“Phu nhân đâu phải không biết chuyện cô ta dùng bùa yêu với ta, còn cố tình đi xa như vậy làm gì.”
Bị nói trúng tim đen, Vân Xuyên hơi cúi đầu xuống, cười giả lả.
“Em cũng chỉ là phối hợp cùng Tướng quân thôi mà. Hơn nữa, em chọn tin tưởng Tướng quân, đưa c.u Thóc đi tìm người thân đấy chứ, nào dám giận dỗi gì đâu.”
Nói Vân Xuyên có phần cũng không phải không đúng, bởi trong những ngày ở doanh trại, cô đã thấy Thục Hiên bỏ thứ gì đó vào canh của Triệu Ý.
Ban đầu cô còn sợ chị cả đầu độc Triệu Ý, nhưng thấy y ăn vào không bị sao, cho nên liền nghĩ ngay tới một loại thuật thường sử dụng để đoạt lấy tình cảm của người khác, bùa yêu.
Cô không nói với Triệu Ý, chỉ lặng lẽ quan sát, thấy Triệu Ý dần dần nghiêng về phía Thục Hiên, cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu. Đã có lúc cô muốn xông tới, phá tan âm mưu của Thục Hiên, nhưng cô lại chọn tin tưởng Triệu Ý, chiến thần diệt quỷ sao có thể để người khác dễ dàng hại mình.
Triệu Ý cười, chậm rãi nói tiếp.
“Để ta nói rõ cho phu nhân nghe một số chuyện, tránh phu nhân lại trách ta có mới nới cũ, đá phu nhân ra khỏi nhà.”
Vân Xuyên phì cười, hai má thoáng phiếm hồng lên, sau đó cô ngồi xuống nghe Triệu Ý kể lại sự tình.
Bắt đầu từ lúc Thục Hiên xuất hiện, Triệu Ý đã nghi ngờ cô ta có âm mưu gì đó, cho nên giữ cô ta trong doanh trại để điều tra thêm. Không ngờ Thục Hiên lại hạ bùa yêu vào đồ ăn của Triệu Ý.
Nhưng thứ bùa yêu vớ vẩn đó làm sao qua mắt được người hàng trăm lần vào sinh ra tử trên chiến trường với yêu ma.
Y thản nhiên để Thục Hiên lộng hành, đồng thời cũng làm ra vẻ như mình đã bị bùa yêu khống chế, dần dần lạnh nhạt với Vân Xuyên. Lúc Triệu Ý lấy cuộn da dê có vẽ Tứ Đại Thần Khí ra cho cô xem, y muốn xác nhận một lần nữa, xem Thục Hiên có bị người Miêu tộc thao túng không.
Nhưng sau đó biết cô ta hoàn toàn không liên quan tới người Miêu, chỉ là muốn tiếp cận Tướng quân và giết Vân Xuyên mà thôi.
“Ngay hôm em tới U Linh Cốc, tên đạo sĩ kia đã cho đàn mèo già đuổi theo để tấn công em, nhưng ta đã bố trí người bắt gọn lão và cả đàn mèo, sau đó lột mặt nạ của cô ta.”
Đêm đó, Thục Hiên đã nấu xong bát canh móng dê cho Triệu Ý, cô ta lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp tròn, mở ra, lấy chút bột trong đó rắc vào trong bát, lẩm nhẩm gì đó trong miệng, sau đó đặt lên khay, bưng ra khỏi căn bếp nhỏ ở quân doanh.
Triệu Ý vừa đọc xong một bức thư, gấp gọn lại rồi cho vào trong hộp, vẻ mặt âm trầm và khó đoán.
‘Đại tiểu thư, đã sắp hoàn thành xong bước đầu tiên rồi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ hoàn toàn loại bỏ cái mầm hoạ kia.’
Nghĩ lại lời thầy Bàn nói với mình, Thục Hiên mỉm cười đắc thắng, bưng bát canh móng dê đi vào. Triệu Ý nhìn thấy Thục Hiên, khoé miệng hơi nhếch lên, cười mà như không.
Ban đầu chỉ là muốn tranh giành vị trí Phu nhân, nhưng ở cạnh Triệu Ý một thời gian, Thục Hiên muốn có được cả nam nhân vừa anh tuấn tài giỏi lại dịu dàng thâm trầm này.
Ngày Vân Xuyên tức giận bỏ đi, cô biết mưu kế của mình đang từng ngày thành công. Thứ bùa này không có tác dụng trong ngày một ngày hai, chỉ có thể từ từ sử dụng, một khi đã phát tác, thì đến chết cũng không thể dứt ra được.
Đặt bát canh nóng lên bàn, Thục Hiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Ý, tận tình thổi từng thìa canh đút cho y. Hôm nay, cô ta mặc một bộ đồ màu trắng, vạt áo hờ hững, để lộ ra một phần xương quai xanh mảnh dẻ và làn da mịn màng trắng nõn.
Tư thế lả lơi này là muốn Triệu Ý từ nay về sau sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay của cô ta nữa. Vân Xuyên dẫu có là Phu nhân đi chăng nữa, cũng chỉ là một thứ bị vứt bỏ, cuối cùng chết đi trong tuyệt vọng, trên đời sẽ chẳng còn song trùng cướp đoạt từng chút sinh mệnh của Thục Hiên nữa.
Thục Hiên cười e thẹn, đặt một tay lên khuôn ngực vạm vỡ của Triệu Ý mà vuốt nhẹ, đến khi cô ta định thò tay vào trong áo thì liền bị Triệu Ý đưa tay giữ chặt lại.
“Muốn làm gì thế?”
Thục Hiên chớp đôi mắt biếc, giọng nói như rót mật vào tai.
“Tướng quân, đã khuya rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi thôi, để em hầu hạ cho người.”
Triệu Ý âm trầm nhìn Thục Hiên, nhàn nhạt nói.
“Cũng được. Nhưng mà phải làm chuyện chính trước.”
Nhẹ nhàng đẩy Thục Hiên ra, Triệu Ý liền gọi.
“Thiết Ngôn.”
Thiết Ngôn lập tức từ bên ngoài đi vào, hắn đánh mắt qua chỗ Thục Hiên một cái rồi mới thưa.
“Tướng quân.”
“Đã bắt được chưa?”
“Dạ bắt được hết rồi, không thiếu một con ạ.”
Đến đây, Triệu Ý liền thong thả đứng dậy, cúi đầu xuống nhìn Thục Hiên, không hiểu sao cái nhìn này lại khiến cho cô ta cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
“Đi thôi, cùng ra ngoài với Bổn tướng.”
Thục Hiên ngơ ngác đứng dậy, kéo lại áo, bước ra bên ngoài trại cùng với Triệu Ý. Vừa ra tới nơi, cô ta đã loạng choạng suýt thì ngã xuống đất, phải bám váo vách trại mới đứng vững.
Trước sân, đuốc đốt sáng rực. Ba cái lồng lớn xếp ngăn ngáy, bên trong có khoảng hơn hai mươi con mèo lớn các loại, con nào con nấy đều rất hung tợn, mắt sáng rực như mắt cáo. Chúng liên tục cào vào song sắt, dùng hàm răng sắc nhọn để cắn phá.
Chính giữa đó có một người đàn ông trung niên đang quỳ gối, chân tay đều bị trói lại, miệng bị nhét giẻ, hai mắt đau đáu nhìn về phía Thục Hiên. Không ai khác chính là thầy Bàn.
Thục Hiên không dám tin vào mắt mình nữa, cô ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Tướng…Tướng quân, chuyện này là sao vậy?”
Triệu Ý hơi nghiêng đầu, âm trầm hỏi.
“Chuyện gì cô không biết sao?”
Thục Hiên lắc đầu nguầy nguậy chối bỏ, nhưng sắc mặt thì đã xanh lét như tàu lá chuối.
Triệu Ý rất điềm tĩnh trả lời.
“Chuyện này có nghĩa là, bùa yêu của cô không có tác dụng gì với Bổn tướng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Bổn tướng, bây giờ đã hiểu chưa?”
Sét đánh ngang tai. Thục Hiên không tin vào lời Triệu Ý vừa nói, cô ta bịt lấy hai bên tai, cố gắng lắc đầu để phủi bỏ hết mọi thứ đang diễn ra trước mắt. Mọi sự tự tin bây giờ đều đã biến thành sợ hãi và bất an.
Triệu Ý ra hiệu, Thiết Ngôn liền bỏ cái giẻ bịt miệng thầy Bàn ra.
“Ở trước mặt Bổn tướng, tuyệt đối đừng dối trá.”
Lời cảnh cáo đó hoàn toàn đánh gục sự phản kháng cuối cùng trong người Thục Hiên, cô ta quỳ sụp xuống, luôn miệng nói.
“Không thể nào. Làm sao có thể. Bùa đó sao lại không có tác dụng? Không phải như thế.”
Thiết Ngôn không đợi Triệu Ý phải lên tiếng, đứng ra nói thay y.
“Tướng quân nhà ta bùa phép nào chẳng nắm chắc trong lòng bàn tay, thứ bùa yêu vớ vẩn đó của cô lừa được đám đàn ông ngu muội háo sắc, làm sao có thể câu dẫn được Tướng quân.”
“Thiết Ngôn, không cần nhiều lời.”
Triệu Ý nhắc nhở Thiết Ngôn, sau đó đi tới trước mặt thầy Bàn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống hỏi.
“Ông cho cô ta ăn tim trẻ con và dùng máu song trùng để tăng dương khí sao?”
Thầy Bàn cho rằng Vân Xuyên đã đem hết mọi chuyện nói cho Triệu Ý biết, cho nên ông ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Thục Hiên thấy thầy Bàn thành thực như vậy thì phẫn nộ hét lên, bò lại bên chân Tướng quân.
“Không. Không phải như thế. Tướng quân, tiểu nữ sinh ra đã ốm yếu, tinh thần và thể chất đều không bằng Vân Xuyên. Dựa vào đâu mà nó có thể khoẻ mạnh, còn tiểu nữ thì phải chịu cảnh ngày ngày chỉ có thể quanh quẩn nơi khuê phòng chứ? Tất cả là tại mẹ con nhà nó, hết mẹ lại đến con, mẹ nó lừa lúc cha tiểu nữ say rượu liền trèo lên giường ông ấy, rồi mang thái cái thứ nghiệt chủng là nó, sinh ra cùng ngày cùng năm với tiểu nữ. Cớ gì một đứa con gái của tỳ nữ ti tiện càng lớn lại càng giống tiểu nữ như vậy? Sống cùng một phủ với nó, hít thở chung một bầu không khí với nó, cho nên tiểu nữ mới ngày càng ốm yếu. Nếu không phải thầy Bàn cho tiểu nữ dùng tim trẻ con và máu của Vân Xuyên làm thuốc dẫn, thì tiểu nữ đã chết tư lâu rồi. Tiểu nữ cũng đáng được sống bình thường mà.”
Thục Hiên bưng lấy mặt khóc rưng rức, cô ta thống hận vô cùng. Vân Xuyên có thể chạy chơi, đi câu cá, loanh quanh khắp đó đây, còn cô ta lại chỉ có thể ở một chỗ, mượn đám cô cậu tiểu thư họ hàng bắt nạt Vân Xuyên cho bõ tức. Ấy vậy mà con nhỏ đó, càng bị ức hiếp thì càng khó đối phó, thậm chí để bảo vệ mình, rút cọc rào đâm chết con chó quý giá của em họ cô ta. Nếu Thục Hiên còn nhân nhượng, còn không chịu ra tay, thì song trùng Vân Xuyên đó sẽ càng lúc càng mạnh, đến một ngày chỉ cần nhìn thấy nó là cô ta đến hít thở cũng khó khăn.
“Nếu như tiểu nữ khoẻ mạnh như Vân Xuyên, thì vị trí Phu nhân Tướng quân này đâu tới lượt nó thay thế. Tướng quân, tiểu nữ thực lòng không muốn dùng tới hạ sách này, tiểu nữ cũng muốn được Tướng quân thật tâm đối đãi mà. Xin Tướng quân hãy hiểu cho tiểu nữ có được không?”
Thiết Ngôn càng nghe càng thấy tai mình lùng bùng, hắn cho người âm thầm điều tra Kiều phủ, cũng phải kinh hãi vì sự độc ác của đám người Kiều gia đối với Phu nhân nhà hắn. Hết hại chết mẹ đẻ, lại đem con gái đi chôn sống, trần đời hắn chưa từng thấy gia tộc nhà nào lại có một chủ mẫu ác tâm đến thế.
Triệu Ý mặt mũi sa sầm, chán ghét giật ra khỏi hai bàn tay trắng trẻo của Thục Hiên.
“Bổn tướng không hiểu, càng không muốn nghe suy nghĩ của cô, nhưng để đạt được mục đích của mình, cô không ngần ngại dùng mèo hoang muốn hại chết Phu nhân của Bổn tướng, còn hạ bùa yêu vào đồ ăn của Bổn tướng, thật đáng chết. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô trực tiếp nhắm vào Bổn tướng, còn hơn là để tổn hại đến Phu nhân của Bổn tướng.”
Thục Hiên tiếp tục ôm lấy chân Triệu Ý, nước mắt rơi xuống như mưa, nhưng bị Triệu Ý tàn nhẫn hất văng ra.
“Đừng động vào Bổn tướng. Nếu không phải muốn xem cô giở trò gì, thì Bổn tướng đã không phải chịu đựng nhiều như thế. Có một điều tên đạo sĩ kia không cho cô biết, đó chính là dùng tim người và máu song trùng để thu thập dương khí, trong người cô sẽ sản sinh ra một thứ mùi hôi vô cùng khó chịu. Mỗi lần cô mở miệng, người ở cạnh cô đều sẽ ngửi thấy.”
Thục Hiên triệt để suy sụp rồi. Cô ta có thể chịu đau đớn bên trong, nhưng thân là nữ tử, mở miệng ra là có mùi hôi thì thật khủng khiếp. Thục Hiên ngẩng phắt đầu, trừng trừng nhìn thầy Bàn. Ông ta cũng chỉ có thể cụp đôi mắt già nua xuống, lắc đầu thất vọng.
“Không đâu. Không có chuyện đó đâu. Tại sao chứ? Tại sao ta phải chịu đựng sự khốn khổ này chứ?”
Thục Hiên dường như sắp phát điên rồi, cô ta vò đầu bứt tai, lại đưa tay lên bịt chặt lấy miệng, căm hận nhìn thầy Bàn. Ông ta chưa từng nói với Thục Hiên, rằng ăn tim trẻ con thì sẽ có mùi thoát ra từ miệng, nếu biết trước, có đánh chết cô ta cũng không ăn.
Triệu Ý lại nhìn tới thầy Bàn, nói với ông ta.
“Đạo sĩ, Bổn tướng được biết, để tách song trùng, không phải chỉ có một cách đó, vẫn còn cách thứ hai nữa đấy.”
Thầy Bàn ngẩng phắt đầu, hai mắt mở lớn. Ông ta cả đời làm đạo sĩ, chưa từng biết tới cách nào khác có thể tách song trùng.
“Cách thứ hai mà Tướng quân nói, chính là giết một trong hai song trùng để người kia được sống sao?”
Triệu Ý lắc đầu cười nhạt.
“Trong đầu ông chỉ nghĩ được cách tàn bạo như vậy, bảo sao lại khiến cô ta trở thành bộ dạng thế này.”
Thầy Bàn câm nín, ông ta không biết phải phản bác thế nào lời nói của Triệu Ý. Từ lúc được bà cả mời về xử lý song trùng, chuyện đầu tiên mà ông ta nghĩ đến, đó chính là giết đi một trong hai song trùng, và người đó là Vân Xuyên.
Đúng vậy, ông ta chưa từng nghĩ tới một cách nào khác mà không làm tổn hại đến những người khác.
“Cách thứ hai, chính là lên chùa nương Phật, tức là cạo đầu đi tu, sẽ dứt hẳn mối quan hệ song trùng. Vân Xuyên hiện giờ là Phu nhân của Bổn tướng, có muốn xuất gia làm ni cô cũng không được nữa rồi, cho nên, nếu cô không muốn chết, thì tự mình đi đi.”
Thục Hiên choáng váng đầu óc. Đi tu ư? Xuất gia sao? Như thế khác nào bảo cô ta đi chết. Cô ta không làm được.
“Tướng quân, xin Tướng quân đừng bắt tiểu nữ cạo đầu xuất gia, xin Tướng quân tha tội.”
Đưa mắt nhìn Thục Hiên dập đầu lia lịa dưới đất, Triệu Ý càng cảm thấy nhức đầu, quẳng lại một câu rồi rời đi.
“Nếu không cạo đầu, thì Bổn tướng lấy đầu cô.”
Xử lý xong chuyện của Thục Hiên, Triệu Ý liền lên ngựa đi tìm Vân Xuyên ngay, nào ngờ nghe thuộc hạ báo về, cô và U Linh đã tới làng chài thôn Vĩnh Niệm.
Ở đây lại đang bị quỷ tặc hoành hành. Trước đó y không biết tới chuyện này là vì Mạn Long đã ngầm giúp đỡ quỷ tặc che giấu nội tình, nếu không phải Mạn Long là người của thuỷ tộc, thì y đã tìm hắn giã cho một trận rồi. Thuỷ tộc không phải nơi y có thể xâm phạm.
Triệu Ý kể xong, đưa mắt nhìn Vân Xuyên, thấy cô trầm ngâm không nói gì, lại tưởng cô vẫn còn giận dỗi. Dù sao y cũng lớn hơn cô mười mấy tuổi, cách suy nghĩ cũng khác, già dặn hơn cô rất nhiều.
Triệu Ý còn nghe Thiết Ngôn nói, Vân Xuyên là một cô nương mới lớn, tận mắt thấy trượng phu của mình đi với người khác, tuy rằng chỉ là diễn kịch, xong cũng vẫn bị đả kích không nhẹ, có giận dỗi lâu một chút cũng là điều dễ hiểu.
“Xuyên Nhi, em…vẫn giận ta sao?”
Vân Xuyên lúc này mới ngẩng đầu lên, phát giác ra nãy giờ mình cứ ngơ ngẩn suy nghĩ đi đâu, cô lúng túng phân bua.
“Không không, em không giận, chỉ là cảm thấy sự việc lần này thật sự quá nguy hiểm. Không phải chuyện về chị Hiên, là chuyện ở làng chài, nếu như Tướng quân không tới kịp, e là bây giờ em đã biến thành một phần của giao long rồi.”
Nói xong, cô lại giật mình nhìn Triệu Ý. Y vừa gọi cô là ‘Xuyên Nhi’, cách gọi thân mật này khiến cô hơi xấu hổ, hai tai nóng bừng lên.
“Nói vậy, em rất tin tưởng ta sao?”
Vân Xuyên chỉ lặng lẽ gật đầu, cô không biết nên nói gì thêm vào lúc này nữa, chân tay tự nhiên thừa thãi vô cùng.
“Tướng quân, chị cả đã đi tu ở đâu rồi?”
“Chuyện này ta cũng không biết, chỉ cần biết cô ta sau này đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa là được.”
Vân Xuyên không nghĩ Triệu Ý sẽ làm tới mức này, ép một cô gái xuất gia làm ni cô quả thực có chút tàn nhẫn, xong so với việc lấy mạng Thục Hiên, cho cạo đầu đi tu đã là nhân từ rồi.
Từ đằng xa, U Linh và c.u Thóc dắt tay nhau đi tới. U Linh vẫn trong bộ dạng tiểu hoà thượng, ôn hoà nhã nhặn. Bọn họ nhanh chóng rời thôn Vĩnh Niệm trở về, trên đường về, Vân Xuyên có hỏi c.u Thóc xem nó muốn ở đâu, có muốn cùng cô về Triệu phủ không, nhưng c.u Thóc xem ra rất thích U Linh, được ở lại U Linh Cốc khiến thằng bé vui vẻ ra mặt.
Dừng lại trước đầm lầy chết, Vân Xuyên tạm biệt ** Thóc, còn chưa nói được mấy câu, Triệu Ý đã nhanh tay ôm ngang người cô lên ngựa, tung người ngồi ngay sau lưng cô, hai tay giữ chặt dây cương.
“Khoan đã Tướng quân, còn đồ của em ở U Linh Cốc.”
“Để Thiết Ngôn lấy về cho.”
Chỉ nói có thế, mặc kệ U Linh đứng trợn mắt há mồm, Triệu Ý đã thúc ngựa phi nước đại.
“U Linh, tôi sẽ tới thăm mọi người sau.”
Thấy Vân Xuyên còn cố ngoái lại hò hét bên tai mình, Triệu Ý cáu kỉnh rời một tay khỏi dây cương, vòng tay siết chặt quanh cái eo nhỏ của cô. Trong khoảnh khắc, Vân Xuyên cứng đờ cả người, bên tai lại vang lên giọng nói âm trầm quyết đoán.
“Nếu em còn không chịu ngồi yên, ta sẽ ném em xuống đầm lầy.”
Vân Xuyên không sợ bị ném xuống đầm lầy, vì cô tin Triệu Ý sẽ không làm thế, nhưng cô bị vòng tay chắc khoẻ của y đang vòng quanh eo mình không chịu buông, càng lúc mặt càng đỏ gay như người say rượu.