Hai người chẳng qua mới trong giai đoạn quen biết, Ngũ hoàng tử đã nằm mơ cùng cậu kết hôn, tốc độ này thật là...!như cưỡi tên lửa!
Bánh Bao Xá Xíu cũng phản ứng lại: "Kết hôn?! Tên hoàng tử này thật không biết xấu hổ, chưa nói chuyện yêu đương đã muốn làm cha con!"
Tạ Tịch trừng nó.
Bánh Bao Xá Xíu giúp cậu phiên dịch: "Vâng vâng vâng, con hiểu lắm mà."
Tạ Tịch: "..." Thằng nhóc ngỗ nghịch này ngứa da rồi đúng không!
Đám thị nữ đang giúp Tạ Tịch thay quần áo, cậu chỉ có thể như con rối bị giật dây mặc bọn họ sắp xếp.
Cậu không dám làm loạn, một trong những quy tắc của thuật nhập mộng là không được đánh thức người bị thi thuật ở trong mơ.
Điểm này Tạ Tịch từng nghiêm túc suy nghĩ đến, chắc hẳn không đơn giản là mở miệng đánh thức mà còn ám chỉ những điều khó lường quấy nhiễu giấc mơ của người bị thi thuật, phải thuận theo ý nguyện của người ta tiếp tục tiến hành, như vậy mới được tính là "không đánh thức".
Nếu làm trái với quy tắc, người bị thi thuật có thể lập tức tỉnh lại.
Tạ Tịch đang ở ngay trong phòng của hắn ta, đối diện trực tiếp rất lúng túng.
Mặc dù xin miễn thứ cho kẻ bất tài không dám nhận bộ lễ phục lấp lánh và cực kỳ lộng lẫy này, Tạ Tịch lại chỉ có thể cứng ngắc mặc nó lên người.
Cũng may sự cứng ngắc của cậu ở trong mắt đám thị nữ lại biến thành hồi hộp.
"Thiếu gia Hall không cần căng thẳng, ngài vốn đã có nét đẹp không ai sánh bằng, là người điện hạ yêu quý nhất, dù không mặc bộ lễ phục này cũng là người xinh đẹp nhất đáy biển."
Tạ Tịch: "..." Một thằng con trai được người ta khen như vậy cũng không vui vẻ cho nổi.
Bánh Bao Xá Xíu phán một câu như thần: "Đây là giấc mơ của Ngũ hoàng tử, có phải nó mang ý nghĩa trong lòng Ngũ hoàng tử ba chính là người xinh đẹp nhất dưới đáy biển không?"
Tạ Tịch: Ừm, vẫn không thể nào vui vẻ được.
Đám thị nữ tay chân nhanh nhẹn, vừa nói những lời ca ngợi, vừa tỉ mỉ chỉnh trang cho Tạ Tịch, không để lỡ việc nào.
Dù sao đây cũng là đám cưới của hoàng tử, phải cực kỳ chú trọng, từng món đồ vật, từng kiện trang sức, đủ loại lời chúc may mắn không dứt bên tai.
Một thanh niên chưa từng nói chuyện yêu đương như Tạ Tịch sững sờ cảm nhận được sự rườm rà và mệt mỏi của việc làm đám cưới!
Anh được lắm Ngũ hoàng tử, cái gì cũng có thể mơ được!
Chờ mãi đám thị nữ rốt cuộc cũng giày vò xong, Tạ Tịch thấy được bản thân trong gương.
Cậu mặc bộ lễ phục thuần trắng, đây là phong cách riêng của hoàng tộc Atlantis, chẳng qua trông lộng lẫy hơn chút, cũng xa xỉ và mộng ảo hơn.
Tạ Tịch thấy được khuôn mặt mình, luôn cảm thấy bản thân trong mơ non nớt hơn so với bên ngoài, hình như cũng thấp hơn?
Hết thảy những điều xuất hiện trong mơ có liên quan đến ý nghĩ chủ quan của người nằm mơ, cho nên nói ở trong mắt Ngũ hoàng tử cậu thấp như thế hả?
Tạ Tịch không muốn kết hôn!
Lúc này bọn thị nữ vui vẻ nói: "Xe hoa đến rồi! Điện hạ sắp vào rồi!"
Tạ Tịch còn chưa kịp quay người đã thông qua tấm gương thấy được Ngũ hoàng tử đẩy cửa bước vào.
Hắn ta mặc lễ phục cùng kiểu với Tạ Tịch, chỉ có điều đường bả vai càng thêm thẳng tắp, dáng người cũng cao lớn hơn, một khuôn mặt tuấn tú hàm chứa gió xuân ấm áp, ánh mắt nhìn Tạ Tịch tràn ngập dịu dàng và tình cảm.
Đám thị nữ bên cạnh thoắt cái đỏ mặt, như thể đang cực kỳ ghen tị, cố gắng đè nén tiếng thét chói tai.
Đáy lòng Tạ Tịch chỉ muốn hoán đổi vị trí với các cô...!
"Seyin bé bỏng." Giọng nói mê hoặc của Ngũ hoàng tử vang lên bên tai Tạ Tịch: "Ta chờ ngày này rất lâu rồi."
Tạ Tịch nghĩ thầm: Hai ta tính ra quen biết chưa đến ba ngày đúng không không, anh có thể đợi ngày này bao lâu?
Tiếc rằng trong mơ phải thuận theo người ta, Tạ Tịch cười cười, biểu hiện một chút ngượng ngùng thỏa đáng.
Trái tim Ngũ hoàng tử khẽ run lên, hôn lên vành tai cậu: "Có thể gặp được em là may mắn lớn nhất đời ta."
Tạ Tịch bị hắn ta hôn mất tự nhiên, cậu xuyên qua tấm gương nhìn hắn ta: "...Em cũng vậy."
May mắn lễ phục này có phần tay áo dài, che cánh tay cậu cực kỳ kín kẽ, nếu không việc cậu nổi da gà khi mới dứt câu nhất định sẽ làm bại lộ khả năng diễn xuất sứt sẹo của bản thân.
Ngũ hoàng tử vô cùng vui vẻ, đôi mắt sáng lên như sao trời, hắn ta cầm tay Tạ Tịch, nói: "Đi thôi, người yêu của ta."
Lòng bàn tay Tạ Tịch lấm tấm mồ hôi, không dám nhiều lời, sợ bản thân không chịu nổi điên cuồng lay tỉnh vị điện hạ này!
Rời khỏi căn phòng Tạ Tịch mới phát hiện mình đang ở trong một trang viên rộng lớn.
Hành lang trong lâu đài rất dài, treo đầy những bức chân dung cực kỳ rõ nét và những bức tranh phong cảnh giống y như thật.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Tạ Tịch tiến vào trong mơ nhưng cũng biết những điều này không đơn giản.
Ai mà chưa từng mơ chứ? Cho dù là một nơi vô cùng quen thuộc đi nữa, muốn tái hiện lại đầy đủ tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Ngũ hoàng tử có chuyên môn nghệ thuật cực cao, từ những chi tiết này có thể nhìn ra được.
Tạ Tịch tùy ý để hắn ta dắt tay, sánh đôi bước tới một thang lầu xoắn ốc rộng rãi.
Thang lầu này rất rộng, hai bên có thể chứa được ba bốn người dàn hàng ngang, mặc dù chỉ từ lầu hai xuống sảnh đường thôi cũng đạt đến một độ cao đáng kinh ngạc.
Đi xuống thang lầu, đại sảnh có một pho tượng cá mập cực lớn.
Pho tượng được điêu khắc sống động như thật, cũng không biết làm cách nào mà trông cố định ở nơi đó lại có cảm giác như đang nhịp nhàng bơi lội trong nước.
Tạ Tịch nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tâm phục khẩu phục bản lĩnh nằm mơ của Ngũ hoàng tử.
Rời khỏi tòa thành, bên ngoài là một vườn hoa mênh mông bát ngát, màu sắc sặc sỡ của san hô còn rực rỡ hơn pháo hoa nơi chân trời, cá nhỏ xinh đẹp lộ ánh huỳnh quang nhẹ nhàng nhảy múa, tạo nên một cảnh đẹp kỳ ảo và mộng mơ không gì sánh kịp.
Bánh Bao Xá Xíu nổi lên ý muốn chơi đùa, chạy tới bắt cá: "Đẹp quá! Người tạo giấc mơ này thật lợi hại!"
Trong lòng Tạ Tịch khẽ động: Không hổ là hồn ý của nhà thiết kế tài ba, sức tưởng tượng thật phong phú.
Quả thực cậu nghĩ không sai, giấc mơ này cũng do X tạo ra, đổi thành người khác khẳng định không thể tạo nên sự chân thực như vậy.
Xe hoa lơ lửng giữa vườn hoa, hai người bọn họ bước chậm đến, leo lên chiếc xe nằm giữa một mảnh màu sắc rực rỡ.
Chung quanh có không ít người, Tạ Tịch chẳng biết một ai, chắc là bạn bè của Ngũ hoàng tử, đáng chú ý nhất là chẳng có một vị hoàng tử nào khác, ngay cả Tứ hoàng tử cũng không thấy.
