Lúc này nhìn tên trò chơi liền thấy cực kỳ sâu xa thâm thúy. Tình yêu bên trái hay bên phải, chẳng lẽ là để cậu lựa chọn giữa quản gia và Vampire? Nhưng mục tiêu nhiệm vụ chỉ đơn thuần là "sống sót bảy ngày". Sẽ không còn có cái hố khác đi? Tạ Tịch đã không còn tý tẹo tin tưởng nào với cái trò chơi "tốt lành" này nữa rồi!
Trong khi Tạ Tịch đang xuất thần, Vampire nóng bỏng nói: "Vậy ta về trước, tiểu Seyin, ngày mai gặp."
Tạ Tịch biết quản gia rất nhanh sẽ tới, Vampire lại muốn tránh đi, tâm cậu khẽ động, nói: "Ngày mai ta trực tiếp đi tìm ngươi."
Ánh mắt Vampire sáng lên, liếm bờ môi mỏng nói: "Ta tới đón em."
"Không" Tạ Tịch nói," Chờ ta, ta sẽ cho ngươi một sự ngạc nhiên."
Vampire nói lời từ đáy lòng: "Em muốn trở thành tân nương của ta, đã là vui sướng lớn nhất của ta."
Tạ Tịch nói: " Sự kiện trọng yếu như vậy, ta hẳn nên chuẩn bị cẩn thận."
Vampire rất biết não bổ, hắn ôn nhu nói: " Em là người đẹp nhất ta từng thấy, không cần bất cứ hoa phục nào tô điểm."
Ai mịa nó phải mặc hoa phục vì mi!
Tạ Tịch kiềm chế cảm xúc nói: " Sau ngày mai sẽ là cuộc sống mới, cho ta một chút thời gian, ta muốn nói lời tạm biệt với quá khứ của mình." Cậu - đường đường một thanh niên năm tốt bị trò chơi này bức đến phải nói dối.
"Được." Vampire khó nhịn hưng phấn nói, "Ta chờ em."
Tạ Tịch giật giật khóe miệng, cố gắng hết sức bày ra vẻ mặt tươi cười: "Mai gặp."
Bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng gần, Vampire tóc bạc lưu luyến không rời: "Tiểu Seyin, ta chờ em quá lâu rồi, ngày mai nhất định phải thỏa mãn ta."
Tiểu bằng hữu Tạ Tịch cuối cùng vẫn là "tu vi" không đủ, sửng sốt bị nửa câu sau đánh cho ngoài xém trong giòn: Thỏa mãn? Thỏa mãn cái gì cơ? Trò chơi này còn có phần giải mật mã sao!
Ý cười trên mặt Tạ Tịch đã có chút cứng ngắc, được cái Vampire Aix trời sinh là một tên đầu toàn chuyện yêu đương: " Chớ khẩn trương, ta nhất định sẽ cho em một đêm sơ ủng ngọt ngào hạnh phúc nhất."
Tạ Tịch không nghe lọt tý nào, cậu hàm hàm hồ hồ nói: "Tốt, tốt."
May mà Vampire đã bị cậu mê hoặc đến đầu óc choáng váng, chỉ cho là cậu đang xấu hổ: "Vậy, ta đi trước?"
Tạ Tịch kiên trì dặn dò: " Ngày mai không cho phép lén đến nhìn ta."
Aix khẽ giật mình.
Tạ Tịch kỳ quái nói: "Ngươi nhìn lén, còn gọi là kinh hỉ sao?" Tình thế mạnh hơn người, Tạ Tịch cảm thấy tiết tháo của mình cũng nát rồi.
Vampire cười đến ngọt ngào: "Ngày mai ta nơi nào cũng không đi, chỉ ở phủ Bá tước chờ em."
Tạ Tịch vẫn không yên tâm: "Một lời đã định."
Vampire đột nhiên nắm chặt tay cậu: "Em còn như vậy, ta thật sắp nhịn không được."
Tạ Tịch: "???" Tui làm sao? Tui cái gì cũng không làm được chứ?
Cậu thật sự không biết tất cả lời nói của cậu đêm nay với bá tước Vampire đầy đầu yêu đương đều thành — — nũng nịu, đáng yêu, dính người, quyến luyến.
Vampire khẽ thở dài nói: "Năm năm nay mỗi thời mỗi khắc với ta mà nói đều là một ngày bằng một năm, thật tốt là ngày mai em liền triệt để thuộc về ta."
Tạ Tịch lại nghe được tin tức trọng yếu: năm năm? Bọn họ đã quen nhau năm năm rồi sao!
Vampire nhẹ nhàng cầm tay cậu, thành kính hạ một nụ hôn lên mu bàn tay cậu: "Seyin Hall, ta yêu em."
Tạ Tịch: "..."
Mặc dù bị hắn giết hai lần, nhưng thử tưởng tượng mình vào hoàn cảnh của hắn, cậu có thể sẽ cho tra nam Seyin vạn tiễn xuyên tim.
Vampire chân trước vừa đi, chân sau cửa phòng liền mở, quản gia Randy cầm nến chậm rãi đi qua.
Tạ Tịch cũng không lại giả vờ ngủ, hai người cũng nói những lời giống lúc trước, chỉ là lần này Tạ Tịch không dám nhắc đến việc bảo y ở lại, cậu chỉ lo lắng nhìn y một chút.
Quản gia thấp giọng hỏi: "Thiếu gia có tâm sự?"
Con ngươi Tạ Tịch lóe lên một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
Quản gia đặt nến xuống, lo lắng nói: "Thiếu gia có chuyện gì cứ việc phân phó ta, cho dù là núi đao biển lửa, Randy thề sống chết nghe theo."
