Sau khi hoàn thành côngviệc cuối cùng được giao, Dạ Vũ trở về nhà với tình trạng thất thần mệt mỏi, thay vì ngủ một giấc thật dài rồi đến khi tỉnh lại cậu sẽ quên đi mọi chuyện như cậu thường làm thì hôm nay cậu quyết định sẽ tắm rửa sớm một chút và sắp xếp lại mọi chuyện vừa xảy ra. Cậu luôn đặt câu hỏi với bản thân không biết từ khi nào cậu không còn là một chàng trai tinh nghịch hay thích cười nữa thay vào đó cậu trở thành một kẻ máu lạnh gϊếŧ người. Từ khi nào cậu như thế có lẽ bắt đầu từ 3 năm trước ngày mà cậu được chính tay cha của mình đào tạo để gϊếŧ bất kì kẻ xấu nào cản đường ông sao?
Từ khi nào cậu lại quen dần những thanh súng lạnh ngắt? Từ khi nào cậu trở thành một người có thể gϊếŧ người một cách bình thản đến như vậy? Từ khi nào cậu muốn đổi lấy sự tự do của mình bằng mạng sống của một ai đó và xem đó là mội điều dĩ nhiên? Từ khi nào cậu đã đặt ra câu hỏi từ khi nào cho bản thân?
Dạ Vũ duỗi chân ra thêm một chút. Lần đầu tiên sao bao nhiêu năm qua cậu bật khóc, nhưng đối tượng cuối cùng mà cha muốn cậu thủ tiêu không phải một người xấu giống như cha cậu kể. Cậu được biết ông là một người đàn ông trung niên, gia đình có một người vợ và một đứa con trai kém hơn cậu 3 tuổi. Tính cách của ông đối với người khác rất ôn hòa, nho nhã, lịch sự và tôn trọng. Ông được mọi người yêu mến và biết đến là một người rất yêu gia đình mình, cách đối xử và quan tâm của ông với người mà ông yêu rất đáng ngưỡng mộ. Trong trí nhớ của cậu ông từng là người đàn ông mẫu người đàn ông mà cậu muốn trở thành khi trưởng thành.
- Ai?
- Thiếu gia, là tôi đây! - Người quản gia già cẩn thận lên tiếng
- Có việc gì sao?
- Đây chính là đồng phục, thẻ học viên, sách tài liệu của trường mà cậu đã đề nghị với ông chủ.
Người quản gia im lặng một hồi rồi lại lên tiếng tiếp lời
- Nhưng tôi có thể có một thắc mắc được không thưa thiếu gia?
- Ông nói đi - Dạ Vũ trả lời quản gia một cách nhàn nhạt không cảm xúc
- Tại sao cậu lại chọn một ngôi trường không quá nổi bật trong khi có rất nhiều còn xuất sắc hơn rất nhiều lần như vậy?
- Ông ta không nói gì với ông sao? Cậu ấy chính là lý do duy nhất khiến tôi muốn học ngôi trường này. * còn là lý do duy nhất khiến tôi phải đoạt được tự do bằng cách trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh - Dạ Vũ suy nghĩ *. Được rồi ông mau ra đi, tôi muốn yêu tĩnh thêm một lát nữa.
- Vâng! Tôi hiểu rồi.
Người quản gia cúi đầu cần thận trước cánh cửa phòng tắm được khép hờ rồi lui ra trả lại cho căn phòng một sự yên tĩnh vốn có, cùng lúc đó Dạ Vũ cũng đứng dậy rời khỏi nhà tắm, dùng khăn tắm quấn ngang hông, cả người ẩm ướt đi đến giường ngủ. Đến cả tóc cậu cũng không kịp lau cứ thế mà đã chìm vào giấc ngủ, chỉ mong khi thức dậy cậu sẽ lại là chàng trai tinh nghịch vui vẻ tuổi 17.