Kẹo hồ lô rơi ở trên đất, lăn lộn vài vòng, dính đầy đất cát, không thể ăn được nữa.
Người quá nhiều, Lâm Mộ Đông sợ cô bị thương, anh ôm cô dựa sát vào bên xe, mới đem cô nhẹ nhàng đặt xuống.
Diệp Chi tựa vào lòng anh, ngẩng mặt lên, vô cùng tủi thân mím môi lại.
Cô gái nhỏ hình như không còn thích khóc như trước kia nữa rồi, nhưng cũng buồn bã không giả chút nào.
Cả người cô vẫn còn đu trên cánh tay của anh, đầu mũi nhẹ nhàng cau lại, mi mắt nhấp nha nhấp nháy, thật lòng thật ý mà giảng cho anh nghe về khoa học giả không biết từ đâu mà ra:”Trong ba giây nhặt lên có thể ăn tiếp đấy…..”
Kẹo hồ lô của huấn luyện viên Lâm cho cô nha.
Diệp Chi vô cùng tiếc nuối, cô nhoài người trên cánh tay của anh, bả vai đầu nhỏ gì cũng đều ỉu xìu xuống, vô cùng mất mát.
Lồng ngực của Lâm Mộ Đông mềm nhũn đi, anh xoa xoa mái tóc của cô, đang định mở miệng an ủi, mới cảm thấy bản thân mình hiện tại hình như không quá thích hợp lên tiếng.
Anh vẫn còn ngậm quả dâu tây.
Anh vẫn chưa ăn, kẹo đường vẫn chưa kịp cắn vỡ.
…….một quả cuối cùng.
Lâm Mộ Đông ngậm quả dây tây, khẽ cúi đầu xuống, trái tim đột ngột nhảy thình thịch vài nhịp.
Nỗi xung động vô cùng nhỏ bé, từ đầu đến cuối bị chôn sâu, bỗng nhiên thuận theo lồng ngực lặng lẽ lan tràn ra, từng chút từng chút bao trùm lấy ý thức của anh.
Đây là quả cuối cùng rồi.
Lâm Mộ Đông cúi đầu, nhẹ nhàng để cô gái nhỏ đứng xuống đất.
Diệp Chi dựa vào lồng ngực của anh, vẫn còn chút tiếc nuối xiên kẹo hồ lô chưa được ăn miếng nào, cô mím môi vô cùng đáng thương nhìn anh.
Con ngươi trong veo sạch sẽ, nước mắt lưng tròng.
Tựa như một con động vật nhỏ nào đó không có chút khả năng phòng bị, từng chút từng chút quen thuộc với hơi thở của anh, hình thành thói quen dụi tới dụi lui ở trong lòng của anh, theo bản năng lại mù tịt mà hôn anh, một chút cũng không biết sắp tới bản thân mình sẽ đối mặt với cái gì.
Hô hấp của Lâm Mộ Đông âm thầm đình trệ.
Anh khép mắt, ánh mắt phút chốc khẽ trầm xuống, anh giơ tay lên chậm rãi xoa xoa đầu của Diệp Chi.
Diệp Chi chớp chớp mắt, tầm mắt mù mờ tìm kiếm khắp xung quanh, cuối cùng cũng chú ý đến quả dâu tây bọc kẹo đường anh đang ngậm ở trong miệng.
Lâm Mộ Đông cắn quả dâu tây ấy, kẹp ở chính giữa, cắn nhẹ một cái.
Kẹo đường phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan khe khẽ.
Cô gái nhỏ nín thở, dần dần trừng to đôi mắt.
Cô đã hiểu ra ý tứ của Lâm Mộ Đông, trên mặt phút chốc cũng theo đó đỏ ửng lên.
Lâm Mộ Đông không lên tiếng, cũng không hối thúc cô, cánh tay ôm ở sau lưng cô chậm rãi siết chặt, còn chưa kịp đem cô cuốn vào lòng, anh đã rũ mi mắt từng chút từng chút buông lỏng ra.
Anh không muốn khiến cô sợ hãi.
Cái gì cũng đều có thể đợi, cái gì cũng có thể thực hiện từng chút một. Cho dù một mực dừng tại nơi này cũng được, như hiện tại đã đủ tốt lắm rồi, anh…….
Trong đầu anh bỗng dưng phút chốc trống rỗng.
Cả khuôn mặt của cô gái nhỏ đều đỏ đến xuyên thấu luôn rồi, cô gắt gao khép chặt đôi mắt, siết chặt tay áo của anh tựa như xem thường cái chết, cô nhón chân lên, cắn lấy nửa quả dâu tây còn lại.
Một lớp kẹo đường được bọc ở bên ngoài bị cắn vỡ, nước dâu ngập tràn lập tức trào ra ngoài.
Lâm Mộ Đông ngẩn người đứng đó, tri giác trên dưới cả người đều trong phút chốc bị phóng to vô số lần, nhưng cả người lại giống như hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả, vành tai nhịp tim kịch liệt nổ ầm.
Cánh môi mềm mại xuyên qua nước dâu chua chua ngọt ngọt, nhẹ nhàng lướt qua môi anh.
Trong phút chốc, cơ hồ giống như ảo giác.
Trong cơn hoảng hốt tựa như ảo giác, chú chuột hamster run lẩy bẩy, dồn hết dũng khí, áp sát đến, từ trong miệng của anh dũng cảm ngậm đi nửa quả dâu tây còn lại.
Sau đó nhanh chóng bỏ chạy mất.
Bỏ chạy vào lòng của anh.
……….
Sau vài phút, Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng dần dần khôi phục lại quyền chi phối cơ thể.
Anh chậm rãi cúi đầu xuống, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động.
Cô gái nhỏ vẫn đang trốn vào lòng anh, nhắm chặt đôi mắt, lông mi đều đang run rẩy, giữa những lọn tóc thấp thoáng lộ ra một mảnh đỏ hồng trên vành tai nhỏ nhắn.
Giữa cổ họng của cô trầm thấp mà ồm ồm vang lên, cũng không biết đang lầm bầm cái gì, cách một lúc sau cô mới thêm một bàn tay, bịt lại đôi mắt theo kiểu giấu đầu lòi đuôi, rồi lại dùng thêm sức chui vào lòng của anh.
Lâm Mộ Đông kịp thời cuốn lấy cô, xoay người qua, đem cô che chở giữa người anh và chiếc xe, anh chậm rãi xoa xoa mái tóc của cô.
Diệp Chi đánh một cái vào giữa cánh tay của anh, nhanh chóng lắc đầu:”Em không cần nữa không cần nữa, nửa quả là được rồi……”
Lâm Mộ Đông:”….”
Cả hai người đều quá căng thẳng, Diệp Chi ngậm quả dâu tây đã triệt để tan hết lớp kẹo đường, cô tựa vào lồng ngực của Lâm Mộ Đông, cẩn thận nghe ngóng mất một lúc, mới phân biệt ra được thì ra tiếng tim đập thình thình như gõ trống hình như là của hai người họ.
Cô gái nhỏ chậm rãi dồn hết dũng khí, nhúc nhích đầu nhỏ, từng chút từng chút ngước mắt lên.
Lâm Mộ Đông rũ mi mắt, không chút động đậy mà cuốn lấy cô, an tĩnh tựa như đang xuất thần.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cẩn thận mà giơ tay lên chọc chọc anh:”Huấn luyện viên Lâm……..”
Lâm Mộ Đông lập tức hồi lại thần, anh cúi đầu, đón lấy tầm mắt của cô.
Hình như anh có chút mất hồn, lại giống như có tâm sự gì đó, cả người đều phản ứng chậm CHƯƠNG hơn bình thường một chút.
Diệp Chi có chút lo lắng, không quan tâm mặt đỏ tim đập, cô lần mò kéo lấy tay của anh, giơ tay lên chạm vào trán của anh:”Anh sao thế…..không khỏe sao?”
Bên ngoài quá lạnh, tay của cô có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn mềm như bông, lạnh lẽo dán lên trán của anh.
Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu, nắm lấy tay của cô bao bọc trong lòng bàn tay, anh cúi người xuống.
Hình như anh lại ngoan ngoãn giống như trong cuộc gọi video ngày hôm ấy rồi, bả vai thẳng tắp rộng lớn khẽ phủ xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng, thử trưng cầu ý kiến của cô:”Anh muốn đi mua thêm một xiên nữa…….”
Diệp Chi:”….”
Diệp đội y kiên định mà điên cuồng lắc đầu, nghiêm khắc cắt ngang ý nghĩ đem hai người thiêu chính tại chỗ của huấn luyện viên Lâm:”Không được đâu không được đâu, chỉ một quả là đủ rồi.”
Đến thời điểm này đây, cô mới phát hiện có mấy bóng người ở xa xa đều đang nhìn về phía bên này.
Tuy rằng nơi này có lẽ không có ai quen biết bọn họ, nhưng ở nơi nhiều người xa lạ thế này, Diệp Chi vẫn là theo bản năng cảm thấy có chút căng thẳng, căn bản không cách nào triệt để chuyên tâm.
Cho dù thật sự muốn hôn……
Cho dù thật sự muốn hôn, cũng nên về đến văn phòng làm việc, an an tĩnh tĩnh đóng cửa lại không ai làm phiền, sau đó mới hôn nhau cho hẳn hoi nha.
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, thực sự không nói ra được, cô hé miệng, xoa xoa hai má nóng bừng, miễn cưỡng nỗ lực tìm lý do:”Quá xa rồi, mua kẹo hồ lô sẽ có rất nhiều chuyện đều không làm được nữa…….”
Huấn luyện viên Lâm mất mát cúi thấp đầu xuống.
………….
Cho đến khi được Diệp đội y kéo lấy tay lắc lư mấy cái mới dỗ dành được.
Màn livestream của đội ném đĩa sớm đã bị lật xe rồi, tiếp đến huấn luyện viên Lâm và Diệp đội y tay nắm tay đi dạo phố, ăn điểm tâm ngọt, đi xem phim, uống cà phê, toàn bộ lịch trình hẹn hò ngọt ngào đều không thể thuận lợi phát trực tiếp vào nhóm tin nhắn của tập thể tổ huấn luyện viên đang nằm vùng.
Không những không thể thuận lợi tiếp tục phát trực tiếp, mấy tên nhóc lớn nhỏ vẫn chưa thoát kiếp FA của cả nhóm ai nấy cũng đều mặt ủ mày chau mây mù dày đặc, toàn thân trên dưới đều tỏa ra mùi vị của cẩu độc thân.
Tựa như những cương thi vừa mới trở về sau khi đại chiến với thực vật, mỗi người vác về đội một bó kẹo hồ lô thật lớn, đuổi theo cô gái nhỏ trong đội chạy tới chạy lui.
Cũng không biết là đang muốn làm cái gì.
Buổi trưa Sài Quốc Hiên đến căn tin ăn cơm, lần thứ tư ông nhìn thấy tên nhóc của đội ném đĩa”aiya”một tiếng gượng gạo khiến xiên kẹo hồ lô của cô gái nhỏ người ta bị rớt xuống đất, cuối cùng ông cũng nổi trận lôi đình, ra lệnh cưỡng chế bắt tất cả những người đã làm bẩn kẹo hồ lô đều mang hết về rửa cho sạch sẽ, cả đội bắn súng ngồi trong phòng hội nghị ăn hết cả một ngày.
Đội trưởng của đội ném đĩa tự mình uống rượu giải sầu cả một ngày, bị Sài Quốc Hiên đá cửa ra lôi ra ngoài ăn sơn tra, ông ta ôm lấy người dẫn đội già cả của đội bắn súng khóc lóc đến nỗi đau lòng đứt ruột:”Lão Sài tôi đã biết tại sao tôi lại độc thân nhiều năm thế rồi, không phải bắn súng làm hại tôi hu hu hu hu……..”
Sài Quốc Hiên lấy làm khó hiểu:”Thế tại sao?”
Đội trưởng của đội ném đĩa không trả lời, chỉ nấc cụt một cái, ôm lấy ông ấy trở mặt khóc:”Hu hu hu huấn luyện viên Lâm của các người tại sao lại thành thục đến thế chứ……..”
Sài Quốc Hiên:”….”
Tin chắc rằng cả nhóm người này có lẽ là lúc ra ngoài đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi, Sài Quốc Hiên đi vòng qua cả đội bắn súng đang rảnh rỗi đến phát hoảng, về đến văn phòng làm việc, sau khi ông kiên quyết ký vào bản trả phép của cả đội liền ra ngoài bắt đầu lập kế hoạch huấn luyện vào mùa đông.
Huấn luyện viên Lâm thành thục vẫn đang ngồi trong tiệm KFC, cùng Diệp đội y ăn bánh tart trứng.
Diệp Chi chơi hết trọn vẹn một ngày, thỏa thích không thôi, đôi mắt cô cong thành hai vầng trăng khuyết lấp la lấp lánh, cắn từng ngụm từng ngụm nhỏ lên phần vỏ bánh giòn tan của bánh tart trứng:”Em sống ở đây lâu vậy rồi, cũng không biết chỗ này này lại chơi vui đến thế…..”
Lâm Mộ Đông ngồi ở bên cạnh, đôi mắt đen láy ngập tràn bóng hình cô, khẽ cong cong lên, anh đưa cho cô một tờ khăn giấy.
“ Trước kia anh cũng sống ở chỗ này.”
Anh ngồi ở bên cạnh, giúp cô xé từng gói từng gói sốt tương cà ra, khoai tây chiên cũng mở ra, để tránh cho nó bị hơi nóng làm yểu đi.
“ Nếu em còn muốn ra ngoài chơi, anh có thể lại đưa em đến đây.”
Anh làm rất an tĩnh kiên nhẫn, ngón tay thon dài sạch sẽ từng chút từng chút vuốt qua gói tương cà, khiến tương cà chất thành một đống nhỏ, rồi anh lại đi thu dọn đống giấy bạc của bánh tart trứng để lại.
Một tay Diệp Chi vẫn còn cầm một cây kem Hokkaido, cô không còn tay trống, chỉ đành ngậm lấy góc bánh tart trứng, kéo kéo tay của anh:”Abg cũng đi nhé……..”
Cô gái nhỏ đang ăn thức ăn, hai má khẽ phồng lên, âm giọng mềm mại dịu dàng lưu lại trên đầu lưỡi, đánh một vòng mềm mại phát ra, hàm hàm hồ hồ nghe không quá rõ ràng.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, nhịn không được nhẹ nhàng bật cười.
Anh gật gật đầu:”Ừm.”
Anh thật muốn xoa xoa mái tóc của cô, nhưng lại lo lắng trên tay không sạch sẽ, vừa giơ lên lại bỏ xuống, cầm một que khoai tây chiên lên chậm rãi ăn.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt.
Lâm Mộ Đông rất nghe lời, bảo ăn đồ ăn liền ăn đồ ăn, anh ăn hết một que khoai tây chiên, nhìn thấy cô vẫn còn đang nhìn mình, anh lại lấy thêm một que khoai tây nữa.
Diệp Chi nhẹ nhàng mím mím môi, chậm rãi nuốt xuống cái bánh tart trứng kia, rồi giơ tay lên nắm lấy tay của anh.
Lâm Mộ Đông ngơ người.
“ Sao thế?”Anh nhìn vào cô, khẽ quay đầu qua,”Em còn muốn ăn gì à? Anh đi mua……”
Diệp Chi khẽ trừng to đôi mắt, nghiêm túc gọi anh:”Huấn luyện viên Lâm.”
Lâm Mộ Đông dừng lại câu nói.
Cô gái nhỏ đang rất nghiêm túc nói chuyện cùng anh.
Lâm Mộ Đông đón lấy tầm mắt của cô, cũng theo đó ngồi thẳng lên, nhẹ nhàng gật gật đầu, giọng nói dịu dàng trở lại:”Em nói, anh sẽ nghe.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhu hòa trầm thấp, hoàn toàn dịu dàng như trước đây. Nhưng không biết tại sao, Diệp Chi lại có thể nghe ra được chút căng thẳng được chôn giấu dưới mặt nước an tĩnh.
Anh lúc nào cũng đang căng thẳng.
Điều cô muốn nói không phải là chuyện ở trong đội, Diệp Chi mím môi, cẩn thận cân nhắc một lúc, vẫn là nên đổi cách xưng hô, cô kéo lấy tay của anh:”Lâm Mộ Đông, anh ngồi đàng hoàng nhé.”
Vành tay của cô đỏ rồi lại đỏ, hắng hắng giọng, nghiêm túc ngẩng đầu lên:”Em muốn dạy anh cách yêu đương.”
Lâm Mộ Đông đớ người, chưa kịp đợi anh hồi thần, bàn tay đang được cô nắm lấy đã bị kéo về đối diện bàn rồi.
“ Anh không thể cứ mãi nghe lời của em, cứ mãi trốn tránh, cứ mãi sợ hãi, cứ mãi muốn để em chạy mất.”
Diệp Chi ngồi trên ghế cũng thấp hơn anh một chút xíu, bộ ngực nhỏ khẽ ưỡn ra, nhưng vẫn rất có khí thế:”Anh cũng phải quản em nha.”
Trái tim của Lâm Mộ Đông bỗng nhiên được hụt hẫng một lúc.
Nỗi bất an lo lắng không rõ tên nhanh chóng dâng lên, anh vô thức nhíu nhíu mày, dời tầm mắt đi, cổ họng ẩn ẩn khàn đặc:”Anh……..”
Giọng nói của cô gái nhỏ tiếp tục vang lên, giống như sương mù mềm mại, nhẹ nhàng xoa dịu lên nỗi lo lắng trong lồng ngực của anh:”Em biết, anh sợ sẽ dọa đến em, sợ em sẽ bị dọa chạy mất…….nhưng em sẽ không chạy đâu.”
Cây kem bắt đầu chảy rồi, cô nhấp một ngụm, rồi lại ngẩng đầu lên:”Yêu đương là một chuyện rất vui vẻ, em ở bên cạnh anh sẽ rất vui vẻ, cho nên em cũng muốn anh vui vẻ, không muốn anh lúc nào cũng đều căng thẳng, lúc nào cũng đều sợ rằng em sẽ đi mất.”
Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, bàn tay đang gác trên bàn nắm hờ lại, rồi lại chậm rãi buông ra, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động.
Hốc mắt của Diệp Chi bỗng dưng có chút nóng hổi, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay của anh, nhẹ nhàng lắc lư vài cái.
“ Lâm Mộ Đông, anh không được đối xử tệ với bản thân mình như thế.”
Hô hấp của Lâm Mộ Đông cứng nhắc, anh dùng lực nhắm chặt mắt.
Bả vai của anh âm thầm căng chặt lại, nhưng cả người ngược lại càng an tĩnh hơn, đầu cúi xuống sâu hơn, lồng ngực phập phồng không thành tiếng.
Diệp Chi từ trên ghế đứng dậy, đi vòng qua bàn, đem đầu của anh ôm vào lòng mình, cúi đầu nhẹ nhàng cọ vài cái.
……………..
Cách một lúc sau, thân thể của Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng từng chút từng chút thả lỏng trở lại.
Anh không muốn để cô gái nhỏ nhìn thấy, chậm rãi hít một ngụm hơi, không có ngẩng đầu, âm giọng rất nhẹ nhàng:”Anh đi toilet một chút, đợi anh…….”
“ Ừm ừm, em đợi anh.”
Diệp Chi sảng khoái mà gật gật đầu, lại kéo lấy tay áo của anh, chạy về phía balo đang để ở bên cạnh ghế ngồi của mình lục lọi.
Lâm Mộ Đông có chút mù tịt, đang định ngẩng đầu, đã bị mặt nạ hồ ly nhỏ dán sát lên mặt rồi.
“ Em không nhìn thấy gì hết nha.”
Diệp Chi giúp anh vịn cái mặt nạ, hai tay khoác lấy cổ của anh, cúi người xuống, dán vào thái dương của anh nhẹ nhàng cọ cọ:”Anh mau đi đi, bây giờ em phải ăn kem đây.”
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng khép mắt lại.
Đôi mắt có chút đau, nhắm lại thế này còn có chút nóng bừng…….cảm giác này anh cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng kỳ lạ, có một loại cảm xúc nào đó từ đầu đến cuối luôn quanh quẩn trôi nổi trong lồng ngực lại giống như trong phút chốc mọc rễ lên, gắt gao đâm vào máu thịt của anh.
Sao anh lại có loại vận khí tốt đến thế chứ.
Lâm Mộ Đông đè lấy cái mặt nạ mà cô vừa đưa qua, thân thể từng chút từng chút ấm áp trở lại, khôi phục tri giác, anh đứng dậy.
Anh thậm chí đang thấp thoáng cong khóe môi lên, quanh minh chính đại vịn lấy cái mặt nạ mà cô gái nhỏ của anh đã cho anh, làm lơ tất cả những ánh mắt hiếu kỳ thỉnh thoảng dòm qua đây, anh đứng lên đi vào toilet.
Cây kem Hokkaido của Diệp Chi sắp chảy hết rồi, cô ngồi trên ghế thong thả đung đưa hai chân đợi anh, ăn hết sạch sẽ nước kem trong ống quế không để lãng phí, rồi lại vòng xuống ống quế có chút mềm nhũn cắn từng vòng từng vòng một.
Cô sớm đã phát hiện ra Lâm Mộ Đông có chút không đúng rồi.
Giống như từ trước đến giờ anh đều không tin anh sẽ được người khác yêu thương, cho nên bọn họ ở bên nhau rồi, anh vẫn đang lo lắng khi nào cô sẽ bỏ chạy, làm việc gì cũng đều cẩn trọng, mỗi lần bước ra một bước đều phải bước lùi lại nửa bước, mỗi lần muốn ôm lấy cô, đều nới lỏng cánh tay ra chừa cho cô một con đường chạy thoát.
Diệp Chi từ nhỏ đã được ba và mẹ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, va đụng té ngã đều được ôm lấy dỗ dành tận nửa ngày, căn bản không nghĩ ra được sống như thế này cực khổ biết bao nhiêu.
Cửa vang lên một tiếng, một cặp vợ chồng tuổi trung niên dắt theo một cậu nhóc vào cửa, đứng ở trước quầy tự đặt món chọn món ăn.
Cặp vợ chồng nhìn vào chắc cũng đã 40-50 tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, tay khoác tay trông vô cùng ân ái. Tuổi tác của cậu nhóc cũng không lớn, có lẽ là có con ở tuổi trung niên, được ba ba bế lên chỉ trỏ muốn cái này muốn cái kia, đang hứng thú mà la to hét lớn kêu gọi không ngừng.
Diệp Chi chớp chớp mắt, lại cắn một ngụm nhỏ bánh ống quế.
Ở cùng với người nhà của bản thân bao giờ cũng sẽ rất an tâm.
Trong việc chữa trị PTSD, sự đồng hành của người nhà cũng là một điều rất quan trọng.
Cũng không biết gia đình của huấn luyện viên Lâm rốt cuộc có chuyện gì, tại sao đến cả kỳ nghỉ mà anh cũng không về nhà.
Lâm Mộ Đông không có ở đây, cô có chút nhàm chán, trong đầu lan man nghĩ đông nghỉ tây, cô đang do dự không biết có nên đi gọi thêm hai cái bánh đậu đỏ hay không, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ góc rẽ truyền đến đây.
Ánh mắt của Diệp Chi sáng bừng lên, đứng lên chạy về phía anh.
Lâm Mộ Đông đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi, trong tay anh vẫn còn cầm mặt nạ hồ ly nhỏ của cô, thấy cô chạy đến, đôi mắt liền cong lên, hướng về phía cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Dáng vẻ rất thoải mái.
Giống như có thứ gì đó trước giờ luôn giam cầm anh đã được dỡ bỏ xuống, Lâm Mộ Đông rõ ràng không hề thay quần áo, cũng không thay đổi tạo hình, nhưng trên người lại có hơi thở nào đó đang lặng lẽ trở nên dịu dàng trở lại, trầm tĩnh ôn hòa, đôi mắt đen láy cũng giống như đang phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt.
Diệp Chi không nhịn được cong khóe môi lên, cô nhảy nhót bần bật bổ nhào vào lòng anh, kéo lấy anh đi gọi món:”Em muốn ăn bánh đậu đỏ nhỏ, người thứ hai được giảm nửa giá đấy, anh có muốn ăn không? Còn có cả nhân lựu nữa, em không quá thích ăn bánh khoai môn, cứ luôn cảm thấy có một chút quá thơm rồi đi………”
m giọng của cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào, hoạt bát đánh một vòng bên cạnh anh.
Lâm Mộ Đông không nhịn được giương khóe môi lên, nhẹ nhàng dán chặt vào cô, cúi đầu đang định nói chuyện, chợt bước chân đột nhiên dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên, tầm mắt ngưng đọng, chuyển hướng nhìn về phía cặp vợ chồng dẫn theo cậu nhóc vừa mới vô ý lướt qua.
Cậu nhóc lớn lên trông rất giống ba, nhưng đôi mắt lại giống mẹ.
Hình như là gọi món gì đó không hợp ý, cậu nhóc đang ở trong lòng ba mình la to hét lớn nổi nóng. Người mẹ vừa nói lời xin lỗi với những vị khách bị quấy rầy ở bên cạnh, vừa nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của con trai, nửa là bất lực nửa là dịu dàng mà nhẹ giọng giáo huấn cậu nhóc.
Bà ấy thoạt nhìn rất hạnh phúc, độ cong ở đuôi mắt dịu dàng ấm áp. Người đàn ông ở bên cạnh cũng rất trân trọng bà ấy, một bên trách móc con trai, một bên giơ tay lên cẩn thận đỡ lấy bà ấy, để tránh cho cậu nhóc giãy giụa rồi đụng bà ấy bị thương.
Diệp Chi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng kéo kéo ngón tay của anh:”Người quen à anh?”
Cô gái nhỏ hình như cảm nhận được gì đó, giọng nói cũng theo đó thả nhẹ xuống, tựa như đang thì thầm vậy, nhẹ nhàng chui vào tai của anh.
Lâm Mộ Đông an tĩnh đứng đó một lúc, cánh tay đang ôm cô âm thầm siết chặt lại, anh lắc lắc đầu:”Em có gấp quay về không?”
Diệp Chi vì muốn chắc ăn, đã cố ý nói với ba mình là có thể sẽ đi karaoke xuyên đêm, cho nên không gấp quay về. Chỉ là cô có chút khó hiểu tại sao Lâm Mộ Đông lại đột nhiên hỏi cái này, cô chớp chớp mắt:”Không gấp ạ, sao thế anh………”
Lâm Mộ Đông cúi đầu, bờ vai cúi xuống, xoay người triệt để đứng xoay lưng với cả nhà ba người kia, anh khép mắt lại dựa vào vùng cổ ấm áp mềm mại của cô.
“ Chỗ anh sống ở ngay gần đây. Anh muốn……”
Lời nói của anh chợt dừng lại, cẩn thận nghĩ đến toàn bộ bài trí ở trong nhà, thế mà lại không thể nghĩ ra được một thứ gì có thể hấp dẫn cô gái nhỏ lui đến.
Thảm trải sàn bông xù xù, búp bê, ghế sô pha có thể nằm lên đó đọc sách, bàn trang điểm, lò nướng, rèm cửa sổ tua rua, cây cối xanh tươi, thú cưng.
Tất cả những món đồ mà anh thấp thoáng cảm thấy có thể khiến cô gái nhỏ cảm thấy hứng thú, chỗ anh đều không hề có.
Lâm Mộ Đông mở miệng ra, rồi lại có chút nhụt chí mà trầm mặc theo.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, phảng phát đã đoán được lời anh đang định nói.
Tuy rằng vẫn có chút nan giải, nhưng huấn luyện viên Lâm đã chủ động mời cô, đó đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Nếu như có thể đem lời mời nói hết hoàn chỉnh thì càng tốt hơn nữa.
Am hiểu sâu người bệnh nhất định phải hướng đến sự hồi phục trong sự khích lệ cổ vũ, Diệp đội y nỗ lực đung đưa tay áo của anh, hưng trí bừng bừng giúp anh động viên tinh thần:”Cái gì ạ? Anh nói đi, em đang nghe nè…….”
Hầu kết của Lâm Mộ Đông chuyển động vài cái, cuối cùng sàng lọc hết một lượt những bố trí ở trong nhà, không có điều kiện sáng tạo điều kiện, anh chỉ có thể quyết tâm nhẹ giọng mở lời.
“ Giường của anh rất lớn……muốn mời em về đó xem thử.”