Ngũ hoàng tử có quan hệ khá tốt với Tứ hoàng tử, vẫn luôn qua lại, vì sao hôn lễ của mình mà hắn ta lại không cho Tứ hoàng tử xuất hiện?
Tạ Tịch tạm thời nghĩ mãi không ra.
Sau khi lên xe hoa giấc mơ này càng trâu bò hơn.
Vị trí của trang viên này khá lệch, khoảng cách có hơi xa hoàng cung, người lái xe hoa cũng đi cực chậm, giống như tốc độ diễu hành, y hệt một con rùa bò tiến về phía trước.
Tạ Tịch đã hiểu.
Quả là diễu hành thật, điệu bộ gióng trống khua chiêng của Ngũ hoàng tử rõ ràng là muốn cho cả thiên hạ đều biết về "hôn lễ" của bọn họ!
Bánh Bao Xá Xíu sợ hãi than: "Thật là lợi hại! Đám nhân ngư vây xem bên ngoài mặt mũi chẳng ai giống ai!"
Tạ Tịch cũng bội phục trong lòng.
Trong lúc chiếc xe hoa diễu hành gióng trống khua chiêng, Tạ Tịch lại mơ hồ cảm giác người bên cạnh có hơi khẩn trương.
Tạ Tịch nhìn hắn ta: "Điện hạ?" Lòng bàn tay Randall lấm tấm mồ hôi.
Ngũ hoàng tử vẫn nắm chặt tay cậu như cũ: "Ta cứ có cảm giác không chân thật."
Tạ Tịch giật mình.
Ngũ hoàng tử quay đầu nhìn cậu, trong mắt dường như lấp lánh ánh sao: "Tại ta rất vui vẻ, nên mới có cảm giác giống như đang nằm mơ."
Vấn đề là...!Anh đang nằm mơ thật đó!
Tạ Tịch rất sợ hắn ta tỉnh lại, nhanh chóng đổi đề tài: "Điện hạ, em cũng rất vui vẻ."
Lời này cực kỳ có tác dụng, Ngũ hoàng tử xích lại gần cậu hạ giọng nói: "Qua hôm nay không cần gọi ta là điện hạ nữa."
Tạ Tịch: "..." Lại thêm thiết lập nào đây?
Ngũ hoàng tử nói: "Em là bạn đời của ta, chúng ta bình đẳng, về sau phải luôn gọi tên của ta, được không?"
Tạ Tịch nhẹ nhàng thở ra, tên chứ gì, dễ nói.
Cậu còn tưởng là xưng hô kỳ quái gì.
Ngũ hoàng tử ranh mãnh nói: "...!Hoặc gọi ta là thân ái."
Tạ Tịch: "!"
Nhìn tình huống hắn ta đang nằm mơ, cậu nhịn!
Ngũ hoàng tử cười to nói: "Seyin bé bỏng lại thẹn thùng."
Tạ Tịch vô cùng lúng túng.
Cậu cụp mắt, cắn răng nói: "Điện hạ không cần trêu chọc em."
Tâm trạng của Tạ Tịch thực sự là nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc dưới lăng kính trong mơ của Ngũ hoàng tử lại thành thẹn quá hoá giận.
"Được rồi." Ngũ hoàng tử cầm tay cậu nói, "Không đùa em nữa."
Tạ Tịch tiện thể giả vờ tức giận, không lên tiếng.
Ngũ hoàng tử lại cảm thấy cậu như vậy đáng yêu cực kỳ, nhịn không được thấp giọng nói: "Gọi ta một tiếng."
Tạ Tịch: "Hử?"
Ngũ hoàng tử vân vê ngón tay trắng nõn của cậu: "Gọi tên của ta."
Tạ Tịch không thể trêu vào, chỉ có thể thuận theo gọi: "Randall."
Ngũ hoàng tử thấp giọng cười khẽ, nói: "Tên này từ trong miệng em thốt ra mới thật sự là tiếng trời."
Tạ Tịch khẽ sửng sốt, đột nhiên nhớ lại lời nói không lâu trước đây của Lục hoàng tử - Lần đầu tiên có cảm giác tên mình dễ nghe như vậy.
Hai anh em này...!Ừm, đám hồn ý này đúng là "cùng một thầy mà ra".
Nhớ tới Lục hoàng tử đáng thương, lòng Tạ Tịch mềm mại đi nhiều.
Xe hoa lượn quanh nửa cái đô thành rốt cuộc cũng về tới vương cung.
Ngũ hoàng tử mơ hồ lại có chút không yên lòng, không chỉ nắm tay Tạ Tịch càng chặt mà đôi mắt thậm chí cũng khẽ lóe lên.
Tạ Tịch thầm nghĩ: Mơ thôi mà cũng có chứng sợ hãi trước hôn nhân à? Thật biết bắt phong cách!
Rất nhanh cậu đã biết Randall khẩn trương vì một chuyện khác.
Xe hoa vừa mới tiến vào vương cung, bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Nếu như nói bên ngoài là tiếng chiêng trống dậy trời vui sướng hân hoan thì trong vương cung lại bày sẵn trận thế trang nghiêm sẵn sàng đón địch.
Tạ Tịch chẳng rõ tình huống ra làm sao.
Xe hoa dừng lại, Ngũ hoàng tử cong nhẹ khóe môi, hắn ta nhìn thẳng phía trước nói: "Đi thôi, chúng ta xuống xe." Có cảm giác như sắp gặp cường địch.
Tạ Tịch liếc góc phải dưới tầm mắt.
Tiến độ màu cam 14%.
Cậu hoài nghi một giấc mơ này có thể xoát đầy, Ngũ hoàng tử thực sự là "ngoan" đến độ khiến người ta không đành lòng.
Mà thôi, gắng mơ một giấc với người ta vậy!
Tạ Tịch theo hắn ta xuống xe, nhóm thị nữ trước đó tươi cười chúc phúc giờ đều cúi đầu thả xuôi tay, ai cũng câm như hến.
Ngũ hoàng tử nắm tay Tạ Tịch, ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như một tướng quân sắp bước ra chiến trường.
Những nghi ngờ của Tạ Tịch sau khi nhìn thấy đội danh dự đã mơ hồ được làm rõ.
Cánh buồm trắng tinh cao quý – là biểu tượng của hoàng hậu.
Đội danh dự chỉnh tề trang nghiêm, trực tiếp đứng ở cuối con đường.
Ngũ hoàng tử dẫn Tạ Tịch đi thẳng tới, thấy hoàng hậu - mẹ đẻ của hắn ta - mặc trang phục tinh xảo, mặt lạnh như sương đứng chờ ở đó.
Đôi mắt Ngũ hoàng tử dần sâu thẳm, hành lễ với hoàng hậu.
Tạ Tịch dĩ nhiên cũng làm theo, cậu chỉ là bình dân, phải hành đại lễ.
Hoàng hậu chẳng thèm liếc mắt nhìn Tạ Tịch, mở miệng nói với Randall: "Hồ nháo!"
Tạ Tịch đã hiểu, hóa ra mấu chốt ở đây.
Ngũ hoàng tử nói: "Mẹ à, xin người hãy thành toàn cho tấm lòng chân thành của con!"
Hoàng hậu tức giận: "Randall, con điên rồi hả? Bị ma quỷ ám hay sao? Con đường đường là hoàng tử Atlantis, lại muốn cưới một thị vệ phổ thông hả!"
Ngũ hoàng tử cụp mắt nói: "Em ấy là Seyin Hall, là tình yêu cả đời của con."
"Hoang đường!" Hoàng hậu gõ quyền trượng trong tay xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã, "Trong người con chảy dòng máu hoàng tộc chính thống, còn là hoàng tử tôn quý nhất dưới đáy biển, hôn nhân của con sao có thể coi thành trò đùa như thế!"
Randall ngẩng đầu, xem thường nói: "Dòng máu chính thống sao? Hoàng tử tôn quý nhất sao? Những điều này con chưa bao giờ để ý!"
Hoàng hậu tức đến bờ môi run rẩy: "Bình thường con càn quấy thì thôi đi, loại chuyện này thì đừng nghĩ tự mình chủ trương! Con không có khả năng cưới cậu ta, cha của con cũng không có khả năng cho phép..."
"Cha sẽ đồng ý." Ngũ hoàng tử ngắt lời hoàng hậu, giọng nói cứng rắn: "Con từ bỏ quyền thừa kế vương vị, con muốn cưới ai thì cưới người đó."
Lời này chẳng khác nào một quả ngư lôi ném xuống mặt biển, khiến cho hoàng hậu vô cùng tôn quý bị choáng váng.
Bà trợn trừng mắt nhìn Ngũ hoàng tử, nhìn đứa con độc nhất của mình, nhìn hy vọng cuối cùng trong cuộc đời mình...!
Dưới đáy biển không có nước mắt, nhưng hốc mắt hoàng hậu đỏ bừng, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Đứa nhỏ ngốc, thằng con trai ngốc nghếch này!"
Tròng mắt Ngũ hoàng tử khẽ lóe lên, lại cực kỳ kiên định, hắn ta cầm tay Tạ Tịch thật chặt, không chịu buông ra.
Hoàng hậu khóc không thành tiếng: "Con thực sự cho rằng không cần vương vị thì bọn chúng sẽ bỏ qua cho con hay sao?"
Ngũ hoàng tử thương mẹ, nhưng vẫn có sự kiên trì của chính mình, hắn ta nói: "Mẹ à, con biết mẹ lo lắng, nhưng từ trước đến giờ con chưa từng muốn kế thừa vương vị, con chỉ muốn một cuộc sống tự do tự tại, chỉ muốn sống cùng người con yêu."
"Làm gì có chuyện đơn giản như con nghĩ?" Hoàng hậu vô cùng đau đớn nói: "Con là con ta, là hoàng tử dòng chính duy nhất dưới đáy biển, chỉ cần con còn sống một ngày, con chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của vị mới lên ngôi!"
Ngũ hoàng tử bướng bỉnh nói: "Con không quyền không thế, chưa từng chạm vào chính sự, người ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt anh em của mình."
Hoàng hậu nói: "Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, nuôi dưỡng con thành tính tình ngây thơ như vậy!"
Ngũ hoàng tử không lên tiếng nữa, dùng im lặng phản kháng.
Tạ Tịch nghe toàn bộ cuộc đối thoại, trong lòng có chút ngổn ngang.
Đây là giấc mơ của Ngũ hoàng tử, hắn ta sẽ mơ như vậy chứng tỏ trong lòng cũng nghĩ tới.
Hắn ta không ngây thơ, hắn ta biết tất cả, thế nhưng lại không muốn khuất phục trước sinh hoạt mà mình chán ghét.
Mẹ con hai người đàm phán không thành, hoàng hậu đứng yên ở nơi đó, nói: "Ta sẽ không chấp nhận hôn sự của hai đứa, hai đứa đừng nghĩ về làm mất mặt hoàng thất!"
Ngũ hoàng tử cũng thực đủ cứng, hắn ta lôi kéo Tạ Tịch, quay đầu nói: "Chúng ta đi."
Hoàng hậu tức đến độ gõ mạnh quyền trượng: "Randall, thằng nhóc nhu nhược kia, con là đứa đào binh, một thằng hèn nhát, con nhất định sẽ bị mưa to gió lớn ngoài kia đánh gục!"
Phần lưng Ngũ hoàng tử thẳng tắp, hắn ta bước nhanh về phía trước, không hề quay đầu lại.
Tạ Tịch cảm giác Randall như vậy có chút đẹp trai.
Không phải ai cũng can đảm được thế này, chống lại vận mệnh, thoát khỏi ràng buộc chỉ vì muốn tìm kiếm sinh hoạt lý tưởng của mình.
Xem ra hôn lễ không cử hành được nữa rồi.
Tạ Tịch cũng chẳng biết giấc mơ này phải tiếp tục ra sao nữa.
Ngũ hoàng tử dẫn Tạ Tịch rời khỏi hoàng cung, đi tới một con phố tĩnh lặng.
Hắn ta không lên tiếng, Tạ Tịch cũng không mở miệng.
Hai người mặc trang phục xa hoa, ở một địa phương vắng lặng tiêu diều này trông thật chói mắt.
Sau một lát, Ngũ hoàng tử khẽ nói: "Xin lỗi."
"Không đâu." Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn ta, "Điện hạ vô cùng dũng cảm."
Ngũ hoàng tử vào trong đôi mắt cậu, yên lặng hỏi: "Seyin, nếu như ta không còn là chính mình nữa, em có còn yêu ta không?"
Tạ Tịch: "..."
Đề tài này...!
Đôi mắt Randall sáng ngời, mang theo sự nhiệt tình như ánh nắng mặt trời ban trưa: "Nếu ta không phải là hoàng tử, em có còn yêu ta không?"
Tạ Tịch khẽ liếc mắt nhìn, thanh tiến độ dưới góc phải tầm nhìn đang nhích dần tới 16%.
Nếu cậu nói yêu, có phải liền...!đầy.
Đồng chí Giang Tà đang nghiêm túc tưới nước cho vườn hoa tường vi khô héo nghe đến đây, ngay cả bình nước cũng sắp cầm không nổi.
Tạ Tịch sẽ nói ra sao?
Chờ hồn ý Randall trở về, y cũng sẽ có một đoạn trài nghiệm tốt đẹp như thế này sao?
Chỉ là hiện tại...!Tâm trạng rất phức tạp.
Loại tâm trạng muốn nghe lại không dám nghe này, có ai có thể trải nghiệm chứ?
- ---— ♥• •♥ —----.
Danh Sách Chương: