- ---
“Không, tôi chỉ thấy anh đi về hướng đó thôi. U Linh, nếu chúng ta lập một trận địa để tiêu diệt quỷ tặc thì sao? Có thể thắng hay không?”
“Binh khí thông thường sẽ không làm quỷ tặc bị thương được, cô định dùng cách gì để tạo trận pháp?”
Vân Xuyên cũng không giấu nữa. Cô đem đối sách đã lập sẵn trong đầu ra nói với U Linh, hắn nghe xong cũng không thể không thán phục cô gái bé nhỏ, tuổi còn quá trẻ mà ngay cả trận địa đánh giặc của nhà binh cũng đã nghĩ ra hết rồi.
“Đương nhiên chúng ta cần lợi dụng thuỷ triều như người xưa đã từng làm, đồng thời binh khí đều phải được tẩm máu chó mực và yểm sẵn bùa chú, cũng phải tính đến phương án dự phòng và trực tiếp đối đầu với quỷ tặc. Tất cả những thứ này đều là tôi đọc sách mà ra, chứ chưa bao giờ được làm trực tiếp.”
“Xuyên Nhi, cô có muốn biết Hải Nữ một trăm năm trước dùng trận pháp gì để chế ngự thuồng luồng đen không?”
Vân Xuyên nhìn vẻ thần bí của U Linh, chờ đợi hắn kể cho nghe.
“Chính là dùng trận pháp Song Ngư Lưỡng Đạo trong Mộc Tử trâm, nếu như cô đã là chủ nhân mới của Mộc Tử trâm, có khả năng sẽ mở được trận pháp này một lần nữa.”
“Song Ngư Lưỡng Đạo là trận pháp gì vậy? Tôi chưa nghe qua, cũng còn chưa học cách lập trận pháp lớn, Tướng quân chưa kịp dạy.”
“Cái này ta cũng không rõ, ta không rành về đạo pháp đâu Xuyên Nhi.”
“Thế anh nói với tôi có tác dụng gì chứ?”
“Ta biết gì đều nói cho cô, biết đâu cô có thể ngộ ra được.”
Vân Xuyên vẻ mặt trầm ngâm, rút Mộc Tử trâm xuống, nhìn đi nhìn lại cũng không biết ngoài đâm bị thương yêu ma ra thì còn có thể mở ra trận pháp to lớn gì. Cô lại gài trâm lên đầu, sau đó đi vào nhà chuẩn bị. U Linh kiểm tra ba người dân vẫn ngủ mê man, sức khoẻ của họ đã khá lên rất nhiều, ngoài vết thủng ở bụng thì nghỉ ngơi vài ngày là có thể tỉnh lại.
Một lúc sau người dân trong thôn đã mang binh khí tới, từ mỏ neo cũ hoen gỉ, những chiếc liềm, thuổng, cuốc xẻng thì còn có cả những cây thương, giáo mác, lưỡi kiếm.
Ông bà lão cũng theo lời Vân Xuyên chuẩn bị một vại chu sa, thêm chút máu chó mực được hoà loãng. Tiếp đó, những người khoẻ mạnh, cứng vía theo Vân Xuyên và U Linh ra bờ biển, nhìn loạt thi thể cũ mới lẫn lộn ghim ngửa trên cọc, ai nấy đều kinh hãi.
“Cô gái à, chúng ta làm gì ở đây?”
“Nếu đã tuyên chiến với quỷ tặc, thì hãy đưa tất cả những thi thể này về mai táng, không thể để xương cốt họ phơi sương gió thêm nữa, đồng thời tận dụng cọc của chúng để đánh lại chúng.”
Ai nghe thấy lời này đều cảm thấy đầu óc tê dại cả đi. Họ chần chừ sợ sệt, Vân Xuyên và U Linh không nói gì, đi về phía một thi thể đang thối rữa gần nhất mà hạ cọc xuống. Cụ Thản cũng tập tễnh đi ra phụ giúp. Một người, hai người, sau đó tất cả mọi người đều hăng hái đi tới, cùng nhau đưa xác chết dân làng mình xuống.
Đột nhiên có một đám khoảng chục người mặc đồ đen kín mít từ đâu ùa cả ra, khiến dân làng được một phen hoảng hốt, còn tưởng là giết người cướp của. Một người trong số đó đứng ra trước, cung kính cúi đầu.
“Phu nhân, bọn thuộc hạ tới đây giúp phu nhân một tay.”
Vân Xuyên nghi hoặc, nhìn đi nhìn lại, sau đó mới hỏi.
“Các ngươi là người của Tướng quân sao?”
“Không giấu gì phu nhân, Tướng quân lo phu nhân gặp nguy hiểm nên phái bọn thuộc hạ đi theo. Mấy ngày nay đều không dám lộ diện, nay thấy phu nhân cùng dân trong thôn muốn lập trận pháp đánh đuổi quỷ tặc, không dám chậm trễ thêm nữa.”
Vân Xuyên thầm nghĩ, Tướng quân hoá ra vẫn lo lắng cho mình, có thêm người cũng tốt, đều là binh sĩ được rèn luyện ngoài chiến trường, như vậy thì khả năng thắng sẽ cao hơn.
“Vậy các ngươi còn đợi gì nữa, giúp người dân đưa những thi thể này xuống đi, chúng ta phải làm thật nhanh trong buổi sáng, đêm nay có lẽ đám quỷ hải tặc sẽ trở lại.”
“Tuân lệnh phu nhân.”
Chẳng mấy chốc tất cả thi thể người dân đều đã được đưa xuống, những cây cọc nhọn đều đổ rạp. Vân Xuyên cho người tẩm nước bùa vào cọc, sau đó cắm xuống nước.
Trận địa này chính là học theo Ngô Vương trong trận chiến với nhà Nam Hán, nhưng vì không có thời gian đẽo cọc, nên Vân Xuyên đã nghĩ ra cách dùng cọc của đám quỷ tặc kia để đánh lại chúng.
Nước biển ở đây lên xuống hai lần trong một ngày, sáng sớm và sau khi mặt trời khuất bóng. Lúc này đã giữa trưa, thuỷ triều đang hạ xuống, để lộ ra phân nửa thân cọc, nhưng đến chiều nước sẽ dâng lên một lần nữa, khi đó đám quỷ tặc sẽ không phát hiện ra cọc bên dưới.
Trong lúc đó, bọn họ phải làm sao đảm bảo lùa được đám quỷ hải tặc lên bờ, một lần dùng trận pháp tiêu diệt tất cả. Vân Xuyên bố trí thêm vô số những cạm bẫy xung quanh, phân bố từ ngoài bờ biển vào trong thôn. Ngay cả nhà cửa, sân vườn cũng đều được sắp xếp những chiếc bẫy đã yểm bùa chú.
Khi mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, tất cả người dân thôn Vĩnh Niệm đều kéo nhau lên miếu Hải Nữ. Người trong thôn chưa đầy sáu mươi người, chủ yếu là người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, trai tráng chẳng còn lại mấy người, phần lớn đều đã bị quỷ tặc giết hại hết.
Vân Xuyên lo ngay ngáy, cô đã sắp xếp thuộc hạ đợi sẵn ở những điểm kéo bẫy, chỉ cần có sự xuất hiện của quỷ tặc sẽ khởi động bẫy ngay. May mà những thuộc hạ Triệu Ý cử đi bảo vệ cô đều là những kẻ có kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời am hiểu phần nào cách bố trí trận địa.
Lúc này cô lại nghĩ tới Triệu Ý, nếu như y có mặt ở đây, y sẽ không tỏ ra lo lắng như cô, sẽ biết cách tiêu diệt gọn quỷ tặc cứu lấy người dân thôn Vĩnh Niệm.
Vân Xuyên không nghĩ thêm nữa, cô cùng với một vài người đi ra bờ biển, mặt trời đã xuống quá nửa, bóng tối đang dần chiếm cứ, chỉ một lúc nữa thôi, nơi này sẽ không còn sự tĩnh lặng nữa.
Đầu Vân Xuyên căng ra như dây đàn, cô không biết mình làm thế này có đúng không, nếu như hôm nay cô hại chết tất cả mọi người trong thôn thì sao? Suy nghĩ này khiến Vân Xuyên càng thêm sợ hãi, hai mắt hơi ngân ngấn nước vì lo sợ.
Một bàn tay đặt lên vai cô, U Linh đã quay lại rồi.
“U Linh, tôi lo lắng quá, tôi chỉ sợ tôi sẽ hại chết bọn họ.”
U Linh cau mày, nhìn cả người Vân Xuyên không ngừng run rẩy, hắn biết cô đang bất an tới mức nào. U Linh đặt cả hai tay lên vai Vân Xuyên, cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh nói.
“Đừng sợ, có ta ở đây rồi, sẽ không để cô chết.”
Vân Xuyên hơi cúi đầu, cố gắng hít thở. Đột nhiên nghe tiếng thuộc hạ bên cạnh kêu lên.
“Phu nhân, quỷ tặc xuất hiện rồi.”
Tim Vân Xuyên như vừa ngưng mất mấy nhịp. Từ xa cô đã trông thấy đám quỷ tặc gióng lên những hồi tù và vang dội, hồi nào cũng nhanh và dứt khoát, dồn dập như muốn ngay lập tức bức chết người khác. Cô còn trông thấy lá cờ màu đen hình đầu lâu trắng vấy đầy máu tươi bay phần phật trên cột buồm rách, chúng hung tợn hơn ngày hôm qua rất nhiều.
“Xuyên Nhi, mau trốn thôi.”
U Linh kéo cô chạy về phía mỏm đá.
Chỉ một lúc sau, bốn chiếc thuyền ma cập bờ, mỏ neo lại được thả xuống, bọn quỷ tặc nhanh chóng tập hợp ngay trên bờ biển. Tên thủ lĩnh không thấy thi thể và cọc đâu nữa liền gầm lên.
“Bọn dân chài khốn kiếp, chúng nó dám chống đối lại ta. Đêm nay ta phải tắm máu lũ rác rưởi này.”
Vân Xuyên cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy suốt dọc cơ thể mình. Đợi cho đám quỷ tặc vào sâu hơn một chút, cô liền ra ám hiệu. Tức thì cái bẫy đầu tiên được phóng ra. Từ ba phía, những chiếc giáo nhọn đã yểm bùa ầm ầm bay tới. Bọn quỷ tặc bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị, bắt đầu nháo nhác la hét inh ỏi.
“Có mai phục. Thủ lĩnh, bọn dân chài có đạo sĩ.”
“Khốn kiếp. Giết hết cho ta, người hay vật sống đều giết sạch.”
Một tiếng hô vang dội. Chúng tuốt binh khí ra, đỡ lấy những mũi tên tiếp tục phóng tới. Rất nhiều quỷ tặc trúng ám khí đã yểm bùa ngã xuống, lăn lộn trên cát, vết thương bốc lên những làn khói đen mỏng.
Quỷ tặc đầu lĩnh phất tay một cái, vô số dây xích sắt từ trên thuyền bay lên, dẫn theo quỷ hồn những người dân làng chài. Chúng đem dân làng chài chắn phía trước, tạo thành những tấm khiên quỷ hồn không chút phản kháng, chỉ có thể răm rắp làm theo.
Vân Xuyên không thể tiếp tục cho bắn tên. Cô đã quên mất không tính tới chuyện này. U Linh lúc này bay vụt lên, không biết anh ta dùng thứ bột gì tung vào đám quỷ hồn dân làng chài khiến họ như bị trúng mê hương, ngã rạp trên nền cát.
Ba cái đầu của quỷ đầu lĩnh cùng lúc rống lên một tiếng như sấm dậy, quát tháo.
“Là kẻ nào dám đối đầu với chúng ta?”
Đợi cho làn khói tản cả đi, lơ lửng trên không một thân ảnh tiểu hoà thượng trẻ tuổi, cổ đeo chuỗi hạt tràng, người mặc cà sa nâu, trán điểm nốt chu sa đỏ chói.
“A Di Đà Phật, là ông nội của nhà ngươi đây, thằng cháu bất hiếu còn không mau dập đầu hành lễ.”
Quỷ đầu lĩnh thở phì phò, thân mình khoẻ mạnh như trâu đất, dưới hai chân xoáy lên một cồn cát, hắn nhảy lên cồn cát đưa hắn bay lên đối mặt với U Linh, tay cầm theo một cái chuỳ sắt lô nhô những chiếc đinh tán, bên trên vẫn còn phảng phất mùi máu tanh nồng.
“Mày là thằng ôn nào? Dám ở đây ăn nói ngông cuồng, chính mày giúp đám rác rưởi kia chống lại chúng tao đúng không?”
“Ông nội mày muốn đánh mày còn phải xưng danh à? Hôm nay để xem ông nội mày dạy dỗ cái thứ quỷ tặc bất lương mày ra sao nhé.”
Dứt lời, trên tay U Linh hiện ra một cây thương dài, đầu thương chĩa ra năm mũi nhọn hoắt, đuôi thương có một quả cầu phát ra năm màu.
“Ngũ hành thương? Mày là U Linh quỷ sư?”
U Linh cười mấy tiếng, bỏ đi bộ dạng tiểu hoà thượng, trở về với hình dạng vốn có, mái tóc đen theo gió biển bay phần phật.
“Ông nội mày đây, bây giờ mới nhận ra à thằng cháu mất nết?”
Hai con mắt to như mắt trâu của quỷ đầu lĩnh trợn lên trắng dã, đầu trước ngực và đầu sau lưng chợt nhô dài ra, cùng nhau gầm lên một tiếng đầy giận dữ, cầm chuỳ xông tới.
Đám quỷ tặc bên dưới lăm lăm binh khí tiếp tục tiến vào. Vân Xuyên ra hiệu khởi động bẫy tiếp theo. Dưới lớp cát trồi lên vô số những cây chông nhọn, Vân Xuyên ra hiệu thuộc hạ bắn mũi tên lửa. Những rãnh lửa bùng lên, đám quỷ dính chông liền bị bắt lửa, mùi âm khí hoà với mùi lửa cháy vô cùng khó chịu.
Đám quỷ tặc rơi vào bị động, nhưng rất nhanh chóng nghĩ ra cách dùng cát dập lửa, lại kéo những quỷ hồn đã dính lửa ra mở đường, băng băng tiến công.
Phía trên đầu chúng rơi xuống một cái lưới đánh cá dán bùa vàng chằng chịt, Vân Xuyên chăm chú nhìn, miệng lẩm bẩm đọc chú, không nhận ra một vài quỷ tặc đã tìm được nơi cô đang ẩn nấp. Vài thuộc hạ của Triệu Ý nhào tới, đánh đuổi đám quỷ tặc, binh khí va chạm vào nhau toé lửa.
Trên dưới đánh nhau, bụi tung mịt mờ, hàn quang bắn khắp phía. Vân Xuyên cũng không còn giữ được trận địa nữa, cô cùng những thuộc hạ khác lùi về phía sau.
Quỷ tặc mặc dù đã thiệt hại phân nửa, nhưng bọn chúng quá mạnh, không phải là thứ yêu quỷ thông thường. Vừa rút về trong làng, Vân Xuyên vừa cho khởi động tiếp những bẫy rải rác trên đường.
Ngoài bờ biển, trăng treo lưng trời. U Linh và thủ lĩnh quỷ tặc liên tục tung ra những tuyệt chiêu muốn lấy mạng đối phương. Ngũ hành thương của U Linh giáng xuống, chuỳ sắt đinh nhọn của thủ lĩnh quỷ tặc đỡ lên, tạo ra một sức mạnh to lớn, đẩy cả hai chới với trong không trung.
Đột nhiên từ sau lưng thủ lĩnh quỷ tặc bốc lên một luồng khí đen khổng lồ, hiện ra thân mình uốn lượn của một con giao long màu đen sừng sững, loại giao long này khi còn sống, cả thân mình giống như được bọc bằng sắt, vảy cứng như khiên giáp, giáo mác bình thường sẽ không làm nó bị thương được.
Giao long gầm lên một tiếng rung chuyển cả mặt đất, sóng nước lao xao, thuyền ma của quỷ tặc cũng chao nghiêng hai phía. Hiện giờ giao long chỉ còn lại một nửa hồn phách mà đã mạnh đến như vậy, tưởng tượng cả trăm năm trước Hải Nữ dùng pháp trận Song Ngư Lưỡng Đạo để đánh nó bị thương đến mất mạng cũng thật khó tin.
U Linh huýt sáo một tiếng, gọi vào không trung.
“Mạn Long, tới lượt ngươi rồi.”
Sóng biển ầm ầm dâng lên cao, từ dưới đáy biển sâu nhô lên những bóng lưng cá voi lớn, con nào cũng phun lên những cột nước trắng xoá. Cá voi bắt đầu rống lên, âm thanh như hàng nghìn hàng vạn con voi rừng gào thét trong đêm tối.
Giao long quẫy thân mình to lớn, nhìn xuống đàn cá voi nhấp nhô trên mặt sóng dữ. Nó lập tức lao mình xuống nước, tấn công vào giữa đàn cá voi, biển động dữ dội. U Linh và thủ lĩnh quỷ tặc cũng không còn sức để lơ lửng trên không nữa, hạ xuống mặt cát tràn ngập lửa cháy.
Thủ lĩnh quỷ tặc mở mắt trừng trừng, cặp mũi rồng như đánh hơi được mùi gì đó, xoay đầu nhìn về hướng làng chài.
“Ta ngửi được mùi của Mộc Tử trâm. Hải Nữ xuất hiện rồi. Mau bắt ả đàn bà đó lại cho ta.”
Thấy thủ lĩnh quỷ tặc muốn vượt trận địa xông vào làng, U Linh nhảy phóc ra, ngũ hành thương cắm xuống đất, tạo thành một bức tường vô hình chặn hắn lại. Thủ lĩnh quỷ tặc cũng không vừa, hắn bắt đầu lồng lộn, sức mạnh đột nhiên bộc phát dữ dội, giáng liên tiếp mấy chuỳ sắt vào bức tường.
U Linh giữ không nổi bị đẩy lùi về sau. Mộc Tử trâm là đồ của Vân Xuyên, U Linh không biết vì sao Vân Xuyên có thể sử dụng cây trâm của Hải Nữ, nhưng nếu để bị bắt được cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng U Linh còn chưa kịp đuổi theo thủ lĩnh quỷ tặc, con giao long đã xuyên mặt nước bay lên, luồn lách thân mình to lớn qua vách đá, nhằm hướng làng lao tới. Mạn Long đứng trên một con cá voi nhìn theo, U Linh liền cảm thấy có gì đó không đúng.
U Linh bay lên cao, sát theo thân mình giao long, tiện tay đâm xuống một thương. Giao Long oằn mình, một cái vảy bị bong ra, biến thành tro bụi tan theo gió.
Nó rống lên, quật đổ rạp một hàng dừa nước. U Linh rút thương ra muốn đâm tiếp một nhát nữa, nhưng lại bị giao long vẩy đuôi đánh bay vào mỏm đá. Con giao long quay đầu, há miệng rộng chồm tới, muốn nuốt chửng U Linh vào bụng.
Vân Xuyên và thuộc hạ đã chạy vào trong làng, đám quỷ tặc bám riết phía sau, chúng dính bẫy bị thương la liệt, nhưng dường như chuyện đó chỉ càng khiến chúng trở nên hung tợn hơn, gào rú điên cuồng.
Đã tới khu vực lập trận pháp cuối cùng, đợi cho tất cả đám quỷ tặc tiến vào, Vân Xuyên ra hiệu cho thuộc hạ khởi động trận pháp.
Trận pháp này Vân Xuyên mới đọc trong sách, được gọi là Thổ Hành Quan. Trận pháp này mượn năng lượng của sỏi đá, giam giữ quỷ hồn bên trong, đương nhiên vẫn còn phụ thuộc vào tu vi của người tạo trận pháp. Cô đã hết cách, chỉ đành mạo hiểm một phen.
Vân Xuyên cắt máu tay, nhỏ xuống mặt đất, miệng lầm rầm đọc chú, từng giọt máu rơi xuống đất đều như phát ra ánh sáng. Ngay lập tức mặt đất trong làng rung chuyển như có xung chấn, sỏi đá bay lên, quây đám quỷ tặc còn lại vào phía trong.
Uỳnh một tiếng. Trận pháp Vân Xuyên vận dụng hết sức lực tạo ra lại dễ dàng bị một chuỳ sắt của thủ lĩnh quỷ tặc phá vỡ.
“Phu nhân mau chạy đi, bọn thuộc hạ yểm trợ.”
Thủ lĩnh quỷ tặc điên cuồng gào lên.
“Bắt lấy nó. Không được để nó thoát. Phải bắt sống.”
Thuộc hạ của Triệu Ý cũng bị thương quá nửa, chặn đám quỷ tặc lại, người nào người nấy đều liều chết bảo vệ Vân Xuyên.
Có bàn tay lạnh ngắt nắm vào cổ tay cô. U Linh trong bộ dạng quỷ kéo cô rời đi trước, trên người hắn loang lổ những vệt máu đen.
“U Linh, anh bị thương rồi sao?”
“Vết thương ngoài da, ta không sao. Chúng ta tới miếu Hải Nữ, ta còn chút sức lực để tạo kết giới cuối cùng.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì phải chờ vào số mệnh. Xuyên Nhi, cô có thể sử dụng trâm Mộc Tử, biết đâu lại mở được trận pháp Song Ngư Lưỡng Đạo, trong thời gian ta cầm chân chúng, cô hãy thử xem.”
Vân Xuyên rối bời. Cô hiện giờ không nghĩ được gì cả. Dân trong làng đều đang trú ẩn trong miếu Hải Nữ. Họ đã nghe được tiếng gầm như sấm dậy của giao long, người nào người nấy đều sợ hãi tột cùng.
Trông thấy U Linh và Vân Xuyên chạy ngược trở về, họ cũng đã phần nào hình dung được tình hình hiện tại. Không ít người bắt đầu lên tiếng chỉ trích, mắng nhiếc, cho rằng nếu như không có sự xuất hiện của hai người, thì họ đã chẳng phải đối mặt với thảm cảnh này.
U Linh trong bộ dạng tiểu hoà thượng chỉ im lặng không nói gì, hắn còn phải dưỡng sức để tạo kết giới. Vân Xuyên lại càng không biết nên nói gì vào lúc này, cô nhìn qua ông bà lão, ông cụ liền cầm cái thuổng chống mạnh xuống đất, gần như quát lên.
“Các người muốn thế nào? Đấu tranh không dám, toàn là một đám hèn nhát. Các người tưởng đám tặc man rợ đó sẽ tha cho chúng ta sao? Không bao giờ có chuyện đó. Bọn chúng giết bao nhiêu người dân làng rồi, sớm muộn gì chẳng tới lượt chúng ta. Nếu bây giờ không đấu tranh, thì với số lượng người của chúng ta hiện giờ, cùng lắm trụ thêm được hai tháng. Sống hèn nhát như vậy chi bằng quyết đấu với chúng một lần.”
Nói xong, ông cụ ho lên khùng khục. Bên ngoài chợt nổi gió lớn, mây đen vần vũ. Trong tầng mây đen, bóng hình giao long lúc ẩn lúc hiện. Phía ngoài miếu, đám quỷ tặc cũng đã tìm tới.
Trời bắt đầu đổ mưa tí tách.
Thủ lĩnh quỷ tặc nhìn thấy kết giới U Linh đã giăng ra, cũng không có ý muốn phá ngay lập tức, hắn rít lên.
“Đám rác rưởi các người nghe cho rõ đây. Hãy mau giao nộp Hải Nữ, chúng ta sẽ tha mạng cho.”
Nghe thấy lời này, người trong miếu trở nên xôn xao.
“Hải Nữ ư? Hải Nữ ở đâu chứ?”
“Hải Nữ đã quay trở lại rồi sao?”
Thủ lĩnh quỷ tặc lại tiếp tục nói vọng vào.
“Hải Nữ mang theo một cây trâm, đuôi trâm là hình hai con cá, hãy mau giao cô ta ra đây, nếu không, ta sẽ san phẳng cả làng.”
Vân Xuyên đứng lặng người. Những ánh mắt của người dân trong thôn cũng đổ dồn về phía cô. Họ xì xầm với nhau, có vài người bắt đầu xao động, lòng ham sống trỗi dậy mãnh liệt đến đáng sợ.