Vòng này đã trôi qua ba lượt, tất cả mọi người đều nói ba lần, bất kể người kế tiếp mở miệng là ai đều sẽ bị trừng phạt.
Dựa theo thứ tự, Tạ Tịch mở màn trò chơi hẳn phải lên tiếng trước, người chịu hình phạt tiếp theo sẽ là cậu.
Nhưng Bành Trì lại dùng thẻ Hoán Vị, đổi vị trí giữa cậu và Lam Linh Linh…
Thế nên người mở miệng trước lại là Lam Linh Linh, đồng thời người bị phạt cũng đổi thành cô.
Trong mắt Lam Linh Linh tràn ngập nỗi sợ hãi, lắp bắp nói: “Không… Không muốn… Tôi… Không muốn đổi…”
Nhưng chuyện này căn bản chẳng cần cô đồng ý di chuyển hay không, cô và Tạ Tịch đã đổi chỗ cho nhau rồi.
Con cương thi nhắc nhở: “Trò chơi tiếp tục, không chịu nói cũng bị phạt nhé.”
Lam Linh Linh mặt xám mày tro, cực kỳ không cam lòng nhìn về phía Bành Trì: “Tôi không cố ý hại anh, thẻ Im Lặng vốn là một cái bẫy, sao anh lại…”
“Nói vậy là sai rồi nhá!” Con cương thi ngắt lời: “Bên cạnh cô có hai bạn nam ưu tú như vậy sao còn muốn đi tia người khác? Ái Ái ghét nhất là loại người đứng núi này trông núi nọ!”
Lam Linh Linh biết mình không tránh khỏi bị phạt, dứt khoát lợi dụng cơ hội này để chất vấn Bành Trì.
Cô vừa mở miệng, vòng chơi này lập tức đi đến hồi kết, Bành Trì cũng có cơ hội để nói chuyện, anh ta cười lạnh bảo: “Bỏ thẻ Cấm Nói không phải cô sai, nhưng sau đó thì sao? Cô lợi dụng lúc tinh thần tôi không tỉnh táo mà đảo lộn thứ tự, hại tôi mất một chân, căn bản là đang ép tôi vào đường chết!”
Lam Linh Linh vẫn cãi bằng được: “Là do anh phản ứng chậm!”
Bành Trì đáp trả: “Sao mọi người không đảo chiều mà chỉ mỗi mình cô thế?”
Lam Linh Linh cắn răng nói: “Cứ cho là tôi không đảo chiều đi, chẳng lẽ sau đó anh sẽ bỏ qua cho tôi à?” Cho nên cô muốn ra tay trước để loại bỏ tai họa ngầm.
Con cương thi chen vào: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, hai người không hợp nhau.” Giọng điệu lúc nói chuyện của nó cứ như đang khuyên nhủ một đôi tình nhân vì chuyện cỏn con nào đó mà xích mích với nhau vậy, “Không hợp thì đừng miễn cưỡng ở chung làm gì.”
Sắc mặt Bành Trì và Lam Linh Linh đều khó coi đến cực điểm, khổ nỗi chẳng ai dám phản bác lại con cương thi cả.
Nó bay ra phía sau Lam Linh Linh rồi nói: “Mặc dù Ái Ái không thích ăn phụ nữ nhưng luật là luật, đã quy định rồi thì phải tuân theo.”
Nó vừa dứt lời, Lam Linh Linh đã thét lên thảm thiết, cánh tay phải của cô mất rồi.
Đứng bên phải cô chính là Giang Tà, bởi vậy nửa người trái y không tránh khỏi việc bị máu bắn lên, chẳng qua vóc người y cao hơn cô gái nên máu mới không văng đến mặt.
Đồng chí Giang Tà đụng vận rủi như cơm bữa tỏ vẻ mình chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như hiện tại.
May quá, ít nhất không làm bẩn người bạn nhỏ.
Con cương thi vừa nhai cánh tay Lam Linh Linh vừa cất giọng chê bai: “Ăn chả ngon gì cả…”
Lam Linh Linh cắn chặt môi nhìn nó.
Con cương thi miễn cưỡng nói: “Được rồi, cầm máu cho cô đã.” Nó bẹp miệng, lầm bầm tỏ vẻ không vui: “Chết rồi là không tìm được tình yêu đâu.”
Câu này nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, do Tạ Tịch đứng gần nên nghe được rõ ràng, trong đầu cậu chợt lóe lên suy nghĩ…
Con cương thi nói: “Xong rồi đấy, tiếp tục trò chơi thôi.”
Trò chơi sáu người, trong đó hai người đã bị thương, Bành Trì mất một tay một chân, Lam Linh Linh cũng mất một cánh tay phải.
Hai người bọn họ đều phải chịu nỗi đau ăn mòn lý trí từng giây từng phút, lại còn oán hận lẫn nhau nữa.
