- -------------------------
Vân Xuyên ngồi yên lặng, cô suy nghĩ về những hành động bất thường và quái dị của cô gái điên. Quả thực, cô chưa từng thấy người điên nào lại ăn thịt uống máu loài vật sống như vậy. Nhưng những lời cô gái đó nói liệu có phải chỉ là lời của một kẻ điên không?
“Mơ à, ở trong Triệu phủ, chúng ta không có ai để dựa vào, chị có cảm giác, cô gái điên biết chuyện gì đó sẽ xảy ra. Em thay chị đi thăm dò thử xem sao.”
Con Mơ có hơi sợ, nhưng trong lúc này cũng không nhờ vả được ai khác, nó đành đi ra ngoài, bịa đại một lý do hầm canh cho Phu nhân để lân la xuống nhà bếp.
Một lát sau thì con Mơ chạy về, nhìn mặt nó cắt không ra giọt máu, Vân Xuyên hỏi ngay.
“Em lại nhìn thấy gì đáng sợ sao?”
Con Mơ rùng mình mấy cái, gai ốc nổi đầy người, nó run rẩy trả lời.
“Em đi xuống nhà bếp hỏi thăm, nhưng không ai biết gì cả, họ bảo em muốn hầm canh cá thì phải đợi một lúc nữa. Em liền đi ra ngoài ngó nghiêng, thì thấy tên gia đinh bước từ trong một căn phòng nhỏ đi ra, hắn còn vừa đi vừa kéo quần áo. Em nghe đám tỳ nữ rỉ tai nhau gì đó nhưng không nghe rõ, chỉ biết chúng nói về cô gái điên kia. Sau đó em chạy đến chỗ căn phòng kia xem thử, em phát hiện…phát hiện…”
Vân Xuyên kéo con Mơ ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi.
“Em thấy gì? Cứ bình tĩnh nói ra, không vội.”
Con Mơ hai mắt tự nhiên nổi đỏ chừng như sắp khóc đến nơi, nó thều thào nói ra mấy từ.
“Em phát hiện cô gái điên kia vừa bị tên gia đinh ***** ***, cả người loã lồ nằm dưới sàn đất, hắn đi rồi, cô ấy còn đang tự mình cào da thịt đến bật cả máu, nhìn vô cùng khủng khiếp.”
Vân Xuyên nghe mà rùng cả mình, cô hỏi.
“Thái Bà không biết chuyện này sao?”
“Em cũng không rõ, nhưng chuyện xảy ra giữa ban ngày ban mặt mà không biết thì cũng lạ.”
Vân Xuyên cũng cảm thấy như thế, cho nên cô liền tìm tới viện Thái Bà một lần nữa để thưa chuyện.
Nghe Vân Xuyên nói xong, Thái Bà chỉ khẽ cau mày, đưa mắt nhìn tên gia đinh kia, chép miệng nói.
“A Duệ, ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, chuyện nam nữ không thể tuỳ tiện bạ đâu làm đấy, lần sau còn trái lời đừng trách ta.”
Vân Xuyên ngơ ngẩn người, nhất thời bị lời nói nhẹ tựa lông hồng của Thái Bà làm cho lạnh cả người.
Thái Bà nhìn ra, mỉm cười nói với Vân Xuyên.
“Hiên à, cháu đừng nghĩ gì nhiều, cô gái đó thực ra là bà tìm cho A Duệ, cô ấy không được bình thường, cháu không cần bận tâm.”
Thái Bà đã nói như vậy, Vân Xuyên cũng không còn gì để thắc mắc nữa, cô xin phép về viện của mình, nhưng trong lòng vẫn dấy lên một nỗi bất an khó diễn tả.
Đang ngồi ăn cơm trưa, liền nghe bên ngoài có tỳ nữ đến thông báo.
“Phu nhân, đêm nay là đêm không trăng, âm khí nặng, Thái Bà dặn dò mọi người đều phải ở yên trong phòng.”
Vân Xuyên ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói.
“Ta biết rồi.”
Cô dùng cơm, sau đó lên giường nghỉ ngơi một chút. Vân Xuyên mơ màng ngủ, không biết đang nằm mơ hay hiện thực, cửa đột nhiên mở ra, ánh sáng hắt vào trong, từ ngoài liêu xiêu bước vào một bóng người con gái, Vân Xuyên nhận ra đó là cô gái điên.
Cô ta lẩm bẩm trong miệng, nhanh như cắt đã tiến đến bên giường cô nằm, cứ liên tục lảm nhảm bên tai cô, giọng nói đứt quãng.
“Nửa đêm canh ba, không trăng không sao, vườn tú cầu, đừng để ai trông thấy.”
Vân Xuyên giật mình tỉnh giấc, cửa vẫn đóng, ánh sáng chỉ lọt qua những khe cửa hắt xuống sàn nhà.
Cô lẩm bẩm lại lời của cô gái điên trong cơn mơ, hoang mang không biết có phải ai đó lại nhắc nhở cô điều gì hay không.
Thái Bà đã dặn dò phải ở lại trong phòng không được ra ngoài, mà Vân Xuyên lại nhận được lời nhắn của cô gái điên, suy đi tính lại, cô và con Mơ liền nghĩ ra một cách.
Canh hai, con Mơ mang theo một cặp lồng đồ ăn đi vào. Canh ba, Vân Xuyên mặc đồ của con Mơ, sau đó mang cặp lồng mở cửa đi ra ngoài. Trong phủ không có ai qua lại, ngay cả đèn nến cũng đã tắt hết, trời lại không trăng, sương đêm lạnh lẽo, càng đi càng cảm thấy âm u dị thường.
Nói là Tướng quân phủ mà chẳng có binh lính canh gác, nhưng cái vẻ u ám này có lẽ trộm cũng chẳng dám đột nhập.
Vân Xuyên đi qua hành lang, rẽ vào cổng phụ, tới được vườn tú cầu. Cô còn đang mải ngó nghiêng tìm kiếm, chợt phía trước có một cái bóng vụt qua, nhìn hình dáng bên ngoài vô cùng quen thuộc.
Cô nghĩ có lẽ đó là cô gái điên, nhưng chân vừa bước, đã bị âm thanh phì phì phía sau làm cho giật mình, vội vàng rút cây trâm gỗ trên đầu để phòng bị.
Một bóng nam tử đang đứng đó, cặp mắt vàng sáng rực, da dẻ trắng tái, môi thì đỏ thẫm, trên chóp mũi còn có một điểm ruồi son nhỏ như hạt vừng, bên vai vắt ngang một con rắn hổ mang rất lớn.
Nhìn người này, Vân Xuyên có cảm giác chẳng lành, mặc dù hắn ta trông rất điển trai, dáng vẻ đào hoa đến ma mị, nhưng cặp mắt vàng như mắt rắn của hắn như đang nhìn xoáy vào mặt cô rất khó chịu.
“Đây là Phu nhân mới đó sao? Không ngờ lại xinh đẹp tới mức này.”
“Anh…anh là ai? Đêm hôm khuya khoắt sao lại ở đây?”
Vân Xuyên cảnh giác lùi lại. Giọng nói của người đàn ông này rất kỳ lạ, miệng anh ta chỉ mở hé, nhưng âm thanh lại vang vang tà mị, cứ như đang chờn vờn bên tai cô vậy, nghe có chút lạnh lẽo.
“Ta là người đã cho ả điên kia nhắn gọi cô ra đây.”
Vân Xuyên cau mày, nghi hoặc hỏi.
“Cô gái điên đâu rồi?”
“Ta không biết, cũng không quan tâm, người ta quan tâm đến là cô.”
“Xin hỏi anh là ai vậy? Từ lúc vào cửa, hình như ta chưa nhìn thấy anh bao giờ.”
Vân Xuyên nói với người đàn ông kia, nhưng mắt không tự chủ được lại cứ nhìn vào con rắn đang ngóc đầu dậy, cái lưỡi chia làm đôi thò ra thụt vào, cặp mắt rắn láo liêng cũng đang nhìn cô.
Người đàn ông như đoán được suy nghĩ của Vân Xuyên, đưa tay gãi cổ con rắn cười nói.
“Đây là vật cưng của tôi, nó rất thích ăn thịt sống.”
Vân Xuyên cảnh giác lùi lại, trong tay cầm sẵn cây trâm gỗ.
“Phu nhân đừng lo, nó chỉ thích thịt chuột, không ăn thịt người đâu mà sợ.”
Vân Xuyên không muốn nói chuyện với người lạ, tránh điều tiếng không hay, cho nên bịa đại ra một lý do.
“Xin thứ lỗi, ta cảm thấy người không được khoẻ phải về nghỉ ngơi rồi.”
Cô toan bước đi, người kia đã giơ tay ra chặn đường.
“Phu nhân khoan đi đã, người về phòng lúc này là tự mình tìm đường chết đấy.”
Đứng đây nói chuyện với người lạ đã không hợp lễ nghi, hắn ta lại toàn nói những thứ chết chóc, Vân Xuyên có hơi bực bội.
“Tướng quân phủ có một cái dớp, chính là đêm không trăng này, Phu nhân sẽ bị hiến tế.”
Vân Xuyên mở trừng mắt, cô không sợ con rắn nữa, mà hơi run rẩy vì lời nói của người đàn ông kia. Bán tin bán nghi, cô vẫn phải đề phòng cảnh giác, hỏi lại.
“Tại sao tôi phải tin anh?”
“Phu nhân có thể tin hoặc không tin, nhưng lời đồn quỷ dị trong phủ này cũng không phải không có căn nguyên. Biết cô gái điên kia chứ? Cô ta cũng vì đã thấy thứ không nên thấy, cho nên mới trở nên như vậy đó.”
“Anh biết gì về cô gái đó đúng không? Cả chuyện vì sao bốn phu nhân trước chết không rõ nguyên do anh cũng đều biết hết phải không?”
Lông mày người kia khẽ nhếch lên, bước chân về phía Vân Xuyên. Cô hơi lùi lại, giơ cây trâm gỗ về phía trước.
“Đừng bước qua nữa, tôi đâm thật đấy.”
Nhìn Vân Xuyên trong tay lăm lăm một cây trâm gỗ, người đàn ông càng được đà cười dữ tợn hơn.
“Chỉ dựa vào cái trâm gỗ này mà muốn đâm tôi sao? Phu nhân không cảm thấy là con rắn của tôi rất thích người rồi ư?”
Người đàn ông cợt nhả, sau đó đưa bàn tay chạm đến đầu cây trâm gỗ, đột nhiên hắn thu tay về, vẩy vẩy như thể vừa chạm vào một cái kim. Hắn suýt xoa một tiếng, trừng mắt với cô.
“Ai dà. Cây trâm chết tiệt này là sao? Chỉ là một đoạn gỗ mục mà lại đau đến thế.”
Con rắn trên vai người đàn ông thấy chủ nhân bị thương, liền buông thõng người xuống, muốn phi tới Vân Xuyên trả đũa. Người đàn ông kéo con rắn lại, trầm giọng trấn an nó.
“Đừng doạ sợ Phu nhân của chúng ta, sau này còn chạm mặt nhau nhiều lần.”
“Những vật nhìn bề ngoài không đáng giá có thể là thứ vô giá đấy, anh đừng coi thường.”
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, Vân Xuyên tiếp tục hỏi.
“Nói cho tôi biết, cô gái điên đó là sao? Cô ấy là thiếp thất của Tướng quân đúng không? Phải gặp chuyện khủng khiếp thế nào thì mới điên khùng như thế được?”
“Phu nhân hỏi nhiều như thế, ta trả lời thì được gì?”
Vân Xuyên dòm người đàn ông từ đầu xuống chân, rồi lại ngược lên, cuối cùng quyết định đánh chủ ý lên con rắn của anh ta.
“Rắn của anh chẳng phải thích ăn thịt chuột sao, tôi có cách bắt được chuột đồng, tôi sẽ bắt cho nó ăn để đổi lại.”
Người đàn ông hơi ngơ ra, không nghĩ rằng Vân Xuyên lại muốn trao đổi bằng cách này.
“Phu nhân thật có lòng.”
“Tôi có lòng muốn bắt chuột, anh cũng có lòng cho tôi biết cô gái điên kia thực ra đã gặp chuyện gì chứ?”
Nhìn vẻ khẩn thiết của Vân Xuyên, anh ta lại lấy làm thú vị, nhưng còn chưa kịp nói thì con rắn của anh ta đã phun phì phì, đồng tử trong mắt người đàn ông hình như đã co lại.
Anh ta nói với Vân Xuyên bằng thứ giọng vừa kỳ quái vừa phấn khích.
“Xem ra người hầu của Phu nhân đã xong đời rồi.”
“Anh nói thế là sao?”
Người đàn ông hơi vặn vẹo thân mình, đừng lùi về sau, cơ mặt cau có khó chịu.
“Dớp của Tướng quân phủ lại bắt đầu rồi, đừng về phòng, ơ này…”
Lời còn chưa dứt, Vân Xuyên đã vội vàng chạy vụt đi. Lời của người đàn ông đó có thật hay không cô không biết, nhưng con Mơ đang giả làm cô ở trong phòng, nếu chẳng may là thật thì tính mạng con Mơ đang gặp nguy hiểm.
Khi Vân Xuyên chạy đến cửa phòng, đã ngửi thấy một mùi hôi nồng đậm sộc ra từ các khe hở, mùi hôi đó giống như của một con thú hoang. Cô nhìn qua cửa sổ thì thấy, bên trong phòng xuất hiện một sinh vật nửa người nửa quỷ, thân mình to lớn, trên da có một lớp vảy như da cá, cổ mọc lông màu vàng nâu, phía sau còn mọc thêm một cái đuôi ngắn cụt lủn.
Sinh vật dị hợm đó vác con Mơ đã bị đánh ngất lên, Vân Xuyên cả kinh trông thấy mặt con Mơ chỉ là hai hố máu đỏ lòm, máu đỏ tanh nồng chảy tong tong xuống sàn nhà.
Vụt một cái, sinh vật vác con Mơ chạy ra khỏi phòng, nhảy qua vườn, trèo qua bờ tường biến mất. Vân Xuyên kinh hãi chạy ra cửa sau, hoảng loạn lần theo dấu máu còn xót lại.
Nước mắt sợ hãi của Vân Xuyên chảy dài hai bên má, cô cố gắng quẹt đi, kiên trì tìm dấu máu.
Cuối cùng dẫn tới một cái tum hình vòm, trông như hầm mộ, xung quanh bay đầy đom đóm xanh lét, có những con đom đóm to bằng nắm tay rất quỷ dị.
“Đừng vào trong! Không được vào trong!”
“Cô gái ơi, mau đi đi, không cứu được đâu.”
Là đom đóm đang nói chuyện với cô sao? Vân Xuyên nhìn qua vai phải, thấy một con đom đóm to đang đậu ở đó, giọng lảnh lót cất lên.
“Nó đem người vào trong rồi, chị mà vào, nó sẽ giết chị mất.”
Vân Xuyên có nghe nói, linh hồn người chết có thể nhập vào nhiều loài vật khác nhau, trong đó có cả loài vật nhỏ như đom đóm. Xung quanh đây có lẽ là nơi chôn cất người chết, cho nên đom đóm mới nhiều đến vậy.
Cô không quan tâm được nhiều, nhặt lấy một khúc gỗ dưới chân, lấy hết can đảm đi vào trong hầm. Con đom đóm vẫn đậu trên vai cô bay vụt lên, bay là là trước mặt, hình như nó muốn soi đường cho cô đi.
Khi cô bước xuống bậc thang cuối cùng, liền trông thấy cảnh tượng khủng khiếp đang bày ra trước mắt. Sinh vật kia đặt con Mơ trên mặt đất, ra sức xé quần áo của nó, thè ra cái lưỡi dài liếm láp da thịt mềm mại, hai hốc mắt con Mơ vẫn ầng ậc chảy máu.
Vân Xuyên cầm khúc cây xông tới, đập vào đầu sinh vật gớm ghiếc. Nó không hề hấn gì, liền rống lên rồi nhảy chồm đến. Bàn tay to lớn sắc nhọn túm lấy cổ Vân Xuyên quăng mạnh vào bức tường.
Cô ngã bịch xuống đất, ho lên sặc sụa.
Sinh vật lại xông tới, ghì cô xuống nền đất, dớt dãi sinh vật tanh tưởi rơi xuống má cô nhầy nhụa. Nó há mồm, cắn vào vai cô, hàm răng sắc nhọn như ghim sâu tận phần xương đau buốt.
“A…”
Vân Xuyên kêu thảm thiết, quờ quạng với cây trâm trên đầu, đâm mạnh một nhát. Sinh vật né qua bên, nhưng vẫn bị đầu trâm đâm ngập vào bả vai, một làn khói xám bay lên, mùi thịt cháy khét lẹt.
Nó rống lên đau đớn, buông tay ra, lảo đảo đứng dậy, cặp mắt to cồ cộ nhìn cô đầy căm phẫn.
Vô số những con đom đóm đã kéo nhau bay vào trong hầm, khiến cho cả căn hầm phát ra ánh sáng xanh kỳ dị. Vân Xuyên vịn tường đứng dậy, máu chảy đầm đìa ướt cả một bên áo.
Cô nhìn sinh vật chằm chằm đầy cảnh giác, lại nhìn xuống bàn tay lông lá đang cầm thứ gì đó còn chảy ra dòng máu đỏ thẫm, Vân Xuyên đoán đó là cặp mắt của con Mơ.
“Súc sinh, trả lại mắt cho con Mơ ngay.”
Vân Xuyên liều chết lao tới, cây trâm phát ra những tia sáng màu vàng xanh nhàn nhạt, tựa hồ như có luồng sức mạnh thần bí, khiến cho sinh vật kia phải hoảng sợ. Nhưng nó vẫn không chịu buông thứ đang cầm trong tay ra, quay đầu, một mạch nhào lên bậc cầu thang chạy trốn ra bên ngoài.
Vân Xuyên sợ gần chết, ngồi bệt xuống nền đá lạnh, cổ cô đau điếng, vết thương bị cắn trên vai ngày càng chảy nhiều máu hơn, nhưng cô không có thời gian để ý đến, xé tạm một miếng vải áo buộc lại. Nhớ tới con Mơ trên người không một mảnh vải che thân, liền bò lại bên cạnh ôm lấy nó lay gọi, nước mắt rơi lã chã.
“Mơ ơi, tỉnh lại đi em. Chị làm hại em rồi Mơ ơi. Em đừng làm chị sợ Mơ ơi, chị đưa em ra ngoài tìm thầy lang.”
Tìm khắp cả căn hầm kín như bưng, Vân Xuyên mới thấy một tấm vải nhăn nhúm vứt ở góc tường, liền lấy ra bọc vào người còn Mơ.
Ôm con Mơ được một lúc, trong màn ánh sáng xanh lét của những con đom đóm, Vân Xuyên mới nhìn lên bốn bức tường xung quanh.
Trên tường, treo bốn thi thể người đã khô quắt lại, đều là đàn bà con gái, người nào cũng mặc y phục tân nương.
Người đầu tiên mất đi mái tóc, chỉ còn trơ lại phần đầu nhẵn bóng.
Người thứ hai bị lột hết da, cơ xương thịt thà đều phơi bày lồ lộ.
Người thứ ba mất đi đôi chân dài, phủ xuống lớp áo tân nương màu đỏ thẫm.
Người thứ tư lại mất hai cánh tay, hai bên rủ xuống hai ống tay áo rộng thùng thình.
Bốn người này đều bị ghim trên tường bằng đinh sắt dài, đóng xuyên qua cơ thể đâm sâu vào vách. Trên cổ mỗi người lại đeo một sợi xích kéo dài xuống mặt sàn, đầu xích được cố định bằng một cây đinh khác to hơn.
Vân Xuyên lạnh hết cả người. Chỉ cần lúc nãy cô tới muộn một chút, thì con Mơ e là cũng bị treo lên như thế rồi.
Ngoài bốn thi thể kia, còn có một cái ban thờ, nhưng Vân Xuyên không kịp nhìn xem bên trên có gì, cô cõng con Mơ vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh, hai hốc mắt chảy máu ròng ròng ra khỏi căn hầm.