Lúc trở về phòng, Lâm Mộ Đông cầm cây kẹo mút bị vỡ kia chuẩn bị rời đi.
Cô gái nhỏ rất hào phóng, không chút nào thèm giành giật với huấn luyện viên Lâm.
Ngày mai chính là ngày thi đấu đầu tiên, toàn bộ khách sạn đều yên tĩnh đến lạ thường, các đội viên đang tranh thủ từng giây từng phút để điều chỉnh trạng thái. Diệp Chi về phòng xem lại tư liệu một hồi, ăn uống no đủ xong xuôi nên cơn mệt mỏi cũng ập đến, cô tắm gội đơn giản một phen, rồi leo lên giường nằm nhắm mắt lại.
Ngủ một giấc thật ngon lành, sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Chi với cả tổ huấn luyện viên cùng nhau ngồi trên xe buýt, đi đến sân vận động trong nhà của buổi lễ khai mạc Giải thi đấu vô địch thế giới.
Lâm Mộ Đông không cùng đoàn huấn luyện viên vào sân, người cầm cờ của đội Trung Quốc là người vừa mới được chọn ra. Tầm 20 tuổi, chàng trai trẻ của đội ném đĩa, mặc một thân đồng phục đội của đội Trung Quốc anh tuấn cao ráo, vô cùng có sức sống tay cầm quốc kỳ giơ cao tiến vào trong sân.
Nhiệt độ trong sân vận động không cao hơn bên ngoài là bao, rét đến nỗi khiến tay chân lạnh băng, khúc hành quân hùng dũng và lời giảng giải tiếng Hàn Quốc hòa lẫn khiến màng nhĩ của người nghe vang lên ù ù.
Chớp mắt liền khiến cơn buồn ngủ vơi đi hơn phân nửa.
Diệp Chi ngồi trong khu nghỉ ngơi ở bên cạnh sân đấu, cô dựa vào lan can nghiêm túc nhìn lấy đội ngũ trên sân thi đấu, tay che miệng khẽ ngáp một cái.
Cô gái nhỏ đến hiện tại vẫn chưa thể làm quen với việc dậy sớm, xém chút nữa đã mộng du đứng lên đi tắt chuông báo thức, cô nhanh chóng khẩn trương vác theo hòm thuốc đi cùng xe buýt đến đây, đến cả bình giữ nhiệt cũng không kịp mang theo.
Nếu như còn có cà phê sữa giống tối qua để uống thì tốt rồi.
Diệp Chi đưa tay lên miệng hà hơi, cẩn thận luồn tay vào đôi găng tay đang đeo trên cổ, đang muốn nhảy vài cái để làm nóng thân thể, bỗng nhiên hương sữa ngọt ngọt thấm qua đầu mũi.
Cô quay đầu lại, một ly cà phê sữa đã được đưa đến.
Một tay Lâm Mộ Đông gác trên lan can, thân thể tùy ý dựa vào cánh tay, vai và lưng dường như đã thả lỏng hơn bình thường nhiều. Tầm mắt không rơi trên người cô, mà vẫn chuyên chú liếc nhìn đội đại biểu đang thay nhau phát biểu mở màn, đại khái là đang âm thầm ghi nhớ những gương mặt kỳ cựu quen thuộc của từng đội ngũ đến đây.
Bên cạnh anh được đặt một cái bình giữ nhiệt màu đen rất lớn, có vẻ như nó đã có chút cũ kỹ, rõ ràng từ trên xuống dưới đều không cạnh không góc tròn tròn cao cao, nhưng nhìn vào lại uy phong bá khí giống một con người, ngầu không chịu nỗi.
Cái bình giữ nhiệt bá khí hiện tại đang đóng chặt nắp, ly cà phê sữa kia được Lâm Mộ Đông vững vàng cầm lấy, đưa đến trước mặt cô gái nhỏ ở bên cạnh, hơi nóng màu trắng nhạt lượn lờ bốc lên.
Đôi mắt của Diệp Chi mở to, vội vàng mở miệng nói cảm ơn, cô nâng tay lên nhận lấy ly giấy.
Vừa suy nghĩ vu vơ thì có cà phê sữa uống ngay, Diệp Chi không nhịn được khẽ nhích lại gần thân ảnh cao lớn trông như có thể chắn được gió: “ Huấn luyện viên Lâm, anh có thể giúp tôi thực hiện ước nguyện này không?”
Lâm Mộ Đông hơi ngây người, thu hồi tầm mắt rồi dời lên trên người cô.
Cô gái nhỏ có chút hưng phấn, đôi mắt sáng long lanh, tràn ngập dáng vẻ trông đợi mà nhìn chăm chăm vào anh.
Người giảng giải đã đọc đến một đội ngũ tiếp theo, Lâm Mộ Đông thu hồi tầm mắt nhìn về phía sân thi đấu, giọng nói rơi trong không khí lạnh lẽo, khiến nó trông có vẻ vô cùng ấm áp trầm thấp: “ Ước điều gì?”
Diệp Chi tay bưng ly giấy, nắm chắc cơ hội: “ Tôi muốn xem cổ tay của anh…….. ”
Tay phải đang gác trên lan can của Lâm Mộ Đông khẽ rục rịch, anh thu lại nhét vào trong túi áo.
Cô gái nhỏ chớp mắt ỉu xìu, cúi gằm mặt xuống ngoan ngoãn nhoài người lên lan can, cô nhấp từng ngụm nhỏ cà phê sữa trong ly giấy.
Dáng vẻ ủ rũ của cô thực sự quá rõ ràng, đáy lòng Lâm Mộ Đông không chút dấu vết mà mềm xuống, nhân lúc đội đại biểu tiếp theo còn chưa đến, anh khẽ rũ tầm mắt nói: “ Ước cái khác đi. ”
Diệp Chi chớp chớp mắt ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, đáy mắt trầm tĩnh sâu xa: “ Ước điều ước khác đi, tôi đáp ứng em. ”
Cô gái nhỏ có chút do dự, đầu ngón tay nhẹ nhàng câu lấy góc áo, rất nghiêm túc lại xoắn xít với cái cơ hội khó có được này.
Từng đội từng đội ngũ vào sân, đội đại biểu của các nước đều đã kết thúc xếp thành đội. Là trận đấu có trình độ chuyên nghiệp cao nhất trong hạng mục bắn súng, chủ tịch liên đoàn xạ kích cũng đặc biệt góp mặt, ông đang liên tục gật đầu chào hỏi với khán giả ở dưới đài trong một tràng tiếng vỗ tay, chuẩn bị gửi lời phát biểu khai mạc.
Những kiểu đọc lời chào mừng như thế này thông thường phải tốn không ít thời gian, đại khái chính là nhắc nhở phải cạnh tranh công bằng để đạt được thành tích tốt hơn, chả có gì hay ho cả. Lâm Mộ Đông đang định ngồi xuống lại, bỗng nhiên góc áo bị nhẹ nhàng níu lấy.
Lâm Mộ Đông thả chậm bước chân, khẽ nghiêng đầu qua.
Cô gái nhỏ được anh dắt theo quay trở về, quen tay hay việc vững vững vàng vàng đuổi theo anh, cô khẽ ngẩng mặt lên, con ngươi sáng quắc trong veo: “ Tôi có thể xem anh bắn súng không?”
Lâm Mộ Đông: “ …… “
Vị đội viên mới tận tâm khẽ nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại câu “Xem huấn luyện viên Lâm bắn súng phải thu tiền” mà Lưu Nhàn đã từng nói qua, cô cố gắng lục tìm trong túi áo khoác lông vũ, tìm ra được vài tờ tiền giấy đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Đôi tay đeo găng tay màu trắng lông xù vô cùng mềm mại, có chút dùng sức mà miết lấy ba tờ tiền 10 tệ, đưa qua cho anh.
Lâm Mộ Đông cúi đầu, im lặng nhíu mày lại.
Nhìn ra được sự nghi hoặc ở trong mắt của huấn luyện viên Lâm, Diệp Chi do dự một hồi, thuật lại lời ban đầu Lưu Nhàn đã từng nói: “ 10 tệ cho một lần xem, nếu xem hơn ba lần sẽ tăng lên 100 tệ, nếu xem nhiều hơn nữa thì phải trừ tiền lương……. ”
“ Tôi còn chưa được phát lương, tiền đều cất ở trong thẻ hết rồi, tiền mặt ở trên người cũng không còn nhiều nữa. ”
Tính toán của cô gái nhỏ rất tốt, cô có chút căng thẳng siết chặt lấy 30 tệ cuối cùng ở trên người, cẩn thận dè dặt thương lượng: “ Tôi chỉ xem ba lần thôi……. ”
Hiện tại việc thanh toán điện tử đã trở nên phổ biến đến mức gần như có thể thay thế tiền giấy, nếu như phòng tập bắn của huấn luyện viên Lâm có dán mã QR thanh toán, thì Diệp Chi cũng dự định sẽ trực tiếp đến đó quét mã trả tiền luôn.
Người càng lợi hại, thời gian luyện tập và làm việc càng đáng giá. Diệp Chi cẩn thận nhớ đến những bức ảnh đoạt giải vàng của Lâm Mộ Đông mà cô từng nhìn thấy, cô cảm thấy tiền mà bản thân mình đưa vẫn là có chút ít ỏi, phải nên trịnh trọng có thành ý hơn nữa, cộng thêm một bao lì xì rồi niêm phong nó lại làm quà lưu niệm.
Trì độn mất một lúc mới đuổi theo kịp lối tư duy của cô gái nhỏ, Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn lấy cô, không nhận lấy tiền mà cô đưa qua, anh nâng tay lên nhẹ nhàng đẩy nó về chính chủ.
Anh không nói chuyện, Diệp Chi có chút căng thẳng, nín thở ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt từ đầu đến cuối luôn sâu xa tĩnh mịch.
Ánh mắt của Lâm Mộ Đông áp sát lấy cô, sự vắng lặng bất lực ở đáy mắt dừng lại trong chốc lát, rồi đột nhiên dâng lên chút ý cười nhàn nhạt.
Trong nháy mắt gần như đã hoàn toàn xoa dịu toàn bộ mũi nhọn ở trên người của anh.
Cơn lúng túng thoáng qua, đôi mắt thâm thúy dị thường kia xoay một vòng, rồi nhanh chóng đắm chìm vào một nơi càng sâu thẳm càng khuất bóng hơn, một chút vết tích cũng không tìm thấy.
Diệp Chi cơ hồ còn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm, đôi mắt cô trừng lớn, nỗ lực nhón chân lên.
Lâm Mộ Đông giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ xuống mái tóc ngắn của cô.
“ Không cần tiền. ”
Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn lấy cô, giọng nói an tĩnh trầm thấp, giống như đang bảo đảm: “ Em có thể xem, không cần tiền. ”
Cô gái nhỏ được anh xoa xoa đầu, tia sáng ở trong mắt bỗng nhiên nhảy nhót tung tăng lên.
Bàn tay Lâm Mộ Đông đang phủ trên đỉnh đầu của cô khẽ dừng lại một lúc, anh nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái rồi mới buông ra, ngẩng đầu nhìn về phía bàn chủ tịch, lòng bàn tay còn đang dán băng keo cá nhân khẽ nắm chặt lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà nhiệt độ ở lòng bàn tay không lập tức bị gió lạnh mang đi, ngược lại còn lưu lại lâu hơn một hồi, ấm áp đến mức cơ hồ sinh ra một loại ảo giác có thể tạm thời khiến anh thả lỏng đi.
Diệp Chi vẫn đang nắm lấy góc áo của anh, cô ngẩng đầu, vô cùng cao hứng: “ Chỉ có mỗi tôi không cần nộp tiền sao?”
Lâm Mộ Đông hơi chần chừ, đón lấy ánh mắt vô cùng trông đợi của cô gái nhỏ, anh gật gật đầu.
Đôi mắt của cô gái nhỏ vui mừng đến mức trở thành một vầng trăng khuyết luôn rồi, ánh mặt dịu dàng trong veo, trên đỉnh đầu tựa hồ cũng nương theo đó mà nhanh chóng nở ra từng đóa từng đóa hoa nhỏ.
Tiết mục đọc lời diễn văn trên bàn chủ tịch đã ngừng lại rồi, sau khi trọng tài tuyên bố nội quy lịch thi đấu, thì sẽ bắt đầu tiến đến một số hạng mục nhỏ trong vòng đấu đầu, ngày mai bắt đầu đến ngày 15, sẽ tiến đến cuộc cạnh tranh giữa nam và nữ dự kiến sẽ có hơn 70 hạng mục từ nhỏ đến lớn.
Lâm Mộ Đông lại lần nữa đem sự tập trung dời về sân thi đấu.
Các hạng mục trong ngày đầu tiên phần lớn đều là vòng đấu loại dành cho nhóm thanh thiếu niên, chủ yếu xem khả năng phát triển của các quốc gia trong hạng mục bắn súng, các huấn luyện viên có tầm nhìn xa rộng cũng sẽ vào lúc này quan sát các hạt giống xuất sắc của những quốc gia khác. Tuy rằng không phải phần thi quan trọng, nhưng đối với việc đặt nền móng cơ sở cho sự phát triển trong tương lai lại vô cùng quan trọng.
Lâm Mộ Đông cùng Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn vừa mới quay lại nói vài câu, rồi xuống đến bên cạnh sân thi đấu, giúp các tiểu đội viên điều chỉnh lại từng khẩu súng ống ở trong tay.
Tuy rằng bình thường bọn họ sợ nhất chính là vị huấn luyện viên vô cùng nghiêm khắc này, nhưng trước khi lên sân thi đấu thật sự được nhìn thấy bóng dáng của anh, một nhóm thiếu niên choai choai lại đều không nhịn được mà hớn hở lên.
Chơi thể thao, thần tượng của một của số người không phải là kẻ mạnh làm rung trời chuyển đất trong hạng mục này.
Năm đó Lâm Mộ Đông chính là thành viên của nhóm thanh thiếu niên trong Giải thi đấu vô địch thế giới, chỉ dựa vào một khẩu súng đã hoành không xuất thế thống trị cả giới bắn súng, năm đó những chiến tích giống như trong truyền thuyết kia sớm đã trở thành thần thoại quen thuộc đối với những tiểu đội viên này, cả tốp đội viên này không có ai là không sùng bái anh.
Có những đội viên được anh giúp đỡ điều chỉnh lại súng, vốn dĩ còn đang căng thẳng đến muốn ngất đi giờ đây đã dần dần bình tĩnh trở lại, có một số người thậm chí còn đang khí thế bừng bừng hứa hẹn với anh rằng nhất định sẽ vào vòng chung kết và giành được giải thưởng.
Lâm Mộ Đông im lặng lắng nghe, rồi gật đầu với từng người một, đối mặt với các đội viên gom hết dũng khí muốn bắt tay với anh để hưởng ké vận khí anh cũng hết thảy phối hợp, thật giống như anh một chút cũng không hoài nghi lời nói của các tiểu đội viên này.
“ Điều quan trọng nhất khi bắn súng chính là tự tin, phải thật vững vàng, tin tưởng bản thân mình khẳng định có thể bắn trúng được hồng tâm. Nếu như đến cả bản thân mình còn nghi ngờ, thì tay khẳng định cũng sẽ lệch theo. ”
Lưu Nhàn đi theo ở bên cạnh, bà nhỏ giọng giải thích cho Diệp Chi, lại không nhịn được mà cười cười: “ Huấn luyện viên Lâm bình thường nghiêm khắc, đến khi thật sự phải thi đấu thì vẫn là nuông chiều đám nhóc thối này. ”
Thiếu niên của khi đó cũng đã trở thành một vị huấn luyện viên biết khích lệ một thế hệ mới, Lưu Nhàn đứng nhìn một lúc, giọng nói khẽ hạ thấp xuống: “ Củi lửa tương truyền, huấn luyện viên luôn luôn phải vì các đội viên hy sinh một chút gì đó……. ”
Ví dụ như cơ hội lên sân thi đấu, ví dụ như thời hạn huấn luyện, ví dụ như niềm kiêu hãnh chói lọi đã từng có qua.
Ví dụ như ước mơ.
Bà nói rất chậm rãi, giống như đang miêu tả lại một loại vận mệnh nào đó thuộc về tất cả các môn thể thao vận động, từ thế hệ này sang thế hệ khác, không thể tránh thoát lại cam tâm tình nguyện mà tiến lên.
Bầu không khí của đội Trung Quốc được Lâm Mộ Đông trấn thủ triệt để vững vàng, các tiểu đội viên vốn dĩ còn có chút căng thẳng, lúc này đây đã thả lỏng hoàn toàn, vây quanh lấy anh giành trước giành sau để anh kiểm tra súng cho bản thân mình.
Bầu không khí ở bên này cũng thu hút được sự chú ý của mấy khu chuẩn bị ở bên cạnh, huấn luyện viên của những quốc gia khác cũng nhịn không được mà nhìn hết qua đây.
Diệp Chi cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo qua đó.
Lâm Mộ Đông đặt khẩu súng ống của người đội viên cuối cùng xuống, anh ấn ấn vào bả vai của mình, lùi lại phía sau tất cả mọi người, nhẹ nhàng siết chặt lại cổ tay phải.
Anh đứng rất thẳng, giống như trước giờ chưa từng bỏ xuống gánh nặng ở trên người, vai và lưng lại lần nữa khôi phục dáng vẻ trầm lặng sắc bén.
Dường như chỉ có những lúc anh đứng đó, mới thật sự không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra.
Có nhân viên công tác phụ trách hướng dẫn chạy đến chỉ dẫn các đội viên về vị trí, phụ đạo viên và hậu cần lần lượt lui ra khỏi sân, thuận theo âm thanh tuyên bố bắt đầu cuộc thi, tiếng súng giòn giã bắt đầu từng phát từng phát vang lên.
Hạng mục thi đấu trong ngày đầu tiên không nhiều, lại đều là vòng thi dự tuyển, các nhóm được sắp xếp rất tập trung, đội Trung Quốc nằm ở nhóm thứ nhất và nhóm thứ ba rất nhanh đã hoàn thành xong hạng mục thi ngày hôm đó.
Các đội viên tay cầm súng lần lượt quay lại, bị Lưu Nhàn cười mỉm mỉm xoa đầu vỗ vai, có mấy người phát huy vô cùng tốt nhưng bà vẫn giả vờ nghiêm mặt nói vài câu để tránh việc bọn họ kiêu ngạo. Lâm Mộ Đông đứng ở vị trí hơi lui về sau, cũng bị một đám nhóc choai choai vây quanh đến mức chật như nêm cối, cho đến khi Sài Quốc Hiên đi xuống xách lỗ tai của từng người một đuổi hết về chỗ, bên tai anh mới khẽ yên tĩnh trở lại.
Tiếp đến đã không còn phần thi của đội Trung Quốc nữa, Lâm Mộ Đông cầm súng lên, chuẩn bị đi đến phòng tập súng dự bị.
“ Đi tập bắn à?”
Sài Quốc Hiên đang cùng Lưu Nhàn nói chuyện, vừa liếc mắt liền nhìn thấy hộp súng ở trong tay anh, ông vội vã bỏ chuyện ở trong tay xuống đi qua đó: “ Tôi còn đang nói hôm qua sao cậu không đi tập bắn đấy…..đi, có Lưu Nhàn trông chừng rồi, tôi đi cùng với cậu. ”
Để tránh việc Lâm Mộ Đông đi một mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian này đều là Sài Quốc Hiên trông chừng anh tập bắn. Hôm qua Lâm Mộ Đông không đi cùng, lại xảy ra chuyện đánh nhau, Sài Quốc Hiên đoán chừng hôm nay anh sẽ muốn đi tập bắn, ông nhanh chóng bước đến chuẩn bị đi cùng anh qua đó: “ Đi không? Chỗ này tôi không còn việc gì nữa rồi…… ”
Lâm Mộ Đông không nhúc nhích.
Sài Quốc Hiên nhíu chân mày, thuận theo tầm mắt của anh quay đầu nhìn nhìn, ông chần chừ nhìn vào thần sắc của Lâm Mộ Đông: “ Cậu để quên cái gì à? Tôi……còn có thể xem không?”
“ Có thể. ”
Lâm Mộ Đông gật gật đầu, nhìn lấy Diệp Chi vừa hoàn thành công việc cũng đang xin nghỉ phép với Lưu Nhàn, cô chạy bước nhỏ qua đấy, cười tươi như hoa vui vui vẻ vẻ đứng ở bên cạnh anh.
……củi lửa tương truyền.
Huấn luyện viên luôn luôn phải vì thế hệ sau hy sinh chút gì đó.
Lâm Mộ Đông di chuyển tầm mắt ra khỏi đôi mắt đầy vẻ trông đợi của cô gái nhỏ, nhìn về phía Sài Quốc Hiên còn đang mù tịt ở trước mặt, anh trầm mặc hạ quyết tâm.
“ Nhưng mà……phải thu tiền. ”