Tạ Tịch: Nếu không bị mi chặt đầu hai lần, ta đúng là tin.
Tạ Tịch hết sức cẩn thận, tuyệt không nhiều lời, cậu luôn cảm thấy Vampire không đi xa, tên kia điên đến mức không nói hai lời đã cho cậu một tiễn, hẳn có liên quan với đêm nay.
Đêm trước cậu biểu hiện quá lạnh nhạt, khi quản gia đến lại đối với y quyến luyến không rời, tên vampire thích nhìn trộm vừa nóng tính vừa thích não bổ kia không chừng đã nghĩ linh tinh gì đó. Ngày thứ hai Vampire tám chín phần đã viết mấy lời quá khích trong thư mời, cố ý để quản gia nhìn thấy.
Thư mời giữa các quý tộc là văn kiện công, phần lớn do quản gia đọc sau đó thông báo với chủ nhân. Aix khẳng định đem việc hôn lễ thậm chí là sơ ủng viết lên, hung hăng kích thích quản gia.
Có thể xác định chắc chắn, quan hệ của cậu và Vampire là giấu diếm quản gia, nếu không Aix cũng không cần nghe thấy tiếng bước chân của Randy đã muốn đi — — cái này hiển nhiên là Seyin đã sớm ước định với hắn.
Aix đêm nay tránh Randy, vì sao ngày mai lại viết thư mời như thế? Biến cố ngay tại đêm nay.
Tạ Tịch quyết định chủ ý, chuẩn bị trước sống qua đêm nay đã: "Randy, ta buồn ngủ."
Quản gia lập tức đáp: "Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt."
Tạ Tịch nói: "Ngủ ngon."
Randy cũng không nói thêm gì nữa, cẩn thận chỉnh chăn cho cậu, ôn thanh nói: "Ngủ ngon."
Ánh nến và bóng quản gia thon dài đi xa, Tạ Tịch nhẹ thở ra, cảm giác vấn đề không lớn, ngày mai có hi vọng qua cửa.
Để phòng ngừa vạn nhất, Tạ Tịch nhắm mắt vờ ngủ sau nửa canh giờ còn nói mớ hô tên "Aix". Kế hoạch lúc đầu của cậu là nói nhiều chút - bày tỏ nỗi lòng, đáng tiếc không phải diễn viên chuyên nghiệp, không qua được rào cản trong lòng, thực tế là nói không nên lời!
Ngày thứ hai quản gia đến phụng dưỡng cậu thay rửa, giữa lông mày Tạ Tịch đều là mệt mỏi, cái này không cần giả vờ, cậu nghĩ sâu tính kỹ một đêm, thật sự ngủ không ngon.
Randy đau lòng nói: "Thiếu gia lại ngủ không ngon sao?"
Tạ Tịch nhìn y, muốn nói lại thôi.
Randy tựa hồ cũng ngủ không ngon, vành mắt y có quầng thâm nhàn nhạt, thanh âm lo lắng: "Thiếu gia, xin hãy đem lo lắng của ngài nói cho tôi biết, sở cầu cả đời của tôi là vì ngài phân ưu giải nạn."
Tạ Tịch cảm thấy mình rất cặn bã, nhưng vì sống còn, cậu chỉ có thể nói: "Randy, ngươi đi theo ta bao lâu?"
Randy khẽ giật mình, quỳ một gối trước mặt cậu: "Mười năm."
Một tên năm năm một tên mười năm? Tạ Tịch ở trong lòng mắng cặn bã, tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi tự do."
Randy bỗng ngẩng đầu, mái tóc từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ có một sợi rơi xuống, trong con ngươi bích sắc của y tràn đầy sợ hãi: "Thiếu gia, ngài không cần tôi nữa sao?"
Tạ Tịch: "..." Cổ hình như hơi lạnh.
Sắc mặt Randy trắng bệch, môi mỏng không chút huyết sắc: "Ngài rốt cục chán ghét tôi sao?"
Tạ Tịch có chút sợ y một lời không hợp liền giết người, nhưng mà kịch bản so với cậu tưởng tượng càng không giảng đạo lý.
"Ngài không cần tôi sao? Tôi không đáng được ngài yêu sao?" Quản gia cười, trong tay bỗng xuất hiện một thanh đao màu bạc nhỏ.
Tâm Tạ Tịch nhảy thót một cái: hóa ra hai người này cũng nói chuyện yêu đương? Có điều... nói thì cứ nói, móc đao ra làm gì!
"Thiếu gia, tôi chưa hề tham lam tình yêu của ngài, cũng không dám đi quá giới hạn, nhưng vì cái gì ngài đã cho tôi ánh sáng thiên đường, lại phải lấy lại nó?"
"Ngài đã chán ghét tôi..." Trên khuôn mặt anh tuấn của quản gia tràn đầy tuyệt vọng," vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì."
Tạ Tịch ngây người... tiểu đao ngân sắc không có hái đầu cậu, mà là đâm vào tim quản gia.
Tự sát? Quản gia Randy chết? Đây là thể loại kịch bản gặp quỷ gì?
Chẳng lẽ đây mới là phương hướng phát triển bình thường? Như vậy cũng không cần phải lựa chọn nữa?
Không có khả năng! Tạ Tịch mới không tin cái trò chơi trứng thối* này đơn giản như vậy đâu!
*trứng thối: nguyên là thao đản, ý mắng chửi giống kiểu chết tiệt
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tà sờ mũi: Hắn biết ta không tốt bằng tức phụ.+
Tạ Tịch: Haha