Anh có lẽ phải lập tức đưa cô về nhà ngay.
Nói không chừng chỉ có thể đưa được nửa đường, sau đó ở trên đường sẽ bị ba và mẹ của cô một đường chém giết đuổi đến đây, ép anh đem con gái bảo bối bị bắt cóc của bọn họ giao ra đây.
Lâm Mộ Đông rũ mắt xuống, giơ tay lên chống trên cửa.
m giọng nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ lại từ bên ngoài truyền vào.
“ ……không phải đâu, ba à, không phải thai thứ hai, không cần ba và mẹ sinh…….”
“ Cũng không phải ạ, ba à, người nghe con nói……”
“ Đúng……phải, là một người sống. Không phải người nổi tiếng mà con mới thích, là người thật, anh ấy rất tốt…….”
“ Không phải đâu tụi con còn chưa đến bước lãnh chứng ba à người đừng lấy dao mà……..”
Giọng nói của cô gái nhỏ bỗng dưng trở nên gấp gáp, tốc độ nói hiếm khi mới nhanh được một lần, âm lượng khẽ nâng cao lên, tiếp theo là giọng nói dừng lại.
Không khí an tĩnh trở lại.
Cách một lúc lâu, cô mới tiếp tục nói chuyện, âm giọng thật nhẹ nhàng:”Ba à, con rất muốn ôm anh ấy, rất muốn để mọi người ôm anh ấy……”
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng run rẩy.
Anh đứng ở sau cửa, cánh tay chống trên cửa chậm rãi buông xuống, ngón tay từng chút từng chút trượt qua lề cửa lạnh băng, rũ xuống, siết chặt nắm đấm.
Diệp Chi ngồi xổm trước cửa, nước mắt nhịn từ nãy đến giờ cuối cùng cũng kém cỏi tràn ra hốc mắt, thuận theo hai má lộp bộp rơi xuống.
Sao lại có người như thế này chứ.
Cô gái nhỏ được nuôi dưỡng quá tốt, cho dù có ba mẹ thỉnh thoảng đưa cô đi mở mang kiến thức về thế giới bên ngoài, cũng vẫn cho rằng ba và mẹ đều nên yêu thương kính trọng lẫn nhau, đều yêu thương con cái của mình, đều sẽ trở thành điểm tựa vững chắc ở phía sau lưng con.
Sao lại có người không yêu thương con cái của mình cơ chứ.
Sao lại có người đối xử với con của mình như hổ như sói, trăm chiều chán ghét và vứt bỏ, trong độ tuổi anh đang cần sự bầu bạn của ba và mẹ thì họ lại lạnh nhạt vứt bỏ anh không thèm quan tâm, vào những lúc anh bị thương, rất đau rất khó vượt qua, rất cần gia đình, họ lại không chút lưu tình mà cho anh thêm một nhát dao.
Thế tại sao lại còn muốn sinh anh ra chứ.
Tại sao lại chưa được đồng ý đã sinh anh ra, lại chưa được đồng ý đã không yêu thương anh.
Sợ cảm xúc của bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến Lâm Mộ Đông, Diệp Chi vẫn luôn nỗ lực kìm nén sự khó chịu, hiện tại nghe thấy giọng nói của ba mình, trái tim đều khó chịu như bị siết chặt, cô ôm điện thoại thấp giọng nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống đến mức muốn ngừng cũng không ngừng được.
Ba Diệp phút chốc hoảng người, đem dao và con gái bảo bối muốn ôm đàn ông đều vứt ở sau đầu, ông gấp đến mức ăn nói loạn xạ:”Bảo bối ngoan……bảo bối, ba không lấy dao nữa, ngoan, con đừng khóc, đừng…….”
Vừa nói được một nửa, điện thoại đã bị mẹ Diệp không nói tiếng nào mà cướp mất, bà kinh ngạc vì con gái bị chồng mình trêu chọc đến nỗi bật khóc.
Diệp Chi giơ tay lên dùng sức lau đi nước mắt, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy:”Mẹ ơi……..”
“ Mẹ đây, có chuyện gì thế con?”
Mẹ Diệp không nghe thấy nửa đoạn trước, nhìn thấy ba Diệp vớ lấy con dao theo liền đoán được có chuyện chẳng lành, bà dứt khoát không thèm vòng vèo quanh co nữa:”Muốn qua đêm ở nhà bạn trai mà ba con không cho à?”
Diệp Chi rưng rưng nước mắt:”…..”
Mẹ Diệp cho là cô ngầm thừa nhận, bà liền đồng ý:”Mẹ cho, bảo bối đừng khóc, ba con không cho mẹ đây liền bỏ nhà ra đi, tới chừng đó ông ấy sẽ biết phải làm thế nào ngay.”
Ba Diệp:”?!”
Ba Diệp không cam tâm:”Con gái còn nhỏ như thế! Lỡ như bị người ta lừa thì……..”
“ Lần đầu tiên tôi theo ông về nhà mới có 20 tuổi, ba mẹ tôi đều không biết đấy nhé.”
Mẹ Diệp cùng ba Diệp là đại học tự do yêu đương, năm nhất yêu nhau, tốt nghiệp liền trực tiếp kết hôn với nhau, bà nghe thấy thế liền không chút nể tình mà mở lời đâm chọc:”Thời điểm ông ôm tôi đặt lên trên tủ giày để hôn sao ông không nói tôi tuổi còn nhỏ đi?”
Ba Diệp:”…..”
Ba Diệp bị bạo kích đến không nói được lời nào, ông nhịn xuống cơn đau lòng lề mề quay đi, ngồi xổm ở bên cạnh mài dao xoèn xoẹt.
Chủ đề của hai mẹ con lại phong phú hơn nhiều, mẹ Diệp nói vài ba câu liền dỗ được con gái bảo bối nín khóc, không chút vết tích mà đặt bẫy cô,. chẳng qua bao lâu bà liền hiểu ra người con trai mà cô gái nhỏ muốn đem về nhà cho bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì.
“ ……sau đó bọn con liền đi về nhà, hiện tại đang ở nhà của huấn luyện viên Lâm ạ.”
Sợ để Lâm Mộ Đông nghe thấy lại đau buồn, giọng nói của Diệp Chi đè xuống thật thấp, rất nhiều chuyện cũng nỗ lực úp úp mở mở không nói ra, nhưng vẫn là không nhịn được khiến bản thân mình nói đến nỗi hốc mắt đỏ hồng:”Mẹ ơi, sao lại có người như thế cơ chứ…….”
Cô quá nhập thần, đến khi bản thân mình bị người khác nhẹ nhàng ôm lên, mới phát hiện Lâm Mộ Đông không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng ngủ rồi.
Diệp Chi giật cả mình, cô vô thức muốn lên tiếng, nhưng Lâm Mộ Đông chỉ lắc lắc đầu, xoa lên mái tóc của cô, ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha ở trong phòng khách.
Có lẽ là cách dùng từ của cô gái nhỏ quá cẩn thận dịu dàng, cũng có thể là bởi vì những chuyện này đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là những chuyện đã được định sẵn, cho dù nghe thấy lời nói của Diệp Chi, thoạt nhìn anh cũng không có quá nhiều phản ứng rõ rệt, anh chỉ cúi người bao bọc lấy cô, lại lót thêm một tấm chăn nhỏ với vai trò gối dựa ở bên cạnh cô.
Mẹ Diệp cũng chưa từng gặp qua loại người như thế này, bà chỉ nghe thôi mà tức đến nỗi đau lòng, đang lòng đầy căm phẫn nổi nóng trong điện thoại. Diệp Chi có chút khẩn trương, cô mím mím môi, từng chút từng chút giật giật tay áo của anh:”Huấn luyện biên Lâm…….”
Lâm Mộ Đông ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, anh lật bàn tay lại, nắm lấy tay của cô, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt với cô.
Thần sắc của anh rất bình tĩnh, ánh mắt vô cùng an tĩnh mà dán chặt vào cô.
Dường như chỉ cần cô ở đây, thì đây chính là chuyện đầu tiên mà anh nhất định phải làm, thậm chí những chuyện còn lại, đều phải đợi sau khi anh ngắm nhìn cô xong rồi mới đi thực hiện tiếp.
Đầu mũi Diệp Chi chua xót.
Huấn luyện viên Lâm của cô còn kiên cường hơn cô nghĩ rất nhiều.
Người bình thường cho dù chỉ là gặp phải những chuyện như thế này, đều sẽ buồn bã không thôi. Nhưng Lâm Mộ Đông trong thời điểm gặp phải những chuyện như thế này, anh vẫn tiến tới không ngừng mà huấn luyện, thi đấu, đoạt quán quân, gánh vác toàn bộ gánh nặng của đội bắn súng, mang theo chấn thương ở cổ tay, chịu đựng những kỳ vọng và áp lực đếm không hết.
Anh tốt đến như thế, lợi hại đến như thế/
Diệp Chi cũng học theo anh ngồi thẳng người dậy, cô dùng sức làm vơi đi hơi nước ở trong mắt, nắm lấy tay của anh, kéo anh lên ghế sô pha.
Lâm Mộ Đông hơi cứng người, thuận theo lực đạo của cô anh khẽ nhích người dậy, sờ sờ mái tóc của cô, nhẹ giọng dùng khẩu hình nói:”Anh đi rót cho em ít nước.”
Anh lo lắng cô ngồi xổm ở trước cửa quá lâu sẽ tê chân, nên mới ra cửa ôm Diệp Chi vào đây, vốn không có ý tứ muốn nghe cô nói chuyện điện thoại.
Cô gái nhỏ cái gì cũng đều có thể nói, anh cũng sẽ không bởi vì nghe thấy những điều này, mà thật sự đau buồn rồi chán nản không thể tự giải tỏa.
Chuyện anh cần phải làm có quá nhiều, anh phải dẫn đội, phải tập bắn, phải thi đấu, không có thời gian cho anh dừng lại để liếm láp vết thương của mình.
Lâm Mộ Đông cúi người xuống, ôm Diệp Chi khẽ kéo lên một chút, để cô dựa vào tấm chăn giường kia. Anh đang định đứng dậy, giọng nói của mẹ Diệp vừa hay từ trong điện thoại truyền ra.
“ Nhà bọn họ không thương nhà chúng ta thương, đều là đứa trẻ tốt, dựa vào đâu lại có thể ức hiếp như thế chứ?”
Lần đầu tiên mẹ Diệp nghe thấy loại chuyện như thế này, bà tức giận không thôi:”Con dẫn cậu ấy về đây, dẫn về nhà chúng ta thương cậu ấy!”
…….
Thân hình của Lâm Mộ Đông khẽ cứng đờ ra.
Anh hình như có chút không thích ứng được với câu nói này, chân mày có chút nghi hoặc mà khẽ chau lại, ngập ngừng một hồi, anh chậm rãi nhìn vào đôi mắt của Diệp Chi.
Diệp Chi nắm lấy tay của anh.
Cô gái nhỏ vừa cố chấp vừa nghiêm túc, nắm lấy bàn tay của anh, từng chút từng chút đem anh kéo lên ghế sô pha ngồi xuống, rồi lại chui vào lòng của anh.
Lực đạo mềm như bông lại lần nữa chui vào lồng ngực, Lâm Mộ Đông vô thức thu cánh tay lại, cuốn cô vào vòng tay, khe khẽ cúi đầu.
Diệp Chi ngẩng mặt lên, nắm lấy tay của anh.
Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng:”Mẹ à, thế người nhất định phải đối xử với anh ấy thật tốt nhé.”
Mọi người không biết đâu, anh ấy một mình trưởng thành, cô đơn rất lâu rồi, chị rất nhiều tủi thân rồi.
Anh ấy rất cần có ba và mẹ yêu thương anh ấy.
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong câu nói này của con gái, giọng nói của mẹ Diệp cũng theo đó rơi xuống, bà đảm bảo:”Mẹ sẽ đối xử thật tốt với cậu ấy, xem cậu ấy như là con trai của mẹ.”
Diệp Chi mím mím khóe môi, trong con ngươi có những ánh sao đang từng chút từng chút sáng bừng lên:”Thế còn ba thì sao?”
Mẹ Diệp nhìn ba Diệp vẫn còn đang mài dao một cái:”…..”
Hốc mắt của ba Diệp ửng đỏ, lại xoay chuyển nửa vòng, ông giơ tay lên bịt tai lại, cự tuyệt tìm hiểu bất cứ một tiến bước nào đối với tên tiểu tử xấu xa đã dụ mất con gái bảo bối của mình.
Mẹ Diệp:”……ba con cũng sẽ thế.”
Diệp Chi yên tâm rồi, đôi mắt lại lần nữa cong lên thành vầng trăng khuyết, cô hôn một cái lên điện thoại:”Cảm ơn ba mẹ!”
Giọng nói hoạt bát của cô gái nhỏ xuyên qua ống nghe điện thoại truyền đến, mẹ Diệp thở phào một hơi, bà mỉm cười dỗ con gái một hồi, rồi lại không ngại phiền mà lặp đi lặp lại lời dặn dò cô phải chú ý an toàn, có chuyện gì phải lập tức gọi điện thoại cho gia đình.
Diệp Chi học xong đại học, lại ra nước ngoài học thêm vài năm nữa, không phải chưa từng sống một mình ở bên ngoài, nhưng đây cũng là lần đầu tiên qua đêm ở nhà của người khác giới. Biết ba và mẹ khó tránh khỏi lo lắng, cô dựa vào lòng của Lâm Mộ Đông ngoan ngoãn lắng nghe, từng tiếng từng tiếng trả lời bà.
Những điều cần dặn dò đều dặn dò xong hết rồi, mẹ Diệp chuẩn bị ngắt điện thoại, bà thuận tay nhéo lấy lỗ tai của chồng mình:”Phải cúp máy rồi, có gì muốn nói không?”
Ba Diệp không vui nói:”Không có!”
Mẹ Diệp bày thế muốn ngắt điện thoại, ba Diệp liền lập tức nhảy bật dậy, một phát chụp lấy cái điện thoại, vội vàng chạy vào góc khuất:”Bảo bối…….”
Cô gái nhỏ còn tưởng rằng ba và mẹ đều đồng ý rồi, âm giọng vô cùng vui vẻ ngọt như mật vang lên:”Ba ạ!”
“ Ơi, ơi, ba đây.”
Sau khi Diệp Chi trưởng thành, ba Diệp đến từng này tuổi rồi vẫn chưa nghe thấy con gái bảo bối gọi mình ngọt ngào đến như thế này, ngữ khí của ông phút chốc mềm nhũn đi:”Bây giờ con đang ở đâu thế, đang làm gì vậy?”
Ngón tay của Diệp Chi đang từng chút từng chút nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Lâm Mộ Đông khẽ dừng lại.
Đang ở trong lòng của con trai mới người đấy, còn đang nắm tay của con trai mới người nữa.
Diệp Chi dựa vào cảm giác nguy cơ và ham muốn sống còn trời sinh từ nhỏ đến lớn, cảm thấy đây có thể không phải là một đáp án vô cùng tốt.
Diệp Chi há miệng ra, nhìn ngó một vòng gian phòng khách trống trãi đến cả một cái điện thoại bàn cũng không có, cô ấp úng một hồi, dồn hết dũng khí nói:”Ở trên ghế sô pha, đọc…..đọc sách ạ.”
“ Đọc sách à? Đọc sách tốt nha, đọc nhiều một chút.”
Ba Diệp bán tín bán nghi, tiếp tục dẫn dắt từng bước mà dụ dỗ con gái:”Ba cũng thích đọc sách lắm, con có còn nhớ hồi đó cả hai chúng ta luôn cùng nhau đọc sách hay không? Ba còn từng dạy cho con cách bẻ cánh tay nữa……”
Vì muốn nói cho tên tiểu tử xấu xa không biết ở đâu kia nghe, câu cuối cùng ba Diệp đặc biệt nói tròn vành rõ chữ vô cùng vang dội, rồi lại đè thấp giọng nói, cẩn thận dò hỏi:”Bây giờ con còn biết bẻ cánh tay nữa không?”
Diệp Chi:”…..”
Mẹ Diệp kịp thời chạy đến, đánh tỉnh ông chồng vẫn còn muốn hỏi tiếp, bà giật lại cái điện thoại cuối cùng dặn dò con gái thêm vài câu, rồi cúp máy điện thoại.
Diệp Chi thở phào một hơi thật dài dài dài dài.
Buông điện thoại xuống, cô mới ý thức được cuộc gọi này bản thân mình đã gọi rất lâu rồi.
Phần trăm pin của điện cũng đã tiêu hao kha khá rồi, cánh tay của cô đều đau mỏi đến nỗi không duỗi thẳng được, cô nhẹ nhàng hít ngụm hơi, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, liền bị một cánh tay khác đỡ lấy.
Lâm Mộ Đông nhận lấy cái điện thoại cắm sạc pin, anh nâng cánh tay của cô lên, từng chút từng chút chậm rãi giúp cô xoa bóp.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, ngẩng mặt lên:”Huấn luyện viên Lâm…….”
Lâm Mộ Đông cúi đầu.
Hình như anh có chút xuất thần, nhưng ánh mắt lại rất trấn tĩnh, anh rũ mi mắt, an an tĩnh tĩnh phản chiếu bóng dáng của cô.
Diệp Chi dẩu khóe môi lên, cẩn thận kỹ lưỡng ngắm nhìn anh.
Lâm Mộ Đông giúp cô xoa bóp cánh tay, anh giơ một tay lên, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt của cô.
Anh bắt đầu nhẹ giọng kể chuyện cho cô nghe.
Lâm Mộ Đông trước giờ luôn kiệm lời, rất ít khi nào anh nói nhiều như thế này, âm giọng trầm thấp dịu dàng, tựa như một chương nhạc êm dịu ru ngủ nào đó, đến cả hơi thở ở xung quanh anh cũng bao bọc lấy cô, anh yên tĩnh kể chuyện cho cô nghe.
,,,,,,,,,
Thiếu nữ gả cho một người mà cô ấy vừa gặp đã yêu.
Tình yêu ngắn ngủi không thể bùng cháy quá lâu, cho dù thực ra cô ấy không làm điều gì sai cả. Cô ấy ở bên cạnh anh ấy, thanh nhã dung túng mà tham dự tiệc rượu, khéo léo ứng đối với các đối thủ trong việc làm ăn, tất cả mọi người đều đang khen ngợi tình yêu của bọn họ, nhưng sự thô bạo và lãnh khốc được cất giấu trong bản tính của anh ấy cũng vẫn phá vỡ lớp ngụy trang, càng ngày càng bộc lộ ra rõ hơn.
Việc làm ăn của anh ấy bắt đầu tuột dốc, đối đãi với cô ấy cũng trở nên ngày càng hung hãn hơn.
Anh ấy động thủ với cô ấy, dày vò cô ấy, mắng chửi cô ấy, từng chút từng chút tàn phá hết tất cả hy vọng của cô ấy.
Người thiếu nữ bắt đầu hận anh ấy.
Chẳng những hận anh ấy, còn hận luôn cả người con trai cùng chảy chung dòng máu với anh ấy, có tướng mạo giống y chang anh ấy.
Cô ấy tin rằng con trai của anh ấy cũng sẽ giống như anh ấy, bất luận có nguy trang tốt thế nào, ở trong cơ thể nhất định cũng sẽ ẩn giấu một con thú dữ tàn ác gặm nhấm cả con người.
Sau này người đàn ông ấy bị phá sản, bọn họ ly hôn. Người thiếu nữ khi xưa đã trở thành vợ của người khác, trên tòa án, bọn họ giống như kẻ thù của nhau bởi vì phân chia tài sản và nợ nần mà lạnh nhạt nhìn nhau, trò hề hỗn loại cuối cùng cũng hạ màn, chỉ còn lại một chàng trai không một ai cần.
Chàng trai sau cùng vẫn là đi theo người đàn ông.
Sau này người đàn ông qua đời, chết vì say rượu sau khi đua xe để theo đuổi sự kích thích.
Người đàn ông không có người thân nào khác, chàng trai thừa kế vài phần bất động sản và một phần di sản nhỏ, nhờ người thầy khi đó làm người giám hộ của riêng mình, vì thế cậu không bị đưa đến trại mồ côi.
Chàng trai rất nhớ mẹ mình, âm thầm nghe ngón được địa chỉ, tự mình chạy đến đó.
Ngày hôm đó trời có tuyết rơi, đôi vợ chồng vừa mới có con trai vui cười đùa giỡn, người phụ nữ bị năm tháng giày vò đến tiều tụy nay đã biến về người thiếu nữ, bà ta ngập tràn ý cười mở cửa ra.
…….
“ Sau đó….”Diệp Chi nghe đến trái tim như vọt lên trên cổ họng, cô nuốt một ngụm nước bọt, dùng sức nắm chặt tay anh,”Sau đó như thế nào ạ?”
Lâm Mộ Đông dừng lại câu nói, an ủi mà xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ, rũ mắt xuống cười cười.
Anh không ngờ đến có một ngày bản thân mình lại đem những chuyện này nói ra.
Anh cũng không ngờ đến, bản thân mình có một ngày lại có ba và mẹ.
“ Sau đó….bà ta đóng cửa lại.”
Lâm Mộ Đông khép mắt lại, từng chút từng chút bôi mờ đi tất cả cảnh tượng ở trong đầu, nhẹ giọng mở miệng:”Anh ở bên ngoài đứng một lúc, rồi rời đi. ”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô gái nhỏ của anh, đem cô cuốn vào lòng:”Sau này anh mới biết, anh không nên đến quấy rầy bà ta nữa.”
Diệp Chi nhẹ nhàng nhíu mi.
Cô cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vậy, phản ứng hiện tại của người phụ nữ kia đều kịch liệt đến như thế, khi đó còn chưa triệt để thoát ra khỏi nỗi đau khổ, nhất định càng phẫn nộ, khó mà kiểm soát được.
Nhưng Lâm Mộ Đông rất hiển nhiên đã không muốn nói tiếp nữa.
Thế cô cũng không hỏi nữa.
Diệp Chi chống người ngồi dậy, ôm lấy bả vai của anh, cọ cọ vào giữa gáy của anh:”Nếu như ba em dám đóng cửa, em sẽ dắt anh đi nhảy cửa sổ.”
Lâm Mộ Đông ngẩn người, lập tức không nhịn được nhẹ giọng bật cười, anh gật gật đầu:”Được.”
Diệp Chi vẫn còn đau lòng không thôi, cô lại cố gắng vùi sâu vào lòng anh hơn.
Lâm Mộ Đông để mặc cô không chút phép tắc cọ tới cọ lui trong lòng mình, anh thu cánh tay về, chậm rãi khắp mắt lại.
Thì ra có một ngày, anh nói ra những lời này, cũng có thể không đau lòng nữa.
Không biết từ lúc nào, cô gái nhỏ của anh đã âm thầm chui vào trong trái tim của anh, mang theo miếng băng keo cá nhân hình hoa nhỏ của cô, bôi thuốc lên thổi thổi gió, vô cùng cẩn thận, giúp anh dán lên từng vết thương một.
Mẹ của anh đã vô số lần nhồi nhét cho anh những suy nghĩ anh cũng giống như ba của anh, anh đã từng một mực sợ hãi, sợ hãi con”thú dữ”ở trong cơ thể của bản thân. Đặc biệt là sau khi bị bệnh, anh thỉnh thoảng sẽ không thể tự kiểm soát, trong một khoảng thời gian ngắn, anh không có cách nào thiết lập liên hệ với thế giới hiện thực, anh lo sợ bản thân mình sẽ làm ra những chuyện không thể bù đắp hơn bất cứ ai khác.
Nhưng có làm thế nào cũng không dọa được cô chạy mất.
Không những không bị dọa chạy mất, cô còn chủ động chạy đếm ôm lấy anh, giúp anh băng bó vết thương, giúp anh chắn gió lạnh, nắm lấy tay anh vượt qua khoảng trời u tối mênh mông kia.
Thế thì anh cũng chỉ có thể đem tất cả răng nanh móng vuốt đều mài giũa bằng phẳng lại, sau đó đem cô cõng ở trên lưng, cùng nhau tiến về phía trước.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng hít một hơi, anh khẽ cúi đầu, hôn lên trán của cô:”Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi.
Diệp Chi nghe thấy ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện, điện thoại đang sạc ở bên cạnh bỗng dưng vang lên.
Thời gian bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, trừ ba và mẹ ra chắc hẳn sẽ không có ai gửi tin nhắn đến. Diệp Chi vội vã vớ lấy cái điện thoại, mở màn hình lên xem thử, ánh mắt bỗng dưng không kìm được sáng bừng lên.
Không phải tin nhắn của ba Diệp mẹ Diệp.
Là phòng thực nghiệm Hoffman.
Có một ca bệnh phẫu thuật nắn lại cơ gân sau chấn thương cổ tay, tổ chữa trị đã thành lập, nếu như Diệp Chi có ý muốn tham gia, thì có thể lập tức bay về Mỹ vào tổ.
Diệp Chi nắm chặt điện thoại, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh hơn, cô dùng sức nắm chặt tay của Lâm Mộ Đông:”Huấn luyện viên Lâm, em có chuyện muốn nói với anh….”
Cô nhất định phải đi.
Nếu như ca bệnh này có thể phẫu thuật thành công, thì tay của Lâm Mộ Đông, chắc hẳn cũng tồn tại khả năng chữa khỏi trên mặt lý luận rồi.