Tình thế rối loạn, cứ tiếp tục thế này bọn họ chỉ còn nước chết.
Phải làm sao đây? Rốt cuộc nên làm sao mới đúng? Chẳng nhẽ trò này không có cách giải? Chỉ có thể tiếp tục chơi và kết cục cuối cùng là tất cả mọi người đều bỏ mạng tại đây sao?
Không!
Tạ Tịch cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ từ lúc bước vào trò chơi này.
Con cương thi nói nhiều lắm, nhất là mới đầu, ở vòng chơi thử Giang Tà từng giở chứng quậy tung cả lên.
Nó nói thích nhất là hai người tương thân tương ái, lúc bắt đầu trò chơi cũng từng đề cập muốn bọn họ tìm được tình yêu trong này.
Lúc Bành Trì bị lấy mất một cánh tay, lời nó nói Tạ Tịch vẫn còn nhớ như in.
“Bày tỏ với người ta đến bốn lần mà không được chấp nhận thì phải bị phạt.”
Tỏ tình bốn lần không được chấp nhận phải chịu phạt, nghe như thuận miệng, vì luật chơi là không được nói quá ba lần với cùng một người.
Nếu nó không chỉ là một quy tắc thì sao? Nếu quy tắc này được thành lập dựa trên cơ sở một mục đích nhất định nào đó thì sẽ thế nào?
Lúc mới nghe những lời này, người ta khó tránh khỏi nghĩ: Nếu cô gái cũng nói Tôi yêu em với Bành Trì, có phải sẽ không sao không?
Không thể nào, bởi vì quy tắc là không thể nói quá ba lần với cùng một người, lần thứ tư mới nói Tôi yêu em thì quá nửa con cương thi sẽ phán: “Sao không chấp nhận người ta sớm hơn? Quả nhiên bạn nam này vẫn chưa đủ ưu tú, vẫn phải phạt nè.”
Nhưng nếu đáp lại Tôi yêu em trong vòng ba lần, tức là không tuân theo quy tắc nói Tôi yêu em với người bên trái và Không biết xấu hổ với người bên phải, vậy người bị phạt sẽ là cô gái.
Đề bài này không có lời giải, nói sang lần thứ tư mà không được chấp nhận sẽ bị phạt, nhưng chẳng ai dám chấp nhận trong vòng ba lần cả!
Nhìn vấn đề theo hướng này thì hiển nhiên con cương thi kia chỉ đang giỡn chơi.
Phải chẳng ý định ban đầu của nó vốn đã là ăn thịt người?
Nếu mục đích tồn tại của một trò chơi là khiến người chơi chết thì Trung Ương cũng tàn nhẫn quá rồi.
Tạ Tịch biết trong mắt Trung Ương, người chơi không khác gì hàng ngàn hàng vạn thế giới hay thậm chí là gái cương thi trước mặt này.
Trung Ương không có khuynh hướng thiên vị người chơi, nhưng cũng không chán ghét.
Cho nên… Trò chơi này nhất định giải được, vậy đầu mối sẽ nằm ở đâu đây?
Tạ Tịch nhịn không được nhìn về phía Giang Tà.
Giang Tà bắt gặp tầm mắt của cậu thì cũng liếc mắt nhìn lại.
Hai người không ai nói gì, nhưng bất ngờ là Tạ Tịch lại có thể hiểu được ý tứ của y – Bình tĩnh.
Tạ Tịch bừng tỉnh.
Đúng vậy, muốn qua cửa thì không thể để đống chi tiết trước mặt này làm mờ mắt, đầu mối thực sự chắc chắn đang ẩn nấp đâu đó bên trong, cậu cần giữ đầu óc tỉnh táo hơn!
Đừng để trò chơi quấy nhiễu, đừng để con cương thi kia khiến bản thân rối loạn, càng không nên bị thù hận và sợ hãi làm tâm lý dao động.
Vòng chơi mới lại bắt đầu, mũi tên dừng lại trước mặt người phụ nữ trẻ, cô ta thoáng đực người, sao đó lập tức quay sang nói với người đàn ông mặc âu phục: “Tôi yêu em.”
Người đàn ông mặc âu phục đáp lời cô ta rồi nhìn về phía Tạ Tịch: “Tôi yêu em.”
Trước đó Tạ Tịch không hề phát hiện, lúc đứng gần mới cảm thấy người đàn ông mặc âu phục này đem lại cho cậu một cảm giác quen thuộc quái dị, cậu đáp: “Không biết xấu hổ.”
Rồi tiếp tục quay sang nói với Lam Linh Linh: “Tôi yêu em.”
Lam Linh Linh nghẹn ngào đáp: “Không biết xấu hổ.”
Cô trông đau đớn cực kỳ, hốc mắt đỏ bừng, cả người run lẩy bẩy, tầm mắt nhìn về phía Bành Trì tràn ngập vẻ oán hận.
Bành Trì cũng chẳng kém cạnh gì, anh ta đổ hết mọi trách nhiệm về tai nạn của mình lên đầu Lam Linh Linh.
Thực ra thứ hại bọn họ ra nông nỗi này chính là trò chơi, nhưng cả hai không dám phản kháng lại con cương thi nên mới giận cá chém thớt lẫn nhau.
Con cương thi chôn hạt giống thù hận vào sâu trong lòng bọn họ, còn bọn họ lại khiến nó đơm hoa kết trái, vun đắp thành một cây đại thụ bóng che rợp trời.
Đi hết một lượt, lúc sắp sửa sang lượt thứ hai thì con cương thi lại đột nhiên lên tiếng: “Ấy, lại có phần thưởng này, tạm dừng nhận thưởng đã nào.”
Sắc mặt người phụ nữ trẻ hơi cứng lại.
Phần thưởng đối với người mở màn trò chơi mà nói chính là cơ hội để thoát khỏi trừng phạt, nhưng nó cũng sẽ trở thành tai vạ đối với những người còn lại.
Tất cả mọi người tập trung tinh thần nhìn về phía bàn quay.
Lam Linh Linh cắn chặt môi, cầu cho thẻ đừng rơi vào tay Bành Trì.
Bành Trì trái lại không thành vấn đề, so với chết, anh ta càng muốn phát tiết cơn giận hơn.
Bàn quay ngừng lại, mũi tên chỉ vào Giang Tà.
Con cương thi hớn hở nói: “Giọng nói của bạn nam này nghe sướng tai cực luôn, đọc nhanh đi nào, để mọi người biết nội dung trong tấm thẻ đó là gì.”
Giang Tà cầm lấy tấm thẻ, sau khi nhìn thấy nội dung trên đó, tròng mắt y khẽ co rụt lại, kế tiếp khóe miệng cong cong vẽ ra một nụ cười: “Thẻ Nói Ngược, sau khi dùng có thể nói ngược lại, được lựa chọn sử dụng thẻ ngẫu nhiên trên năm người khác hoặc bản thân tự dùng, không thể bỏ, sang vòng sau tự động có hiệu lực.”
Thẻ Nói Ngược?
Tim Tạ Tịch đập thình thịch, người đàn ông mặc âu phục thì đang suy tư, người phụ nữ trẻ trông hơi căng thẳng, Bành Trì và Lam Linh Linh lại hốt hoảng cực kỳ.
Tấm thẻ này mà xuất hiện trong giai đoạn đầu trò chơi thì đỡ.
Bọn họ đều là những người có phản ứng nhanh nhạy, đầu óc linh hoạt, không đến nỗi vì người khác nói ngược mà không đối đáp lại được.
Nhưng hiện tại thì không.
Nhất là Bành Trì và Lam Linh Linh đang bị thương, để trả lời bình thường bọn họ đã phải cố gắng hết sức rồi, nếu bị dùng thẻ Nói Ngược, bọn họ chưa chắc đã phản ứng kịp.
Người phụ nữ trẻ căng thẳng vì hiệu quả của tấm thẻ này quá chung chung, nó không giống những tấm thẻ trước có thể lấy mạng người ta, bất kể là ai bị dùng thẻ Nói Ngược cũng chưa chắc sẽ phạm sai lầm, mà nếu không ai phạm sai lầm, người phải chịu phạt chính là cô ta.
Còn Tạ Tịch rốt cuộc cũng tìm ra điểm mấu chốt để qua cửa trò chơi này!
Giang Tà nói: “Tôi tự dùng.”
Con cương thi nhắc nhở: “Thật hả, bạn phải suy nghĩ kĩ vào đó nhé, vô tình nói sai là sẽ phải chịu phạt đó.”
Giang Tà nhìn nó: “Không dùng ngẫu nhiên được, lỡ trúng người trong lòng của tôi thì phải làm sao đây?”
Gái cương thi lại xoay vòng vòng, giống như một bé gái vui tươi hồn nhiên vậy: “Ấy chà, bạn thích cậu ấy thật sao, có đúng là vừa gặp đã yêu không?”
Giang Tà cười không đáp.
Gái cương thi lại hỏi: “Cậu ấy cũng thích bạn à?”
Giang Tà trả lời: “Tôi còn chưa biết.”
Gái cương thi giục: “Vậy bạn đi tỏ tình ngay đi.”
Giang Tà đáp: “Tôi biết rồi.”
Gái cương thi hưng phấn nói: “Vui vẻ quá đi mất, nếu mọi người có thể tìm được tình yêu của mình trong trò chơi của Ái Ái, Ái Ái nhịn đói mãi cũng được!”.
Danh Sách Chương: