta sẽ biết, cậu hỏi: "Những thứ thuật này triệu hồi ra có làm hại đến chủ nhân không?"
"Dĩ nhiên là không rồi!" Tống Thích nói, "Chỉ cần triệu hồi được thì đều ký khế ước, nó sẽ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của người triệu hồi."
Tạ Tịch hỏi: "Bất kể thứ được triệu hồi ra mạnh bao nhiêu cũng được hả?"
Tống Thích đáp: "Mạnh như thế nào? Còn có thể triệu hồi ra Thánh thú hay sao?"
Không phải Thánh thú, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cầm thú cũng là một loại thú.
Tạ Tịch cân nhắc một chút, hỏi: "Cậu từng nghe nói đến chuyện triệu hồi ra người chưa?"
"CMN!" Tống Thích trợn mắt há hốc mồm, "Nghe nói mấy đại thần trên Thang trời cũng nằm trong nhóm được triệu hồi, không phải anh có thể triệu hồi được họ đấy chứ?" Tạ Tịch hỏi cặn kẽ như vậy, Tống Thích quá nửa đoán được Tạ Tịch có thuật triệu hồi, dù sao qua cửa Chuẩn Thế giới cấp S sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt, cũng chẳng có gì ngoài ý muốn.
Thang trời là cái gì? Tạ Tịch không rảnh hỏi thứ này, chọn trọng điểm trước: "Chẳng lẽ còn có thể triệu hồi bản thân bọn họ hả?"
Tống Thích nói: "Chuyện này khẳng định không có đâu, các đại thần rất bận rộn, nếu vẫy một cái liền hiện ra thì mất hết cả phong độ!"
Tạ Tịch hỏi: "Chỉ là phân thân thì sao?"
Tống Thích suy nghĩ một chút, "Chắc là con rối gì đó kế thừa năng lực của bọn họ."
Tạ Tịch nhẹ nhàng thở ra, con rối còn dễ xử lý.
Tống Thích thầm xoa xoa tay hỏi cậu: "Anh thực sự có thể triệu hồi con rối của đại thần hả?"
"Ừ, có điều thời gian rất ngắn." Tạ Tịch không cần thiết phải giấu giếm cậu ta, "Nhưng chắc là đủ dùng." Dù sao cũng là tên biến thái thiết kế ra thế giới cấp S, hẳn là rất biết đánh đấm!
Tống Thích hưng phấn: "Là đại thần nào, đại thần nào vậy?"
Tạ Tịch nói: "X."
Tống Thích phát ngốc: "X...!X?"
Tạ Tịch gật đầu.
"Aaaaaaa!" Tống Thích thét lên, "Sinh thời vậy mà có thể nhìn thấy X thần!"
Tạ Tịch: "Chỉ là con rối mà thôi."
Tống Thích nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi nghe nói y đẹp trai ngút trời, là người đàn ông duy nhất không bị lu mờ khi đứng trước mặt Nhan Thần!"
Tạ Tịch không biết nhiều lắm: "Nhan Thần?"
Tống Thích chịu phục: "Mỹ nhân đệ nhất Trung Ương chúng ta!"
Tạ Tịch: "..."
"Được rồi, anh cũng rất dễ nhìn...!Có điều vẫn non quá, còn chưa nảy nở." Trái tim fanboy của Tống Thích bùng cháy hừng hực: "Lúc nào thì anh triệu hồi X thần để tôi qua xem cho đã nghiền?"
Tạ Tịch yên lặng cách xa cậu ta một chút.
Tống Thích cảm thấy bản thân bị ghét bỏ sâu sắc: "Anh là cái tên thẳng nam sắt thép!"
Tạ Tịch cũng không cảm giác được mình thẳng bao nhiêu, chỉ là cậu không lý giải được cái gọi là đẹp mắt trong miệng mọi người.
Có gì đáng xem chứ? Không phải đều có một đôi mắt mặt cái mũi một cái miệng thôi sao? Có thể có điều gì khác biệt?
Cuối cùng đã tới sau núi, Tạ Tịch có Kính Tìm Kiếm, không phí chút công sức nào đã tìm được đứa bé mắt vàng.
Thằng bé sau khi nhìn thấy Tạ Tịch không hề hấn gì thì sửng sốt.
Tạ Tịch nói: "Anh không sao."
"Anh đương nhiên không có việc gì!" Vẻ mặt thằng bé phức tạp nói, "Đám người ngoài các anh đều có hai cái mạng!"
Tạ Tịch vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên nhìn thấy dòng nhắc nhở dưới góc phải.
Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phụ: Lần theo long quyển phong.
(long quyển phong có nghĩa là vòi rồng, nói chung là ở đây chơi chữ, long quyển phong không viết hoa nên bạn Tịch không biết là tên người)
Tạ Tịch giật mình: "Em tên là Long Quyển Phong?"
Đứa bé mắt vàng đầy mắt cảnh giác: "Làm sao anh biết?"
Tống Thích cũng hoàn toàn sững sờ, sau đó vẻ mặt cậu ta nháy mắt trở nên mừng rỡ: "CMN, em là Long Quyển Phong!"
Tạ Tịch cũng không ngờ tới...!
Cậu chẳng qua là thấy đứa bé này rất đặc biệt, thứ nhất là ánh mắt của nó, thứ hai là nó khác xa những thôn dân gầy ốm kia, cho nên cậu mới cảm thấy đứa bé này là cửa đột phá, trăm lần ngàn lần không ngờ tới nó vậy mà là phần quan trọng của nhiệm vụ phụ.
Lại nói tiếp, Tạ Tịch nhớ lúc trước Tôn Vân Nhi quả thực từng gọi tên đứa bé, gọi nó là Tiểu Phong.
Nhưng ai mà nghĩ tới sẽ có người có cái tên đặc sắc như vậy!
Đứa bé nhíu chặt lông mày: "Rốt cuộc các anh muốn làm gì!"
Tạ Tịch lúc nào cũng phải cảnh giác Trọng Kim, thực sự không thể kéo dài thời gian thêm nữa, cậu nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa bé: "Tiểu Phong, anh biết em chán ghét người ngoài, cũng biết bọn họ phá hoại cuộc sống yên tĩnh của các em, anh có thể đóng kín cánh cửa dẫn tới nơi này, khiến bọn họ không vào đây được nữa."
Đôi mắt vàng của đứa bé lóe lên, vừa cẩn thận lại cảnh giác: "Anh không giống bọn họ." Cho dù kẻ ngoại lai có thể sống lại, nhưng không có người ngoài nào sẽ vì thôn dân mà thừa nhận vết thương chí mạng như thế.
Tạ Tịch nhìn nó: "Anh cần sự trợ giúp của em."
Đứa bé cắn môi dưới: "Nếu như anh gạt tôi, Long Thần sẽ trừng phạt anh!"
Nghe được câu nói này Tạ Tịch đau lòng một hồi, nếu không phải thật sự bị dồn vào đường cùng, đứa bé này sẽ không đến mức nắm chặt một cọng rơm yếu ớt như vậy.
Tạ Tịch hứa hẹn với nó: "Anh sẽ không lừa em."
Đứa bé hỏi cậu: "Anh cần tôi làm gì?"
Tạ Tịch hỏi nó: "Em có biết tim rồng là gì không?"
Tròng mắt đứa bé đột nhiên rụt lại, vẻ mặt thay đổi, môi dưới đều bị cắn đỏ ửng.
Tạ Tịch nhìn nó: "Anh cần thu thập tim rồng."
Vốn cho rằng đứa bé sẽ từ chối, nhưng nó lại như kỳ tích bình tĩnh lại, lộ ra dáng vẻ không phù hợp với độ tuổi chút nào, nó nói: "Đi theo tôi."
Tạ Tịch giật mình, vẻ mặt Tống Thích cũng tràn đầy kinh ngạc, nhiệm vụ phụ này chẳng nhẽ được thiết lập trước nhiệm vụ chính? Có phải dễ dàng quá hay không?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, đây chỉ là một thế giới cấp D, vốn không nên quá khó.
Thằng bé đi ở phía trước, dẫn cả hai tiến vào hang động lúc trước bọn họ không thể tiến vào.
Đứng ở bên ngoài thì cảm thấy sơn động này sâu hun hút, tiến vào rồi mới phát hiện nó còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
"Khụ..."
Tạ Tịch và Tống Thích đồng thời bưng kín miệng mũi, bị mùi bên trong xông cho không thở nổi.
Mùi thối rữa, tanh hôi, một thứ mùi không thể nào diễn tả bằng lời khiến người ta chỉ muốn nôn ra bữa ăn đêm qua ngay lập tức.
Vẻ mặt đứa bé vẫn bình tĩnh, nhìn ao máu nổi từng đoạn thi thể đứt gãy nói: "...Tim rồng ở dưới."
Tạ Tịch và Tống Thích đều sững sờ.
Đứa bé nói khẽ: "Dâng hiến ma quỷ cho Long Thần, trái tim Long Thần sẽ chiếu rọi thị trấn."
Cái ao đầy thi thể này chính là những người chơi đã chết ở đây.
Tống Thích không nhịn nổi nữa, xoay người sang một bên nôn thốc tháo.
Tạ Tịch cũng không khá hơn bao nhiêu, cậu nhíu chặt lông mày hỏi: "Tim rồng...!ở bên dưới sao?"
"Ừm." Thấy nhiều người chết như vậy mà mặt đứa bé vẫn không biến sắc, một đôi mắt vàng giống như đèn pha nhìn về phía Tạ Tịch, "Anh cần thì xuống dưới lấy đi."
Tạ Tịch: "..."
Tống Thích: "...!Ọe!"
Lấy kiểu gì đây? Mịa nó, ai có thể nhảy vào cái ao máu đầy thi thể đứt đoạn này mà tìm đồ chứ!
Sắc mặt Tống Thích trắng bệch, nhìn về phía Tạ Tịch nói: "Chuyện này, làm sao..."
Tạ Tịch cau mày, hỏi cậu ta: "Cậu xác định triệu hồi thuật sẽ không triệu hồi bản thân người ta đến đúng không?"
Tống Thích sững sờ: CMN???
Tạ Tịch thở phào một hơi, dùng kỹ năng duy nhất mình có, triệu hồi phân thân của X.
Trong sơn động u ám lóe lên ánh sáng, một người đàn ông vóc dáng thon dài thình lình xuất hiện.
Y mặc một bộ đồ đen, kiểu dáng rất đơn giản, chỉ có phần tay áo xắn lên và cổ áo hơi mở mang theo mấy phần tuỳ tiện lười biếng.
Ánh sáng dần dần tán đi, khuôn mặt anh tuấn khiến người người phải thán phục kia ở trong hang động càng lộ ra vẻ sắc nét, một đôi mắt hai màu càng khiến cho hang động vốn dĩ đáng sợ giống như nghênh đón chủ nhân vực thẳm, càng hiện lên vẻ quỷ quái khôn lường.
Tống Thích nhìn đến toàn thân sửng sốt.
Aaa, mịa nó, thật phấn khích!
Còn nữa...!
Đại thần mau chạy đi! Có người muốn bẫy ngài!
(K: Hết cái số truy thê lại thêm đội vợ lên đầu nó khổ thế đấy, vợ kêu đi sục sh*t, à nhầm sục đống xác chết cũng phải cun cút làm theo =))) ôi con đường ume không lối về.).
Danh Sách Chương: