• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tam hoàng tử hung dữ giữ Tạ Tịch ở lại ăn bữa tối.

Tâm trạng Tạ Tịch không tệ, khẩu vị tốt nên ăn nhiều thêm mấy quả trăng non.

Đây là đặc sản dưới đáy biển, sinh trưởng trên thân một loại san hô, bởi vì loại san hô kia cong cong giống trăng non cho nên người đáy biển mới đặt cho chúng cái tên là san hô trăng non.

Loại san hô này định kỳ sẽ rơi xuống một thức quả lớn trắng bóc, to như trái dừa, bổ vỏ ra là phần thịt quả cực mềm mịn như ruột bánh mì, dĩ nhiên là nó lành lạnh rồi.

Tâm lý Tạ Tịch vẫn là một người đất liền, cho nên cậu rất thích loại quả này, ăn mà giống như đang gặm màn thầu vậy.

Tam hoàng tử liếc mắt nhìn cậu: "Ngươi coi ta là thứ keo kiệt Aix kia hả?"
Tạ Tịch sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, Aix là Nhị hoàng tử, đại thần quản lý tài chính của vương quốc dưới đáy biển, là anh trai của anh đó, không phải thứ gì.

Tạ Tịch biết quan hệ của hai người không tốt, uyển chuyển nói: "Điện hạ rất hào phóng."
Tam hoàng tử chỉ một mâm đầy đồ ăn nói: "Đồ ăn nhiều như vậy sao ngươi không ăn, chỉ chăm chăm gặm quả trăng non làm cái gì, tiết kiệm tiền cho ta hả?"
Tạ Tịch: "..." Hóa ra gã ta ghét bỏ cái này.

Loại mạch não này, người bình thường theo không kịp!
Tam hoàng tử tay không tách con tôm hùm lớn, lấy phần thịt mềm ngon nhất bỏ vào đĩa của cậu.

Tạ Tịch vội vàng nói: "Để tôi tự làm."
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn ngón tay nhỏ mềm mềm của cậu, nói: "Ăn đi, gầy y như cột cờ."
Tạ Tịch không phục: "Tôi không có gầy." Cậu cũng không mập, dáng người rất vừa vặn.

Ai ngờ Tam hoàng tử đặt con cua hoàng đế trong tay xuống, liếc mắt nhìn cậu: "Không gầy thật?"
Tạ Tịch thẳng người, ưỡn ngực, thật sự không hề gầy!
Tam hoàng tử cầm lấy khăn lau tay, Tạ Tịch không biết gã ta định làm gì, vẻ mặt mờ mịt.

Ai ngờ một giây sau đó, Tam hoàng tử dùng một tay nhấc Tạ Tịch lên.

Tạ Tịch: "!"
Tam hoàng tử nhìn cậu, trong mắt mang theo chút tinh quái trẻ con: "Không gầy ấy hả, sao ta chỉ dùng một ngón tay đã xách ngươi lên được rồi?"
Nhan Triết ngồi trước màn nước cười ngặt nghẹo như thằng ngốc: "Lão Tà...!Ahaha...!Hồn ý của ông có bệnh thật!"
Với trình độ EQ này, xin ông làm con cá độc thân cả đời đi!
Giang Tà cũng không đành lòng nhìn thẳng.


Tam hoàng tử rất nhanh buông Tạ Tịch ra, hai tay nâng eo cậu đặt trở lại trên ghế ngồi: "Cố gắng ăn cơm, siêng năng rèn luyện, chờ ngày nào ta xách không nổi, ngươi liền không gầy."
Tạ Tịch ngồi ở cánh trên, đây là vị trí sắp xếp cho khách quý, vốn dĩ cậu phải ngồi ở cánh dưới.

Tạ Tịch nhìn tiến độ màu đỏ tăng tới 14%, lười so đo với thằng nhóc này: "Điện hạ có sức lực lớn, tôi có nặng trăm nghìn cân cũng không có biện pháp."
Không ngờ Tam hoàng tử lại nói: "Cậu thử nhấc ta lên xem."
Tạ Tịch: "???"
Tam hoàng tử vừa tách chân cua cho cậu, vừa nói: "Chờ đến ngày ngươi có thể nhấc được ta lên, ngươi liền hợp cách."
Hợp cách cái quỷ ấy! Ai muốn nhấc anh lên chứ!
Nhan Triết đã cười đến nện bàn bôm bốp: "Có bệnh, thật sự có bệnh, ôi lão Tà ơi, ông rõ là có bản lĩnh độc thân rồi!"
Giang Tà: "..." Bực bội, tắt màn nước.

Nhan Triết trợn mắt: "Làm gì vậy, đang vui mà!"
Giang Tà đáp: "Đến giờ rồi."
Nhan Triết vừa giương mắt nhìn, mịa nó đúng là đến giờ thật, hắn cả giận: "Ông nhanh nhanh tiến vào xem tiếp đi, tôi sẽ nối xương tiếp cho ông để trả phí xem trực tiếp."
___
Ngày kế Tạ Tịch vừa tới chỗ Tam hoàng tử thì gã ta lại muốn ra ngoài.

Tạ Tịch tưởng gã ta muốn đi "đánh cho lão Lục no đòn", ai ngờ gã ta lại nói: "Lão Ngũ buồn bực ở trong nhà mấy ngày rồi, ta đi coi chút xem nó lại lên cơn gì."
Theo đủ loại ý nghĩa mà nói, lão Tam vẫn có tình anh em nhất, mặc dù gã ta và lão Nhị cắn nhau như chó với mèo nhưng cũng rất quan tâm lão Ngũ và lão Lục, chẳng qua phương thức quan tâm này quá đặc biệt, người bình thường không dám nhận.

Tạ Tịch đương nhiên biết tình huống của Ngũ hoàng tử, trái tim cậu thắt lại, không đành lòng chút nào.

Tam hoàng tử mang theo cậu đến cung điện của Ngũ hoàng tử, cung điện thường ngày đều "ca múa mừng cảnh thái bình" giờ vô cùng yên tĩnh, đám thị nữ nhân ngư vẻ mặt căng thẳng, thấy Tam hoàng tử tới thì càng như lâm trận.

Chủ yếu là danh tiếng của lão Tam quá kém, bọn thị nữ quá nửa cho là gã ta đến đập phá.

Tam hoàng tử nhíu mày hỏi: "Lão Ngũ đâu?"
Thị nữ hành lễ rồi đáp: "Dạ thưa, Ngũ điện hạ vẫn nhốt mình trong phòng, không cho phép bất kỳ ai tới gần."
Tam hoàng tử trực tiếp đi về phía trước, bọn thị nữ hơi ngăn lại: "Xin Tam điện hạ dừng bước, điện hạ của chúng nô tài không muốn tiếp khách, ngài cứ đi qua như vậy..."
Tam hoàng tử hơi đâu để ý những chuyện đó, lông mày gã ta nhướng lên: "Tránh ra."
Đám thị nữ có bao nhiêu lá gan đều dùng để nói câu trước rồi, giờ phút này cả tí can đảm cũng lặn mất tăm mất tích.

Tam hoàng tử đi đến chỗ nghỉ ngơi của Randall, trực tiếp phá cửa: "Randall?"
Bên trong không có một tiếng động nào.

Tam hoàng tử nói: "Mày có sáng tác cũng không ai cấm, đừng có để đói chết trong phòng!"

Quả nhiên...!Tam hoàng tử vừa lên tiếng thì chuyện tốt cũng thành chuyện gây hấn.

Trong phòng vẫn im lặng như tờ, Tạ Tịch có hơi bồn chồn, cũng không rõ Ngũ hoàng tử thế nào rồi.

Tam hoàng tử nhíu mày thật chặt, vừa định giơ chân đạp cửa thì cửa điện liền mở ra.

Randall chỉ choàng một chiếc áo khoác màu đen, để lộ một mảng ngực lớn, bộ dáng tùy tiện thoải mái nhưng mặt mày lại lành lạnh: "Mới sáng sớm anh ba đã tới, có chuyện gì không?" Giọng nói cũng sóng yên biển lặng.

Thế nhưng lại khiến người ta không yên lòng.

Tam hoàng tử nhìn chằm chằm hắn ta một lát: "Mấy ngày nay mày..."
Ngũ hoàng tử ngắt lời gã ta, hỏi lại: "Anh ba cảm thấy em có thể làm cái gì?"
Tam hoàng tử nhướng lông mày.

Ngũ hoàng tử nói: "Em không sao, mời anh ba trở về cho."
Tam hoàng tử vốn đã có chút nóng nảy, giờ thấy thằng em vẫn sống tốt, gã ta cũng lười lãng phí thời gian nữa, bèn xoay người rời đi, cực thẳng thắn và dứt khoát.

Tạ Tịch ngoảnh lại liếc nhìn Ngũ hoàng tử, trong lòng lo lắng quẩn quanh.

Mí mắt Randall trĩu nặng, chẳng nhẽ anh ta vẫn luôn không ngủ sao?
Tam hoàng tử cho người đi gọi Sirius đến sảnh diễn võ, hai người ở trong đó cả ngày không ra ngoài.

Tạ Tịch nhìn Sirius, lại nghĩ đến Randall, ai cậu cũng không mặc kệ được.

Họ là hai thanh niên tốt, bởi vì cái chết của Seyin Hall mà cuộc sống đều thay đổi.

Điều này khiến cậu chẳng mấy dễ chịu.

Mặc dù là vì nhiệm vụ, nhưng cậu thực sự không muốn mang lại đau đớn cho bọn họ.

Phía Tam hoàng tử tạm thời sẽ không có tiến triển gì, Tạ Tịch tính toán thời gian, đợi lúc trời tối chuồn êm đến cung điện của Ngũ hoàng tử.

Mỗi người chỉ có thể bị dùng thuật nhập mộng một lần trong ba ngày, tính toán thời gian cũng vừa đủ, hiện giờ cậu sử dụng được tiếp rồi.


Tạ Tịch sử dụng khuôn mặt dự trữ, biến thẳng thành thị nữ bên người của Ngũ hoàng tử, chạy tới nơi hắn ta nghỉ ngơi.

Đêm hôm khuya khoắt rồi mà Ngũ hoàng tử vẫn chưa ngủ, hắn ta ngồi yên trên giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước.

Tạ Tịch đợi tận ba bốn tiếng, mãi đến khi trời lạnh hơn, hắn ta cực kỳ mệt mỏi mới ngả người lên giường ngủ thiếp đi.

Tạ Tịch nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt thâm quầng của hắn ta mà đau lòng một bận.

Cần gì phải thế chứ...!
Nhìn Randall biến thành như vậy, Tạ Tịch nghĩ mãi mà không rõ, vì sao hắn ta lại dành nhiều tình cảm cho một mối duyên mới gặp mặt mấy lần đến nhường này.

Cậu sử dụng thuật nhập mộng.

Tạ Tịch thấy hoa mắt, cậu phát hiện mình vẫn đứng trước giường của Ngũ hoàng tử.

Thất bại hả? Thuật nhập mộng không thành công sao?
Nhưng mà dưới góc phải có nhắc nhở [Chúc mừng ngài sử dụng thuật nhập mộng thành công, đã tiến vào giấc mơ của Randall Atlantis.]
Tạ Tịch hơi sửng sốt rồi hiểu ra, hóa ra giấc mơ của Ngũ hoàng tử diễn ra trong chính tẩm cung của mình.

Ngũ hoàng tử ngồi dậy, hắn ta nhìn thấy Tạ Tịch mà chẳng có chút bất ngờ nào.

Bánh Bao Xá Xíu hưng phấn nói: "Ba ơi, nhìn ba giống như hồn ma ấy!"
Tạ Tịch cúi đầu, lúc này mới phát hiện dáng vẻ mờ ờ ảo ảo của mình, trên tay đang tản ra ánh sáng yếu ớt.

Hóa ra trong giấc mơ của Randall cậu đã thành ma!
Randall nhìn cậu, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Ta là tên nhu nhược."
Tạ Tịch muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện ra trong giấc mơ này cậu không thể phát ra tiếng!
Chẳng lẽ trong lòng Ngũ hoàng tử hồn ma không biết nói chuyện hả?
Randall đứng lên, bước từng bước đến trước mặt cậu.

Tạ Tịch lơ lửng khá cao, vừa khéo đối mặt với Randall.

Ngón tay Randall giật giật nhưng không chạm vào cậu, tựa như biết không thể chạm đến cậu vậy.

"Mẹ ta nói đúng, ta là tên nhu nhược, là kẻ đào binh, một thằng hèn nhát, nhất định sẽ bị mưa to gió lớn ngoài kia đánh gục!"
Tạ Tịch cảm thấy lời này vô cùng quen tai.

Cậu nhớ ra rồi, trong giấc mơ trước, hoàng hậu đã mắng đứa con trai từ bỏ hết mọi thứ như vậy, cũng ngay lúc đó, Ngũ hoàng tử dũng cảm bước ra ngoài, theo đuổi cuộc sống mình muốn, nhưng bây giờ...!
Hốc mắt Randall đỏ bừng, bộ dáng muốn ôm cậu nhưng không biết ôm như thế nào trông thật thảm thương.

"Ta vẫn luôn vô dụng như vậy...!Đã sinh ra trong hoàng tộc, trở thành hoàng tử mà còn vọng tưởng tự lo cho cuộc đời mình.


Ta làm gì có cuộc sống của riêng mình chứ? Ta làm gì có tự do chân chính? Xiềng xích trong dòng máu này làm sao buông tha cho ta?"
"Ta tự cho rằng ta đang là chính mình, cho rằng bản thân rất dũng cảm, cho rằng ta có thể bảo vệ được mọi thứ mình yêu quý, nhưng thực ra ta chỉ đang trốn tránh, trốn tránh ràng buộc, trốn tránh đau khổ, trốn tránh tất cả những điều không như ý."
"Một tên nhu nhược, một kẻ đào binh như ta dù có gặp được em thì thế nào? Ta không có năng lực bảo vệ em, không giữ được em, thậm chí ngay cả bày tỏ nỗi niềm chân thật lòng mình với em cũng không thể."
"Nếu như ta không vô năng như vậy, nếu như ta có đủ sức mạnh, nếu ta có thể biết nhiều hơn chút, ta nhất định sẽ không để em đi chịu chết."
Trái tim Tạ Tịch run lên, hiểu ra sự đau khổ của Ngũ hoàng tử.

Hắn ta đang hối hận, tự trách và hoài nghi bản thân sâu sắc.

Hắn ta nhìn ra âm mưu sau cuộc tập kích Lục hoàng tử, hắn ta nhận ra Seyin Hall chỉ là kẻ chết thay.

Hắn ta cho rằng mình cách trung tâm quyền lực quá xa cho nên chẳng biết gì cả, thậm chí cả chuyện người yêu bị coi là con tốt thí đưa lên đoạn đầu đài mà cũng không biết.

Nếu như hắn ta biết, nếu như hắn ta không "bỏ ngoài tai chuyện bên ngoài"(*), cứ rúc mình trong tháp ngà thì hắn ta nhất định sẽ ngăn Seyin Hall lại, nhất định sẽ cứu em ấy.

(*)Câu đầy đủ là "Bỏ ngoài tai chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền", xuất phát từ Tăng Quảng Hiền Văn (增广贤文) - một cuốn sách khai sáng cho trẻ em được biên soạn vào thời nhà Minh ở Trung Quốc.

Khúc mắc này hóa thành một con rắn độc, gặm nhấm trái tim Randall.

Tạ Tịch không thể phát ra tiếng, cho dù cất tiếng được thì cậu biết nói gì đây?
Một người đã chết có nói gì cũng không an ủi được người còn sống.

Randall từ từ nâng tay lên, ngón tay thon dài đặt lên má cậu, nhưng hắn ta không chạm tới mà làm động tác vuốt ve.

"Seyin." Randall khẽ gọi, "Nếu có kiếp sau, xin cho ta một cơ hội yêu em, có được không?"
Tạ Tịch sững người.

Đây là lần đầu Giang Tà có ý nghĩ muốn đập chết hồn ý của mình.

Tên ngu xuẩn này, hỏi vấn đề như vậy mà sao không cho Tạ Tịch nói chuyện hả?
Nếu như Tạ Tịch mềm lòng đồng ý.

Chờ qua cửa Chuẩn Thế giới, y là "kiếp sau" của Randall...!
Được lắm, vì đồ đần độn này mà y đã lỡ mất cơ hội.

Tạ Tịch chẳng nói được lời nào, cứ thế rời khỏi giấc mơ của Ngũ hoàng tử.

Cậu hít một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: "Nếu mình rời khỏi Chuẩn Thế giới, những hồn ý kia sẽ ra sao?"
Randy, Aix và Gall trong thế giới đầu tiên đi đến thế giới này, hay chỉ trùng hợp trùng tên và diện mạo thôi?
Giang Tà nghe được câu nói nhỏ của Tạ Tịch, hai mắt y hơi sáng lên.

- ---— ♥• •♥ —----.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK