• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Điều đáng ăn mừng chính là, trước khi đi Tạ Tịch dùng khuôn mặt số 1, nếu cậu dùng mặt của Colin thì náo nhiệt rồi, hai con gà chọi trong vương cung cậu còn chưa giải quyết xong, giờ lại chọc thêm tên nữa, cậu sợ là lắc lư cả đời cũng không xoát được đầy tiến độ!
Tuy nói dùng mặt số 1, nhưng thế cục trước mắt cũng hơi phiền phức.

Lời Tứ hoàng tử nói hàm chứa rất nhiều ẩn ý, người đáy biển cũng là người, hắn hỏi như vậy là đang chất vấn thân phận của Tạ Tịch.

Dù sao một người bình thường không có khả năng nhắc tay liền có thể làm cho một núi rác biến mất không thấy tăm hơi.

Tình huống vừa rồi phải giải thích như thế nào?
Tạ Tịch nhìn về phía Tứ hoàng tử, bình tĩnh cất tiếng: "Thuộc hạ tên là Jesse Hall."
Tứ hoàng tử dời tầm mắt xuống, nhìn thấy trang phục trên người cậu: "Thị vệ hoàng tộc?"
Tạ Tịch mặc đồng phục thị vệ màu lam nhạt, mặc dù bị nước bẩn làm thay đổi hình dạng nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được.

Tạ Tịch hành lễ với Tứ hoàng tử: "Thuộc hạ bái kiến Tứ điện hạ."
Trong chớp mắt, vùng nước xung quanh đột nhiên co rút lại một chút, Tạ Tịch cảm giác có một trận sát khí lạnh lẽo, Tứ hoàng tử vươn tay bóp cổ cậu.

Tay của hắn lạnh buốt, mùi hương lành lạnh nức mũi truyền đến, ngửi kỹ mới phát hiện hơi có vị đắng chát, giống như mùi thảo dược nào đó.

Tạ Tịch bị bóp cổ nhưng không hề sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn Tứ hoàng tử, hai mắt tỉnh táo.

Tứ hoàng tử nắm chặt tay, giọng nói trầm thấp: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tạ Tịch hô hấp khó khăn, khuôn mặt dần ửng đỏ vì nghẹn thở, đôi mắt không khống chế được tràn ra hơi nước.

Khuôn mặt này vốn phong lưu đa tình, hiện giờ phối hợp với biểu cảm không sợ chết của cậu quả thực dụ người đến cực điểm.

Tứ hoàng tử nheo mắt lại, lới lỏng tay một chút: "Đừng nói láo, nếu không ta sẽ giết ngươi." Câu sau hắn dán sát vào lỗ tai Tạ Tịch mà nói, Tạ Tịch không hề nghi ngờ, một khi đã sinh nghi hắn nhất định sẽ giết cậu ngay lập tức.

Tứ hoàng tử ru rú trong nhà này không những không bị bệnh mà trông còn đặc biệt tàn nhẫn.

Tạ Tịch nói: "Thuộc hạ là thị vệ hoàng tộc, tên là Jesse Hall, nếu dám nói dối nửa câu, điện hạ cứ việc lấy mạng của thuộc hạ."
Tứ hoàng tử truy hỏi: "Vừa rồi ngươi đang làm cái gì, đống rác thải kia đi đâu rồi?"
Tạ Tịch trả lời rất ngay thẳng: "Thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ là đột nhiên có thêm một năng lực, cho nên muốn đi thử một chút."
Tứ hoàng tử nhìn cậu chằm chằm: "Năng lực gì?"
Tạ Tịch nói: "Có thể tiêu trừ rác."
Lời này của cậu nếu đặt ở tình huống bình thường phỏng chừng sẽ bị người ta cho là thần kinh, đây là năng lực vô dụng gì chứ? Tiêu trừ rác? Sao lại có người có năng lực như vậy?
Nhưng Tứ hoàng tử tận mắt nhìn thấy, thấy cậu chui ra khỏi màn cách ly, thấy cậu đứng giữa một vùng biển đen kịt, thấy cậu chẳng qua mới vươn tay chạm một cái, núi rác khiến người ta buồn nôn kia đã biến mất không thấy tăm hơi.


Tận mắt chứng khiến nên khi nghe cậu nói như vậy hắn không thể không tin tưởng.

Tạ Tịch rất thản nhiên, thứ nhất cậu rất tự tin với thân phận của mặt số 1, thứ hai những điều cậu nói không hoàn toàn là nói láo.

Cậu không hiểu hết năng lực đặc biệt này thật, có thể khiến rác "biến mất không thấy tăm hơi", dù thứ này đang ở trong cột đạo cụ của cậu nhưng trong mắt người khác chính là biến mất.

Cảnh giới nói dối cao nhất chính là bảy phần thật ba phần giả, trước kia Tạ Tịch không hiểu, hiện tại chân giẫm nhiều thuyền, cậu không muốn hiểu cũng phải hiểu.

Tứ hoàng tử nhìn cậu một hồi lâu, đôi mắt màu xám sâu thẳm giống như đèn pha, nhìn thấu cả trong lẫn ngoài.

Sau vẻ thản nhiên Tạ Tịch lại lộ ra chút khiếp đảm và bất an, nắm bắt cảm xúc vô cùng đúng lúc.

Đây cũng là chỗ tốt của chuyện chân giẫm nhiều thuyền, tại thế giới "Tình yêu bên trái hay là bên phải" không diễn kịch phải chết, Tạ Tịch học được một bọc "trò hay".

Rốt cuộc, Tứ hoàng tử buông cậu ta, mặt vẫn không cảm xúc, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Có thể tiêu trừ rác?"
Tạ Tịch thở phào, đáp: "Vâng, chỉ cần chạm tay vào là nó sẽ biến mất, nhưng có hạn chế số lượng, ít quá không sử dụng được."
Tứ hoàng tử nói: "Đi theo ta."
Tạ Tịch theo sát.

Tứ hoàng tử quả nhiên không hề bị bệnh chút nào, cơ thể khỏe khoắn dến khó tin, hắn mà tăng tốc, có tham gia chạy nước rút trăm mét cũng giành được giải nhất!
Mặc dù Tạ Tịch đã dùng nước thuốc, mặc quần áo thị vệ nhưng đuôi cá vẫn hở ra ngoài, trước đó nó bị nước biển ăn mòn, bị thương.

Tố chất cơ thể ban đầu của cậu cũng bình thường, cho dù không bị thương thì cũng theo không kịp.

Tứ hoàng tử dừng lại, quay trở lại nói: "Đưa tay cho ta."
Tạ Tịch chẳng hiểu ra làm sao nhưng không thể trêu vào vị hoàng tử thần bí âm tình bất định này nên đành phải thò tay ra.

Tứ hoàng tử nắm chặt tay cậu, chớp mắt sau đó dẫn theo cậu "bay" ra ngoài.

Sở dĩ phải dùng từ bay là vì tốc độ thực sự quá nhanh, từ bơi lại lộ ra vẻ yếu đuối bất lực!
Tạ Tịch không cần dùng sức nhưng vẫn bị nước biển đập vào mặt đến đau rát.

May mà thuật dịch dung của cậu rất trâu bò, nếu mà là loại chỉnh dung phổ thông thì hiện tại mặt cậu đã biến dạng rồi!
Tứ hoàng tử ngày thường tỏ vẻ dịu dàng mềm mỏng quả nhiên đều là giả vờ, sự thô bạo của hắn lão Tam cũng không sánh bằng!
Rốt cuộc cũng đến chỗ cần đến, lúc dừng lại Tạ Tịch trợn mắt há hốc mồm.


Vết thương trên đuôi cậu khẳng định đã nứt ra, đau muốn chết.

Tứ hoàng tử nhìn thoáng qua cái đuôi của cậu, không nói gì.

Tạ Tịch cũng không đoái hoài tới, bởi vì trước mắt cậu lại xuất hiện một chồng rác lớn, sở dĩ dùng từ chồng mà không phải núi bởi lẽ nơi này là biển, toàn bộ rác ngâm ở trong biển, trải ra sẽ chiếm diện tích cực lớn, liên miên bất tuyệt...!
Làm một phép so sánh, nó giống như một nơi nào đó trên đất liền có vô số vật hư thối và ăn mòn tung bay trong không trung, ngay cả không khí cũng bị nhuộm thành màu tro bẩn thỉu, quả thực khiến người ta thấy mà giật mình, mà người đáy biển lại thường xuyên phải nhìn thấy những thứ này, không thể không sinh tồn cùng với chúng.

Tứ hoàng tử nói: "Tiêu trừ cho ta xem."
Tạ Tịch đã sớm đoán được, cậu vui lòng tiến đến.

Tạ Tịch giữ bình tĩnh, nhắm mắt bơi vào bên trong, lúc sắp tiến vào thì Tứ hoàng tử gọi cậu lại: "Đợi một chút."
Tạ Tịch quay đầu nhìn hắn: "Hử?"
Thế mà Tứ hoàng tử bắt đầu cởi cúc áo ngay trước mặt cậu.

Tạ Tịch chớp chớp mắt, theo không kịp mạch não của vị đại gia này...!Làm gì vậy, một lời không hợp liền cởi quần áo?
Tứ hoàng tử vươn tay giật áo khoác của hắn xuống, thậm chí còn lộ ra cơ thể gợi cảm, cơ thể hắn chẳng có tí liên quan nào đến từ ốm yếu mà còn trông vô cùng rắn chắc, Tạ Tịch nhìn người đàn ông này mà ghen tị không thôi!
Tứ hoàng tử để trần cũng không hề thấy mất tự nhiên, hắn đi thẳng tới, khoác chiếc áo lên người Tạ Tịch.

Tạ Tịch: "?"
Tứ hoàng tử có vóc dáng rất cao, quần áo dài, Tạ Tịch đang ở trạng thái nhân ngư vì có khúc đuôi cong lại nên bản thân thấp đi một mẩu, chiếc áo mặc trên người cậu liền thừa ra một đoạn dài.

Tạ Tịch rốt cuộc hiểu ra, cậu bảo: "Không sao đâu..."
Tứ hoàng tử lại bơi thấp xuống, nhét toàn bộ đuôi cá của cậu vào.

Tạ Tịch nói: "Điện hạ, đuôi của thuộc hạ bị thương, như vậy sẽ làm bẩn quần áo của ngài mất."
Tứ hoàng tử bơi tới, tròng mắt lạnh lùng không chứa chút cảm xúc phập phồng nào: "Đi đi, nếu ngươi gạt ta, đây chính là đồ tang của ngươi."
Dứt lời, hắn che áo lên đầu cậu.

Tạ Tịch: "..." Anh trâu bò, anh lợi hại được chưa, không thể chọc vào còn chưa được hả!
Tạ Tịch cứ như vậy ngây ngốc bơi đi, bởi vì có kinh nghiệm nên cậu ngừng thở, tránh bị tổn thương đến nội tạng, nhưng cho dù như thế, tay cậu không có gì che chắn, da thịt trên mu bàn tay thối rữa với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tạ Tịch không phải là đứa cuồng ngược đãi, cho dù không chết nhưng cũng sợ đau, cậu nhanh chóng chọn thu thập.

Thanh tiến độ của nhiệm vụ phụ tăng tới 5%.


Đống rác này tận 40.000 tấn, hay lắm!
Cậu thu thập vô cùng triệt để, không những rác mất ráo mà ngay cả nước biển có tính kích thích cũng được tinh lọc, khổ nỗi vết thương trên người thì phục hồi như cũ.

Tứ hoàng tử nhíu chặt lông mày, không nhúc nhích lơ lửng ở nơi đó.

Tạ Tịch quay đầu nhìn hắn: "Điện hạ, thuộc hạ không hề lừa ngài."
Năng lực này đặt trong đây quả thực rất nghịch thiên, dùng logic không thể giải thích được.

Tứ hoàng tử tựa hồ vẫn còn chưa tin lắm, hắn lại cầm tay Tạ Tịch nói: "Đi theo ta."
Tạ Tịch hoàn toàn không có cơ hội phát biểu, chiếc xe hình người này bay rất nhanh, chớp mắt đã xông ra.

Bánh Bao Xá Xíu treo trên cổ áo Tạ Tịch bị nước biển đập thành một quả cầu xù lông, nó kêu to lên: "Kích thích quá kích thích quá, cực kích thích aaa~"
Tạ Tịch: "..." Nếu không phải sợ lộ tẩy, cậu thật muốn nó xách ra đánh đòn.

Tứ hoàng tử lại dẫn cậu đến trước một chồng rác khác, Tạ Tịch mừng rỡ, ước gì hắn có thể dẫn cậu làm xong nhiệm vụ phụ.

Bọn họ đi đi về về một đêm, Tạ Tịch góp nhặt ròng rã 330.000 tấn rác, tiến độ nhiệm vụ đã tăng tới 33%.

Tứ hoàng tử rốt cuộc ngừng lại, hắn nhìn quần áo trên người Tạ Tịch rồi nói: "Đi về."
Tạ Tịch còn chưa thu thập đủ, nhưng cậu không có quyền phát ngôn gì, chỉ có thể trung thực đi theo.

Tứ hoàng tử men theo một lối nhỏ, dẫn thẳng cậu về cung điện của hắn.

Trong điện không có mống người nào, ngay cả một người hầu cũng không, Tứ hoàng tử đến gần cậu, lấy chiếc áo nát tươm trên người cậu xuống.

Bởi vì được áo bao bọc chặt chẽ nên Tạ Tịch không bị thương, chỉ là bàn tay trái để trần bên ngoài trông rất thảm, đi đi về về nhiều lần như thế, toàn bộ mu bàn tay đã đẫm máu.

Tứ hoàng tử hơi nhíu mày, hắn nói với cậu: "Chờ ở đây."
Tạ Tịch lửng lơ giữa cung điện, thành thật chờ.

Không bao lâu sau, Tứ hoàng tử trở lại, mùi hương lành lạnh trên người hắn nặng hơn một chút, Tạ Tịch thấy hắn cầm trong tay một cái hộp nhỏ, lúc mở ra mùi thuốc xông lên tận mũi, hệt như mùi hương trên người hắn vậy.

Tạ Tịch giật mình.

Tứ hoàng tử đã cúi người, cẩn thận bôi thuốc lên mu bàn tay của cậu.

Hiệu quả của thuốc này đặc biệt tốt, chỉ mới bôi lên thôi mà Tạ Tịch đã thấy hết đau, thậm chí còn cảm giác miệng vết thương đang từ từ khép lại.

Thuốc này thật lợi hại!
Tứ hoàng tử thoa thuốc cho cậu xong lại nửa quỳ trên mặt đất, bôi thuốc cho cái đuôi của cậu.

Tạ Tịch cúi đầu nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn, nhất thời có chút hoảng hốt.


Vị tứ điện hạ này thật khó hiểu, khiến người ta nhìn không thấu.

Chờ sau khi bôi thuốc xong, trên người Tạ Tịch đều phảng phất mùi hương lành lạnh này.

Chẳng biết tại sao trong lòng cậu lại nảy lên một suy nghĩ, chắc hẳn mùi hương trên người Tứ hoàng tử là do thường xuyên bôi loại thuốc này nhỉ?
Tại sao phải bôi? Là do rác ở những khu nước cạn khác sao?
Tạ Tịch mở miệng hỏi hắn: "Vì sao Tứ điện hạ lại ở đó vậy?"
Tứ hoàng tử dừng lại động tác, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thuốc này có tác dụng phụ, sẽ khiến toàn thân mất sức, ngươi vào bên trong nằm nghỉ đi, khỏe rồi hẵng trở về."
Tạ Tịch vừa muốn nói chuyện liền cảm giác cơ thể giống như bị rút sạch sức lực, ngay cả việc đứng thẳng cũng không duy trì được.

Tứ hoàng tử chẳng mấy bất ngờ, hắn trực tiếp ôm lấy cậu, đi vào trong phòng, đặt lên trên giường.

Tạ Tịch chẳng thể ngờ tác dụng phụ của thuốc này sẽ mạnh như vậy, cậu không chỉ mất sức lực toàn thân mà ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi!
Tứ hoàng tử lại nói: "Đừng lo lắng, chờ thuốc hết tác dụng, vết thương lành thì ngươi có thể khôi phục lại như lúc ban đầu."
Tạ Tịch giật mình, muốn mở miệng lại phát hiện cậu ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy chật vật.

Tứ hoàng tử liếc nhìn cậu, nói khẽ: "Về sau không được dùng năng lực này nữa, cũng đừng đến gần những đống rác kia."
Tạ Tịch cho là mình nghe nhầm, cậu gian nan mở miệng hỏi: "Vì sao chứ?" Rác thải kia tổn thương nhiều nhân ngư như vậy, dọn dẹp sạch không phải là đang bảo vệ bọn họ sao?
Tứ hoàng tử cụp mắt, giọng nói không có tí hơi ấm nào: "Bởi vì nó vô dụng."
Tạ Tịch sững sờ.

Tứ hoàng tử nhìn cậu, chậm rãi nói: "Rác có thể thanh lý, nhưng chỉ cần người đất liền còn tồn tại, rác mới rất nhanh sẽ sinh ra.

Năng lực này của ngươi quả thực rất thú vị, tiếc rằng không dùng được, vẫn luôn xử lý rác thải sẽ chỉ khiến người đất liền càng táo tợn hơn."
Câu cuối cùng, Tạ Tịch nghe được trong đó sự thù hận khắc vào xương cốt.

Giọng nói của Tứ hoàng tử dịu đi rất nhiều: "Ngươi nghỉ ngơi đi, chỗ thị vệ ta sẽ xin nghỉ giúp ngươi."
Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện sâu trong đôi mắt màu xám của hắn là vẻ tĩnh mịch như một phần mộ.

Tứ hoàng tử rời đi, một lúc lâu sau Tạ Tịch mới lấy lại tinh thần.

Trong lúc vô tình cậu liếc nhìn sang góc phải.

Trên thanh tiến độ nhiệm vụ chính lại có màu mới.

Màu đen...!
8%...!
Chuyện gì đây?
Người còn lại duy nhất chính là Đại hoàng tử, sao đột nhiên lại xuất hiện, còn tăng 8%?
- ---— ♥• •♥ —----.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK