Một làn khói đen bay lên, Triệu Ý tung ra một lá bùa, bùa phát sáng, chặn đường lui của dã quỷ bên trong con mèo. Triệu Ý lẩm nhẩm đọc chú, dã quỷ lập tức tan biến.
Con Miêu quỷ còn lại nhân cơ hội đó vọt ra cửa sổ, lúc đứng trên bậu cửa, nó còn quay lại nhìn họ một lượt bằng ánh mắt rất quái dị. Triệu Ý rút dao nhỏ ra phóng tới, nhưng con mèo đã nhanh chóng né được rồi biến mất.
Triệu Ý dìu Thiết Ngôn đứng dậy, mặt mũi hắn đã tái nhợt cả đi, người bị Miêu quỷ cào trúng cũng coi như đã trúng độc.
Y nhanh chóng đưa Thiết Ngôn về phủ, dùng nước ấm rửa sạch vết thương, sau đó cho hắn uống một viên giải độc.
“Triệu Ý, Miêu quỷ xuất hiện trong tiệm pháp bảo, có phải là để đợi chúng ta tới không?”
Triệu Ý nghe Vân Xuyên hỏi, y cân nhắc một lúc rồi đáp.
“Là tuyên chiến. Xuyên Nhi, ta nghi ngờ khi em tới tiệm pháp bảo, dùng máu nhỏ vào viên đá xanh đó, người Miêu tộc đã chú ý đến em. Khả năng cao tiệm pháp bảo đó cũng là của người Miêu.”
“Chàng thực sự chưa từng gây thù chuốc oán gì với người của Miêu tộc chứ?”
Triệu Ý không do dự gật đầu, đáp chắc nịch.
“Chưa bao giờ. Cho nên ta nghi ngờ họ tìm tới ta là vì nguyên do khác. Ta đã cắt cử rất nhiều thuộc hạ ngầm điều tra thì thấy, những nơi ta từng đến, đều xuất hiện người Miêu tộc. Có điều, ta vẫn chưa hiểu được, vì sao vừa rồi họ lại nhằm vào em và Hoàng phi.”
Triệu Ý lo lắng nhìn cô, bàn tay to lớn nâng má cô lên.
“Xuyên Nhi, ta đã định cả đời rong ruổi trên lưng ngựa, không muốn lập gia đình, nay sống mai chết, không ai biết trước được, sợ sẽ khiến người thân đau buồn. Bây giờ có em bên cạnh, ta vừa mừng vừa lo, ta chỉ sợ không bảo vệ được em.”
Vân Xuyên duỗi tay chạm lên ấn đường Triệu Ý, miết nhẹ khiến cho đôi lông mày rậm của y đang chau lại phải giãn ra.
“Triệu Ý, nếu không gặp được chàng, em cũng không biết phải tin tưởng ai, ở bên cạnh chàng em không sợ gì cả, nguy hiểm đến thì tuyên chiến với nguy hiểm, cái chết đến thì đối đầu với cái chết. Em không muốn dựa dẫm ỷ lại vào chàng, em muốn nắm tay chàng đi hết cuộc đời này, vì tương lai mà cố gắng.”
Triệu Ý hiểu hết tâm tư của Vân Xuyên, y ôm lấy cô thật chặt, cả đời này sẽ không bao giờ buông cô ra.
“Triệu Ý, chàng giỏi như vậy, hồi nhỏ chắc cũng đã được rèn luyện rất khắt khe?”
Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô vang lên.
“Ừm. Đặc biệt khắc khe. Ngay cả bị đau ốm cũng không được nghỉ ngơi, vẫn phải vật lộn tranh giành đồ ăn với hai con sói đói.”
“Thái Bà nuôi dưỡng chàng theo cách đó sao?”
“Xuyên Nhi, đã là con nhà tướng, sớm muộn cũng sẽ rơi vào cảnh máu chảy đầu rơi, những chuyện đó vốn chẳng đáng kể gì.”
Vân Xuyên đẩy Triệu Ý ra, đột nhiên cởi áo của y, nhìn những vết sẹo đan nhau chằng chịt, cô vừa thương vừa khâm phục.
Ở bên nhau đã được một thời gian, nhưng cô không muốn đề cập đến, chỉ nghĩ đã ra sa trường thì sao tránh được việc bị thương. Nhưng không ngờ những vết sẹo trên người Triệu Ý, còn do Thái Bà gián tiếp gây ra.
Cô kéo áo Triệu Ý vào, thấy y dịu dàng nhìn mình thì liền ôm lấy khuôn mặt y hỏi.
“Triệu Ý, làm sao chàng vượt qua những năm tháng đó?”
“Xuyên Nhi, ta cũng như em, đều tự nói với bản thân phải mạnh mẽ để tiếp tục sống.”
Cô hôn lên chóp mũi Triệu Ý thủ thỉ.
“Triệu Ý, chàng thật giỏi, thật nhiều nghị lực. Ở cạnh chàng em không cảm thấy sợ hãi gì nữa cả. Lúc em nghĩ tất cả đều chấm hết, thì chàng luôn là người xuất hiện để cứu em. Có phải chàng đã tiên đoán được nên xuất hiện kịp thời không?”
Ý cười trong mắt Triệu Ý càng đậm hơn, y hôn nhẹ lên trán cô, mũi cô rồi tới bờ môi mềm của cô, sau đó thì thầm.
“Ta không gọi đó là tiên đoán, ta gọi là duyên phận.”
Câu nói này cứ làm Vân Xuyên tủm tỉm mãi không dứt, mấy ngày sau vẫn thi thoảng nhắc lại để trêu chọc chồng mình.
Thiết Ngôn đã khoẻ mạnh lại, hắn nói những vết cào của Miêu quỷ không tan hết, hằn lại trên da thịt và thâm cả lại, biến thành những vết sẹo dài.
Đầu giờ thìn, Vân Xuyên và Triệu Ý đang ăn sáng thì có vị nội quan từ kinh đô tới, truyền thánh chỉ đón Triệu Ý nhập cung, nói rằng trong cung bị ma quỷ quấy phá, một vài hoàng tử và công chúa đã bị nhiễm bệnh lạ.
“Tướng quân, biên cương nhiều năm được ngài trấn giữ yên ổn, xong những thứ bàng môn tà đạo của nước địch không thể lường hết được, hiện giờ chúng đã lan vào trong Hoàng cung, Bệ Hạ hết sức lo lắng, mong Tướng quân mau mau nhận chỉ nhập cung.”
Triệu Ý nhìn Vân Xuyên, trong mắt tràn ngập lo lắng, cô mỉm cười với y, sau đó nói với nội quan truyền chỉ.
“Công công xin đợi một lát.”
Nói xong, cô và Triệu Ý trở về phòng riêng.
“Đột nhiên trong Hoàng cung lại sinh biến, nhất định có rắc rối lớn ở đây. Xuyên Nhi, em không cần phải cùng ta vào cung, nhưng cũng không thể ở lại phủ, tốt nhất là tới U Linh Cốc, nơi đó sẽ an toàn cho em.”
Biết Triệu Ý lo nghĩ cho mình, sợ rằng nếu trong Hoàng cung thực sự có dịch bệnh do tà thuật gây ra sẽ ảnh hưởng đến cô, Vân Xuyên cũng chỉ đành chuẩn bị đồ cho Triệu Ý nhập cung.
Triệu Ý hôn lên trán Vân Xuyên lần cuối, y cảm thấy việc được gọi nhập cung lần này không đơn giản, dẫu rất muốn ở bên cạnh để bảo vệ người vợ bé nhỏ này nhưng chỉ đành lưu luyến rời đi.
Trước khi đi, Triệu Ý lật lòng bàn tay Vân Xuyên, viết vào đó hai từ, Vân Xuyên nhìn hai từ đó, mỉm cười gật đầu rồi nắm tay lại, hai từ đó đã biến mất.
Triệu Ý không đưa Thiết Ngôn đi theo, mà chỉ mang thêm hai mươi thuộc hạ, dặn dò Thiết Ngôn phải bảo vệ Vân Xuyên chu toàn.
Vân Xuyên chuẩn bị xong, Thiết Ngôn đưa theo mười thuộc hạ còn lại hướng về phía U Linh Cốc di chuyển. Vân Xuyên không thích ngồi xe, cô leo lên ngựa đi cùng bọn họ.
Chợt trong không gian vọng lên vô số tiếng côn trùng bò, Vân Xuyên quay đầu nhìn, thấy phía sau là hàng ngàn vạn con côn trùng đang lũ lượt lan trên mặt đất, đuổi theo bọn họ.
“Chạy mau đi, là cổ trùng.”
Vân Xuyên hét lớn, tiếp đó thúc ngựa chạy thật nhanh. Thiết Ngôn lúc này mới ra lệnh cho thuộc hạ.
“Phóng hoả châm.”
Đám thuộc hạ cứ như được dặn dò từ trước, liền rút ra những chiếc ná nhỏ, đặt lên những mũi châm tẩm dầu hoả, đốt lên rồi nhắm bắn về phía sau.
Hoả châm rơi như mưa vào đám cổ trùng, khiến chúng hoảng loạn bò tản ra, vô số con bị trúng lửa cháy khét lẹt.
Thiết Ngôn phấn khích nói với Vân Xuyên.
“Nô tài học theo phu nhân mà làm đấy, rất hiệu quả.”
Nhưng còn chưa vui mừng được lâu, một đàn trùng bay từ trên không sà xuống, dày đặc che kín như một tảng mây đen.
Vân Xuyên hốt hoảng, rút trong túi ra một lá bùa đốt lên không hoả. Vô số những đốm lửa nhỏ nóng rực từ từ hiện ra, khi đã đạt đến kích cỡ mà tu vi Vân Xuyên hiện có, liền toả ra sức nóng lao vào đám trùng bay.
Cô cắn máu đầu ngón tay, viết thêm lên bùa một chữ “viêm” tượng trưng cho lửa lớn, quả nhiên sức mạnh của Không Hoả tăng thêm gấp hai ba lần, khiến đám trùng bay rơi rào rào xuống như mưa, bị thiêu đốt cháy khét lẹt.
Thiết Ngôn lúc này cũng đã mở ra được một đường tháo chạy, liền thúc giục mọi người.
“Phu nhân, mau chạy về phía trước, chúng kéo đến nhiều sẽ không chống lại được đâu.”
Vân Xuyên giữ cương ngựa, thúc vào bụng ngựa một cái, con ngựa cất vó phi nước kiệu, phía sau Thiết Ngôn và thuộc hạ cũng đang bám sát.
Đột nhiên từ phía trước xuất hiện hai bóng ngựa, ngồi trên ngựa là hai người mặc đồ thổ cẩm của người Miêu, họ trùm kín mít, tay cầm quyền trượng treo đủ thứ vòng bạc và dây dợ phát ra âm thanh dụ hoặc.
“Keng” một tiếng, Vân Xuyên chỉ kịp cúi đầu né tránh quyền trượng văng về phía mình, quyền trượng kia đánh vào cây trâm bạch ngọc trên đầu cô khiến nó rơi xuống đất.
Hai người Miêu kia ghìm cương ngựa không đuổi theo nữa, nhìn theo bóng đoàn người Vân Xuyên rời đi, một trong hai người nói.
“Ngươi về báo chủ nhân, ta đi theo dõi chúng.”
Ngựa chạy không ngừng nghỉ, băng qua đầm lầy, đến khi mặt trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời mới dừng lại. Vân Xuyên lảo đảo xuống ngựa, ngồi thụp xuống vì quá mệt.
Nghỉ ngơi một lúc, Vân Xuyên ra lệnh tiếp tục tới U Linh Cốc. Nghĩ lại trước đây, lần đầu tiên cô tìm tới U Linh Cốc, còn tưởng mình sẽ một đi không trở lại, nào ngờ vào động quỷ thần lại quen biết được những người bạn tốt.
Anh em U Linh và U Lan tuy là quỷ ngàn năm, nhưng đã giúp đỡ cô rất nhiều, Vân Xuyên cũng muốn một ngày nào đó, cô có thể trả lại cho họ những ân huệ này. Nhưng cô biết, có lẽ mãi mãi sẽ không trả hết được.
U Linh Cốc vẫn yên tĩnh và quỷ dị như thường ngày.
Thiết Ngôn phân phó năm thuộc hạ canh giữ ngoài hẻm núi dẫn vào cốc, còn những người khác đều theo Vân Xuyên tiến vào.
Mấy con chó đầu người nhìn thấy Vân Xuyên thì vẫy đuôi mừng rỡ, khuôn mặt người còn nhếch lên một nụ cười trông vô cùng quái đản, đám thuộc hạ nhìn thấy cũng toát mồ hôi lạnh.
Vân Xuyên nghe U Lan nói, chó đầu người vốn dĩ từng là người, nhưng do khi còn sống giết và ăn thịt quá nhiều chó, cho nên khi chết đi đầu thai thành thứ quỷ nửa người nửa chó như vậy.
Quả thật là một sự trừng phạt vô cùng hà khắc của địa ngục.
Nhưng âm ty chính là như thế, không vì tình riêng, không vì xuất thân địa vị, chỉ căn cứ theo nghiệp quả mà làm việc, công bằng liêm chính, không ai thoát được.
U Lan nói U Linh mấy ngày nay đều say xỉn, rượu hắn uống còn nhiều hơn lượng nước cả trăm năm nay hắn tắm.
Biết U Lan nói thế cho vui, mà cô cười không được, liền đi tìm U Linh nói chuyện với hắn cho khuây khoả.
U Linh ngật ngưỡng ngồi hẳn lên cái bàn trong vườn, đang cầm vò rượu to tu ừng ực.
Nghe tiếng bước chân, lại ngửi được mùi hương hắn nhung nhớ, liền đặt cạch vò rượu xuống, không thèm quay đầu nói với Vân Xuyên.
“Xuyên Nhi, cô tới tìm bổn thượng làm gì? Tên đần kia có đi theo cô không?”
Vân Xuyên đi về phía U Linh, giật lấy vò rượu của hắn đưa lên, ngửa cổ tu một hớp khiến hắn trợn mắt kinh ngạc.
“Tướng quân nhà tôi vào cung trừ tà theo lệnh Hoàng đế rồi, tôi tới đây nương nhờ bạn tốt của mình, có được không?”
“Bạn tốt? Ai là bạn tốt của cô? Bổn thượng mới không thèm làm bạn tốt với cô. Có tên đần Tướng quân kia rồi thì liền đá bổn thượng qua một bên, hừ hừ, đồ vô lương tâm.”
Hắn lại giật lấy vò rượu tu một hơi, rượu cay nồng chảy xuống ướt đẫm cả ngực áo. Vân Xuyên im lặng nhìn U Linh một hồi, cảm thấy không biết phải nói gì, lại nghe hắn làu bàu tiếp.
“Cô không cần nói bổn thượng cũng biết, bổn thượng và cô kiếp này có duyên gặp gỡ, nhưng chỉ có thể dừng lại ở tình bạn.”
U Linh cười điên mấy tiếng, dúi cho cô vò rượu nói.
“Uống đi, hôm nay cô phải uống rượu cùng bổn thượng, không say không được đi ngủ.”
Vân Xuyên mỉm cười, đưa vò rượu lên uống, cô không để ý thấy cặp mắt khói của U Linh nhìn mình tràn đầy nuối tiếc, khi cô đặt vò rượu xuống thì hắn lại vui vẻ nhấc lên tu ừng ực.
Thiết Ngôn sáng sớm ngày hôm sau đã dẫn theo ba thuộc hạ rời khỏi U Linh Cốc đi đâu đó không biết. Vân Xuyên ở U Linh Cốc đến ngày thứ tư thì xảy ra chuyện.
Trời chập choạng tối, mặt trời vừa khuất bóng, một đám người Miêu đã vượt đầm lầy, băng qua vườn cải, đi qua khu rừng tiến tới hẻm đá dẫn vào U Linh Cốc, dẫn theo sau một đàn Miêu quỷ cả chục con.
___________________
U Linh cũng rất đáng thương, nhưng mà biết làm sao...