• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Vân Xuyên quay lại nhìn Thục Hiên lần cuối, thấy cô ấy gật đầu với mình thì mới yên tâm rời đi.

Mẹ của Thiết Ngôn đã lập gia đình mới, biết con trai mình còn sống khoẻ mạnh, bà vui mừng đến phát khóc.

Năm đó cha của Thiết Ngôn cũng là một Dục Quỷ, đã bắt cóc mẹ hắn, ***** *** đến mang thai.

Sau khi sinh xong cũng mặc kệ bà sống chết, đem hai anh em hắn đi, biết A Duệ là Dục Quỷ giống mình còn Thiết Ngôn chỉ là người thường thì đem quẳng xuống sông cho chết đuối.

Mẹ hắn tưởng chết, nào ngờ lại được người chồng hiện tại cứu sống, đưa về tộc, sau đó thì nên duyên vợ chồng, sinh được hai đứa con một trai một gái.

Thật là trong hoạ được phúc, Thiết Ngôn cũng mừng cho chính bản thân mình.

Trở về trấn, Vân Xuyên nghe được tin bà cả Trinh đã qua đời, thầy Bàn đi đâu không rõ, nhưng cô cũng không bận tâm tới ông ta, nghiệp ông ta tạo nhiều như vậy, bây giờ đã mất hết tu vi, cũng chẳng thể làm gì được ai nữa, cô tin một ngày nào đó ông ta sẽ phải trả giá đắt.

Triệu Ý lệnh cho các pháp sư đưa người đi khắp nơi săn lùng Dục Quỷ, chỉ trong nửa năm đã bắt được gần một trăm tên, cùng với một số thai phụ đang mang thai Dục Quỷ con.

Tất cả đều được Triệu Ý xử lý gọn gàng, đảm bảo không gây thêm tai hoạ cho người dân.



Sau đó hai người lại tìm về Châu gia thôn, siêu độ cho toàn bộ quỷ hồn người trong thôn đang bị giam cầm.

Những người này vốn dĩ không có tội, đều được các Diêm Vương cho đi tái sinh kiếp khác.

Mùa xuân năm đó, Vân Xuyên sinh con đầu lòng, là một bé gái xinh xắn, đặt tên là Triệu Như.

** Thóc cũng đã lớn, được hai người nhận làm con nuôi, vốn dĩ muốn đổi họ cho thằng bé, nhưng nó lắc đầu từ chối, vẫn muốn giữ cái tên Nguyễn Khang.

Triệu Ý hỏi.

“Sao con không chịu theo họ Triệu nhà ta?”

Thằng bé mặt đỏ gay, thành thực trả lời.

“Nếu theo họ Triệu, sau này lớn lên em Như gả cho con, cả hai cùng họ Triệu sẽ rất kỳ quái.”

Vân Xuyên bật cười lớn, Triệu Ý thì nhanh tay ôm lấy con gái, chẳng chút nể nang, bộ dạng cứ như thể chỉ cần thả tay ra là con gái sẽ bị ** Thóc cuỗm đi mất.

“Con bé vừa nứt mắt ra mà nhà ngươi đã muốn cướp nó đi rồi, từ nay ta phải đề phòng ngươi.”

Một chút dáng vẻ của Đại tướng quân cũng không còn, chỉ có hình ảnh của một người làm cha lo mất con gái.

Có phải người làm cha nào cũng sợ mất con gái như vậy không? Vân Xuyên chỉ có thể lắc đầu cười, một chút nuối tiếc hiện lên trong mắt.

Thời gian cứ vậy thấm thoắt trôi, Triệu Ý và Vân Xuyên quanh năm ngày tháng đều đi tới đi lui chốn biên ải, khi thì nạn cướp bóc, lúc lại là do thám của nước địch, đồng thời xử lý những chuyện kỳ bí liên quan tới tà thuật.



Đến khi muốn nghỉ ngơi thì Nguyễn Khang đã thực sự cướp con gái đi mất.

“Cha mẹ, em Như đã tới tuổi gả chồng, xin cha mẹ tác thành cho hai chúng con.”

Triệu Ý mặt mũi xám xịt, lạnh lùng nói.

“Con bé mới mười sáu tuổi, ngươi vội cái gì.”

“Dạ thưa, năm mẹ gả cho cha cũng chỉ mười sáu tuổi.”

Vân Xuyên cười trộm, lại thấy Triệu Ý tức đến không nói được câu nào, nghĩ ngợi một lúc, ngó chừng con gái cũng đã bị bỏ bùa mê thuốc lú, chằm chặp bênh vực Nguyễn Khang, y cười u ám nói.

“Khi nào đánh thắng ta, có thể cầm quân đánh giặc, có thể trừ yêu tróc quỷ, ta sẽ gả con gái cho.”

Vậy là suốt một tháng sau đó, hai cha con không ngày nào ngừng phá phách. Nguyễn Khang đỡ một đòn đánh của Triệu Ý, phản công trở lại, nhanh miệng nói với y.

“Cha, cha cho con lấy em Như sớm thì cha sẽ sớm có cháu bế, nhà có thêm người, không phải tốt hơn là đánh nhau thế này sao?”

Lần đầu tiên Triệu Ý nghe không lọt tai, lần thứ hai thứ ba bắt đầu rung rinh, đến lần thứ tư thì đành tặc lưỡi gả Triệu Như cho Nguyễn Khang. Vân Xuyên hỏi thì y trả lời.

“Nó lải nhải điếc cả tai, em xem, tai ta sắp bị nó làm hỏng rồi, thôi thì đằng nào cũng vẫn là chung một nhà, chẳng đi đâu mà sợ mất.”

Vân Xuyên biết tính khí Tướng quân nhà mình, ngoài lạnh trong nóng, ôm lấy mặt Triệu Ý, cọ mũi mình lên mũi y.

“Chàng đấy, sớm gả đi có phải là xong rồi không, cứ tự mình làm khó mình như vậy làm gì.”

“E hèm, thì ta cũng phải dạy dỗ hai đứa nó một trận chứ, chúng ta chẳng còn nhiều thời gian ở bên chúng nó nữa, Phong Đô đã thanh tẩy xong rồi, đoán chừng một vài năm nữa sẽ phải trở về nhà.”

Quả nhiên, sau khi Triệu Như sinh con thứ hai, một ngày tháng bảy âm lịch, trong ngày mở cửa Quỷ môn quan, Triệu Ý và Vân Xuyên đã từ giã nhân gian, dắt tay nhau đi qua muôn vàn ma quỷ, được quỷ binh đến tận nơi rước về Địa phủ.

Nguyễn Khang và Triệu Như biết rõ chuyện này, không đau thương cũng chẳng khóc lóc, cung kính vái lạy cha mẹ, cử hành đám tang bình lặng không khoa trương.

Triệu Ý dùng lệnh bài, mở ra Phong Đô Lệnh, trở thành quỷ soái Phong Đô đời kế tiếp.

Vân Xuyên trở lại làm Diêm La Thiên Tử, cai quản Khiếu Hoán địa ngục và Vọng Hương đài.

Cuối cùng thì, Vân Xuyên cũng chính thức làm Cô dâu Địa phủ, hôn lễ của hai người được cả Âm giới và Thiên giới kéo đến chúc mừng, các địa ngục ra lệnh ân xá, ngưng một ngày không hành quyết tội nhân.

Đó cũng là lần đầu tiên, Vân Xuyên được nhìn thấy cửu công chúa thiên cung, đồng thời là mẹ chồng của mình.

HOÀN VĂN CHÍNH.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK