Anh mơ thấy một giấc mơ rất dài, trong mơ anh lại lần nữa trải qua tất cả cảnh tượng huyền ảo, anh vẫn lặn lội bôn ba trong đêm tối dài đằng đẵng dường như không nhìn thấy điểm dừng, nhưng trước mắt từ đầu đến cuối luôn nhá nhem ánh sáng kiên định ấm áp.
Anh ngã vào lối ra, rồi tỉnh lại trong sự bao bọc của ánh sáng.
Trời đã sáng lắm rồi, ánh mắt anh rơi xuống, anh vẫn còn ngủ ở trên giường.
Vừa mới xê dịch bả vai, cỗ ấm áp dịu dàng ở trong lòng liền theo đó nhẹ nhàng động đậy, cô gái nhỏ từ nơi bả vai chui ra ngoài, mi mắt cong cong nhìn vào anh.
Lâm Mộ Đông rũ mắt xuống, viền mắt dịu dàng, anh giơ một tay lên xoa xoa hai má của cô gái nhỏ.
Lực đạo rất nhẹ nhàng, tựa như đang muốn xác nhận điều gì đó, anh cẩn thận xoa vuốt, bụng ngón tay từng chút từng chút xoẹt qua đuôi mắt.
Diệp Chi chủ động giơ tay lên, phủ lên bàn tay của anh đang vuốt ve mặt mình.
Cô đã tỉnh dậy từ sớm rồi, bởi vì quá trình kết thúc thôi miên quá nhẹ nhàng, cô cũng không cảm thấy có gì đó không thích hợp. Bởi vì Lâm Mộ Đông vẫn chưa tỉnh lại, cho nên cô cũng một mực ngoan ngoãn nằm ở trong lòng anh, cô đã lấy điện thoại ra gửi vài dòng tin nhắn xin nghỉ phép cho huấn luyện viên Sài, sau đó lại đơn giản giải thích về tình huống tối hôm qua.
Mấy ngày nay Lâm Mộ Đông đều quá mệt mỏi rồi, cô muốn để anh ngủ một giấc thật ngon, nhưng cũng không ngờ rằng anh vừa nằm xuống liền ngủ đến tận bây giờ.
Anh ngủ rất an tĩnh, không chút động đậy, đến cả hít thở cũng gần như không phát ra tiếng.
Tuy rằng biết rõ anh chẳng qua chỉ là quá mệt mà thôi, nhưng Diệp Chi vẫn không nhịn được, cách một lúc lại đem đầu nhỏ dán sát vào lồng ngực của anh để nghe thử.
Hiện tại thấy anh bình an tỉnh lại, cô gái nhỏ liền triệt để yên tâm rồi, đôi mắt vô cùng vui vẻ mà cong lên, cô nắm lấy tay của anh phủ lên đầu nhỏ của bản thân mình, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh xoa xoa vài cái.
Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô, ánh mắt an tĩnh rơi lên trên người cô, đáy mắt từng chút từng chút tràn lên ý cười trong veo.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, mi mắt hơi cong cũng theo đó nhấp nháy vài cái, con ngươi sáng bừng, cô bổ nhào vào lòng anh:” Huấn luyện viên Lâm!”
Lâm Mộ Đông ngủ một giấc này quá lâu, cô tỉnh lại từ rất sớm rồi, lúc này đây đã khá có tinh thần, cô ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, có chút do dự.
Cô có chút muốn hỏi thử xem anh có còn buồn hay không.
Ký ức của đợt thôi miên vào tối hôm qua đã nhạt đi không ít rồi, Diệp Chi không biết nên mở miệng như thế nào, cô cọ cọ lên đầu vai của anh, cánh môi còn chưa kịp mở ra, đã bị một nụ hôn dịu dàng nhẹ nhàng phủ xuống.
Lâm Mộ Đông tựa như đã biết được suy nghĩ của cô vậy, khóe môi anh giương lên một độ cong dịu dàng, nhẹ nhàng hôn cô gái nhỏ một cái:” Anh rất ổn. ”
Anh cúi đầu, xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ:” Hôm nay không cần thi đấu à”
“Em xin nghỉ phép với đội trưởng Sài rồi, thầy ấy đã nhờ đội y của đội nước Đức giúp đỡ rồi. ”
Diệp Chi nhoài người trong lòng anh, thấy anh lại lần nữa lộ ra ý cười, liền nhịn không được theo đó cong khóe môi lên, cô kéo lấy anh thần thần bí bí nhỏ giọng trò chuyện:” Chúng ta cùng nhau ngủ nướng đi, có thể ngủ cả ngày luôn đấy, nhưng chúng ta phải len lén thôi, không nói với đội trưởng Sài…….. ”
Lâm Mộ Đông rất phối hợp mà nghiêng lỗ tai qua, kiên nhẫn lắng nghe cô nói, nhẹ nhàng siết chặt cánh tay:” Bảo bảo thật lợi hại. ”
Trên mặt của cô gái nhỏ lập tức hiện lên một chút phớt đỏ nhàn nhạt, ý cười trong vắt ở trong con ngươi không thể giấu được, mi mắt xòe ra như cánh quạt, rồi chậm rãi rũ xuống.
Lâm Mộ Đông nhìn vào ánh mắt của cô, nhận lấy chút ý ánh sáng trong veo sáng rực kia, lông mày dần dần dịu dàng hơn, anh siết chặt cánh tay.
Bọn họ cùng nhau nằm trên giường, cùng nhau len lén ngủ nướng, lười biếng uể oải nằm ườn đến tận bây giờ. Anh mở mắt ra liền có thể nhìn thấy cô, mi mắt cong cong cười với anh.
Cô gái nhỏ của anh không hề biết.
Đây đã từng là giấc mơ đẹp đẽ nhất mà anh từng mơ thấy.
Tình huống của tối qua quá đỗi đặc thù, hai người thật không dễ gì mới chịu thức dậy, đơn giản tắm rửa sơ qua, rồi lại thay bộ quần áo khác mới đi ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi phòng, liền bị lão dẫn đội gắt gao cắm rễ ở ngoài cửa chặn đường lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì”
Hôm nay không có phần thi của đội súng lục hơi, Lưu Nhàn cũng không đi theo đến sân thi đấu, thật không dễ gì mới đợi được đến khi cánh cửa kia mở ra, bà vội vã nhanh bước đi đến:” Tìm ra cách rồi à Mau qua đây nào, đội trưởng Sài cả đêm không ngủ, còn không cho bọn tôi gõ cửa phòng cậu, huyết áp đều sắp tăng cao luôn rồi…….. ”
Sài Quốc Hiên nhận được dòng tin nhắn kia, gần như đã nhịn không được muốn xông lên đây tìm Lâm Mộ Đông, nhưng lại lo lắng là bản thân mình hiểu sai ý rồi, ông và Lưu Nhàn lo được lo mất cả một đêm, không ai có thể chợp mắt được.
Sáng sớm Diệp Chi thức dậy trước, liền gửi cho ông một tin nhắn, lúc này Sài Quốc Hiên cuối cùng cũng thấp thoáng đoán được đây là có chuyện gì rồi.
Hai người đều nóng lòng không thôi, họ gấp gáp muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi dưỡng thần, dứt khoát từ sáng sớm liền chạy đến trước cửa cắm rễ, cho đến hiện tại thật không dễ gì mới tóm được người.
Lâm Mộ Đông nhìn về phía Sài Quốc Hiên, khẽ cúi đầu:” Đội trưởng Sài, thật xin lỗi…….. ”
“Xin lỗi cái gì chứ Mau qua đây nào, nhanh nói rõ xem rốt cuộc là có chuyện gì. ”
Sài Quốc Hiên một phát túm lấy anh, vội vã đi vào trong phòng:” Hiện tại cậu cảm thấy thế nào rồi Trạng thái có thể điều chỉnh lại chưa Mấy ngày nay tôi dẫn dắt cậu luyện tập, cậu cũng không cần có áp lực, lần này chỉ cần ở top 5 đều có vé vào cửa, mấy người đối thủ vốn dĩ đối đầu cũng cậu phần lớn cũng đều không tham gia, đều là trình độ 580 cả……. ”
Ông ấy đợi ngày này đợi đã quá lâu rồi, những lời này không biết ông đã nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần, vừa mở miệng liền không nín lại được, bị Lưu Nhàn giật giật mấy cái mới ý thức được trong khách sạn vẫn còn những đội ngũ của nước khác, ông gắng gượng giảm thấp âm lượng xuống.
Lão dẫn đội nhịn cả một đêm rồi, cho dù đè thấp âm lượng xuống, đôi mắt cũng vẫn bừng bừng phát sáng:” Mau nói nghe xem, hiện tại cậu cảm thấy thế nào rồi Nói trước là không được miễn cưỡng nhé, đó là 60 phát bắn đấy, cậu có thể lên sân thì lên, không thể lên thì tuyệt đối không được cậy mạnh……… ”
Lâm Mộ Đông bị kéo ngược vào phòng, nhấn xuống ghế sofa ngồi đấy, anh nhìn thấy sự hưng phấn vui mừng không giấu được ở trong mắt của Sài Quốc Hiên, lồng ngực lặng lẽ nóng bừng lên.
Anh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mở miệng:” Đội trưởng Sài…….. ”
“Những lời như cảm ơn tôi xin lỗi tôi khiến tôi lo lắng rồi trước tiên đừng nói nữa, lãng phí thời gian. ”
Sài Quốc Hiên làm người dẫn đội hơn mười năm nay rồi, kinh nghiệm phong phú hơn nhóm người trẻ tuổi kia rất nhiều, ông lập tức đánh gãy những lời hàn huyên sến sẩm không chút tác dụng kia, dứt khoát xua xua tay:” Được rồi, nói đi. ”
Lâm Mộ Đông:” …. ”
“Đội trưởng Sài, huấn luyện viên Lâm vừa mới bắt đầu học nói chuyện, người phải cho cậu ấy thêm chút thời gian. ”
Lưu Nhàn kéo lấy cô gái nhỏ đội y đi vào cửa, đem cô giao cho Lâm Mộ Đông, bà cười cười đùa cợt một câu:” Người cướp lời thoại như thế này, cậu ấy lại phải nghĩ lại từ đầu xem bản thân mình định nói gì đấy. ”
Sài Quốc Hiên trong lòng vui vẻ, cứ thế nhịn không được bật cười ra tiếng, ông xua xua tay tỏ ý bảo bà ấy cũng mau ngồi xuống:” Đừng có căng thẳng, còn hai ngày nữa mới đến phần thi tư cách, đợi được mà đợi được mà. ”
Súng lục hơi 10m, cho dù mấy ngày nay cưỡng chế luyện tập, phát súng đầu tiên của Lâm Mộ Đông cũng tuyệt đối sẽ không lọt ra khỏi vòng 10.5.
Lực khống chế và độ chuẩn của anh đều không có tuột dốc, thậm chí so với trạng thái của mấy năm trước vẫn có chút nâng cao, điều duy nhất vây hãm anh chính là những triệu chứng tâm lý không thể kiểm soát.
Huấn luyện viên Lâm người đã bị cướp lời thoại giờ đây đang trầm mặc một hồi, đem cô gái nhỏ lại kéo vào trong lòng ôm chặt, anh ngẩng đầu:” Tôi có thể giành được vị trí. ”
“Giành được vị trí là đủ rồi. ”
Sài Quốc Hiên đối với anh không có nửa điểm hoài nghi, ông vui mừng gật gật đầu, lại ngồi thẳng lên:” Hai ngày nay luyện tập thêm một chút, duy trì cảm giác tay cầm là được rồi, đừng có dùng cái cổ tay kia của cậu nữa. Phần thi tư cách và phần thi chung kết trong cùng một ngày, cộng lại tổng cộng có 80 phát bắn, gánh nặng đối với cổ tay của cậu quá nặng rồi……… ”
Ông ấy vừa nhắc đến, Lưu Nhàn mới thình lình nhớ ra cổ tay của Lâm Mộ Đông vẫn còn bị thương, tâm trạng vốn dĩ đang hưng phấn bỗng dưng đình trệ trở lại:” Đúng rồi…….huấn luyện viên Lâm, vết thương của cậu có ổn không Có cần tiêm một mũi phong bế trước không”
Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu:” Đừng căng thẳng. ”
Anh khống chế súng sẽ có thói quen dùng nhóm cơ bắp ở phần cổ tay, nếu như phong bế sẽ hoàn toàn không có cảm giác, đối với thành tích có ảnh hưởng quá lớn, chi bằng trực tiếp dán miếng dán hỗ trợ cơ bắp lên sân là được.
Phần thi tư cách có 60 phát bắn, phần thi chung kết 20 phát bắn, đều trong cùng một ngày, điều này đối với cổ tay khẳng định là một gánh nặng vô cùng lớn.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay phải, nhìn về phía Sài Quốc Hiên:” Đội trưởng sài, 580 phát có đủ không”
“Đủ. ” Sài Quốc Hiên rất bình tĩnh,” Lần này sẽ không đến đủ người đâu, có rất nhiều người có danh sách nhưng không có tham gia. Thành tích của bọn họ tôi đã xem rồi, có bốn năm người rất không ổn định, phần thi tư cách 575 vòng đều có cả. ”
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở lời.
Sài Quốc Hiên đứng lên, hưng phấn đến nỗi không nhịn được đi tới đi lui vài vòng, lại kéo thêm mấy người cùng nhau vùi đầu vào mấy bảng tư liệu cũ của mấy người đối thủ lên sân lần này.
Buổi chiều ngày hôm đó, Lâm Mộ Đông bị kéo đến câu lạc bộ, bắn đầy 3 lượt 30 phát đạn.
Sài Quốc Hiên nhìn vào thành tích 290 vòng, cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông quay về ký túc xá nằm xuống yên tâm ngủ một giấc thật sảng khoái.
Hai ngày sau, thân ảnh của Lâm Mộ Đông xuất hiện trên sân thi đấu phần thi tư cách hạng mục súng lục hơi 10m.
Phần thi của World Cup, ban đầu gần như đều không có mấy ai chú ý đến, đến cả người tiếp sóng và bình luận phần thi cũng đều khan hiếm. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Lâm Mộ Đông, vẫn là nhanh chóng đốt cháy sự nhiệt tình mạnh mẽ của các phóng viên thể thao và trong giới xạ kích.
Sáng ngày hôm ấy, trong hành lang đã đầy ắp các phóng viên và máy quay phim đến lấy tin. Đài truyền hình thể thao địa phương của nước Đức cũng đặc biệt điều chỉnh thứ tự tiết mục, mời đến một bình luyện viên thâm niên đã về hưu, từ sớm đã thủ trước đài tiếp sóng trực tiếp.
“Có nhiều lời tôi không cần càm ràm với cậu nữa, tự bản thân cậu có chừng mực. ”
Sài Quốc Hiên thoạt nhìn thậm chí còn căng thẳng hơn cả Lâm Mộ Đông nữa, cả dọc đường ông lặng lẽ dạt hết các phóng viên ra, dẫn anh đến phòng nghỉ ngơi:” Thời gian bắn là 1 tiếng 15 phút, tự cậu nắm chắc đấy, đừng để cổ tay gánh vác quá nặng. Hiện tại đối với cậu mà nói, đảm bảo không xảy ra sự cố chính đảm bảo thành tích.
Ông ấy nói là không càm ràm, nhưng vẫn là không nhịn được lải nhải thêm vài câu.
Lâm Mộ Đông liên tiếp hai ngày đều chỉ tiến hành những bài luyện tập cơ bản đảm bảo trạng thái, cổ tay dưới sự điều dưỡng toàn tâm toàn lực của Diệp Chi đã phục hồi đến mức độ lớn nhất, anh lại đặc biệt dán thêm miếng dán hỗ trợ cơ bắp, đeo găng tay bảo hộ, những thứ có thể chuẩn bị đều làm đầy đủ hết rồi.
Nhưng anh vẫn không nói điều gì, đứng ở trước mặt Sài Quốc Hiên, an tĩnh mà lắng nghe lão dẫn đội hết lần này đến lần khác cường điệu những việc cần chú ý.
Sài Quốc Hiên lại đem những lời đó lặp đi lặp lại dặn dò thêm vài lần, bỗng dưng hồi thần, xoa xoa mặt, yên lặng bật cười:” Là tôi quá căng thẳng rồi, những lời thừa thãi này đều không cần nói với cậu, bản thân
cậu thật ra còn rõ hơn cả tôi nữa……. ”
Ông hít sâu một hơi, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lâm Mộ Đông đã chủ động cúi người, giơ tay ôm lấy ông ấy.
“Sư phụ. ”
Lâm Mộ Đông đổ vai xuống, cúi thấp đầu:” Con quay lại rồi. ”
Trên người Sài Quốc Hiên hung hăng cứng đờ.
Lồng ngực của ông không khỏi căng chặt một lúc, chậm rãi giơ cánh tay lên, dùng sức đem người độ đệ này kéo vào trong lòng. gắt gao ôm chặt một lúc.
“Sư phụ có lỗi với con, sư phụ không giúp gì được cho con. ”
Lão dẫn đội nghẹn ngào, giọng nói khàn đặc trở lại:” Nhiều năm thế rồi, con đều chỉ có một mình……lúc con vừa mới đến trong đội vẫn còn non xanh, sau này ổn được vài năm rồi, con lại bị thương, đuổi kịp thời kỳ về hưu của các lão tướng, bảo con làm huấn luyện viên cũng là thực sự hết cách rồi. ”
“Con nhìn thấy bọn họ bắn súng trong lòng có tư vị gì, ta đều biết cả. Những năm nay con đều rất cực khổ, sư phụ nhìn con mà thấy đau lòng, nhưng không giúp gì được cho con cả. ”
Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, tận lực đè xuống tiếng nghẹn ngào:” Diệp đội y không cho huấn luyện viên Lưu nói với con, ta vẫn là nghe bọn họ nói lại thôi……..cái người bác sĩ nước H đã làm hướng dẫn tâm lý cho con đã bị người cùng ngành ở nước Mỹ báo cáo rồi, sau khi điều tra đã bị hủy bỏ tư cách bậc thầy tư vấn tâm lý. Khi đó con đau buồn biết bao Sao lại không biết nói ra chứ, nói ra rồi cho dù chúng ta có đi tố cáo cái nơi lang băm rách nát ấy của bọn họ, cũng sẽ không để con một mình đi chịu tội lớn đến như thế……… ”
“Đều đã quay hết rồi. ”
Lâm Mộ Đông nhẹ giọng đánh gãy, anh rũ mi mắt, khóe môi nhẹ nhàng mím lại:” Đều đã qua hết rồi, không sao nữa rồi. ”
Anh buông cánh tay ra, khẽ lùi về sau một bước, ánh mắt rơi về phía Diệp Chi vẫn luôn đứng trước cửa.
Sài Quốc Hiên dùng sức xoa đi nước mắt ngang dọc ở trên mặt, ông hít sâu một hơi vẫn muốn nói tiếng, chợt bị Lưu Nhàn kịp thời ngăn cản, nháy mắt tỏ ý Lâm Mộ Đông mau đi nói vài câu với cô gái nhỏ:” Đội trưởng Sài, đội trưởng Sài, huấn luyện viên Lâm khi đó chỉ có một mình, nhưng hiện tại cậu ấy đã không còn một mình nữa rồi……… ”
Tâm tình của Sài Quốc Hiên vẫn chưa ổn lại, ông hít sâu một hơi, dùng lực gật đầu:” Đúng, không còn một mình, chúng ta đều ở bên cạnh cậu ấy. ”
Lưu Nhàn:” ….. ”
Bà bỗng dưng đối với thần kinh sắt thép thô to của người lão dẫn đội sản sinh ra chút ngưỡng mộ cường liệt, thể xác và tâm tình của huấn luyện viên Lưu mệt mỏi than thở một hơi, bà nhận lệnh đi mở cửa, bà khuyên can mãi vẫn là đem Sài Quốc Hiên kéo ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
……………
Trong phòng lại lần nữa an tĩnh trở lại.
Sức chú ý của Diệp Chi vẫn đặt trên cổ tay của Lâm Mộ Đông, cô nỗ lực hồi tưởng lại xem có còn chỗ nào vẫn chưa làm đến nơi đến chốn hay không, có thể nào lại tìm ra cách khiến cổ tay của anh tạm thời hồi phục lại một chút hay không.
Giai đoạn phẫu thuật thứ ba của vận động viên quần vợt bên Los Angeles vẫn đang trong quá trình bình luận, rốt cuộc hiệu quả thế nào, có thể được quyết định phẫu thuật thành công hay không, đến hiện tại đều là một ẩn số. Cho dù có thể làm phẫu thuật, chỉ có mấy ngày cũng không kịp, Lâm Mộ Đông chỉ có thể mang theo vết thương trên cổ tay để lên sân.
Diệp Chi đang xuất thần, bả vai bỗng dưng bị lồng ngực nhẹ nhàng vây lấy.
Cô chớp chớp mắt, vô thức ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông từ trong túi áo lấy ra một cái bùa hộ thân được làm từ vỏ đạn, được xuyên qua một sợi chỉ đỏ mỏng manh, anh đeo cô cuốn vào trong lòng, cẩn thận giúp cô đeo lên cổ.
Da thịt của cô gái nhỏ rất trắng, sợi chỉ đỏ kia tôn lên càng khiến cô đặc biệt kiều diễm, viên đạn thuận theo cổ áo trượt xuống, không phải lạnh lẽo như trong tưởng tượng, nó vẫn mang theo độ ấm nhàn nhạt đến từ bàn tay luôn nắm chặt kia.
Diệp Chi giơ tay lên, cách một lớp áo đè lấy cái bùa hộ thân kia.
Ban đầu cô chỉ là sau khi nhìn thấy trên khẩu súng của huấn luyện viên Lâm có thêm bông hoa nhỏ, liền nhịn không được nói một câu muốn bùa hộ thân làm từ vỏ đạn, một chút cũng không ngờ rằng Lâm Mộ Đông có thể nhớ đến tận bây giờ, thậm chí còn lặng thầm làm ra cho cô nữa.
Lâm Mộ Đông cúi đầu, hôn lên mái tóc của cô.
Anh giơ tay lên, đam cái bùa hộ thân mà cô đã từng cho anh giao lại vào tay của cô, anh cúi vai xuống.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, phút chốc hiểu ra anh đây là muốn làm cái gì, vành tai cô từng chút từng chút ửng đỏ lên, mím mím môi, cô cũng tuân theo khẽ nhón mũi chân lên.
Lâm Mộ Đông khẽ cúi thấp người, để Diệp Chi giơ tay lên dễ dàng thoải mái hơn, cô đem bùa hộ thân đeo lên giữa cổ của anh, anh cúi đầu hôn lên trán của cô.
Nhịp tim của Diệp Chi tăng nhanh, nhưng vẫn nhịn không được nắm lấy tay anh, giọng nói thật nhẹ nhàng:” Anh đừng quá miễn cưỡng, cổ tay của anh rất có thể không chống đỡ nổi 80 phát bắn, chúng ta chỉ cần có thể lấy được vị trí là được rồi…….. ”
Lâm Mộ Đông thu cánh tay lại:” Bảo bảo. ”
Diệp Chi ngừng câu nói, khẽ ngẩng mặt lên.
Lâm Mộ Đông nở nụ cười nhạt nhạt với cô.
Người thiếu niên của năm xưa dường như đã quay trở lại rồi, rõ ràng cả thân thương tích chồng chập, cả đường phong trần nhấp nhô, nhưng anh vẫn đứng ở nơi ấy, đôi mắt đen láy kia lại trông như đã được rửa qua nước vậy, vô cùng trong vắt kiên định, ẩn giấu một mũi nhọn sắc bén vừa chạm vào là nổ ngay.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nụ hôn hướng xuống, rơi trên mí mắt mỏng manh của cô gái nhỏ.
Diệp Chi theo bản năng nhắm mắt lại.
Trong một mảnh u tối ấm áp, xúc giác và thính giác liền trở nên vô cùng rõ rệt.
Lâm Mộ Đông cúi người, đem cả người cô ôm hết vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp cách lớp quần áo truyền đến, ấm áp hun nóng bả vai cô, âm giọng trầm thấp dịu dàng:” Chúng ta lén lút thôi. ”
Đáy mắt của anh nổi lên ý cười, lại rất nhanh thu lại dưới mi mắt, chặt chẽ ẩn giấu đi một chút tính cách thiếu niên từ trước giờ chưa từng có qua, anh vẫn nghiêm túc học theo lời của cô:” Không nói với đội trưởng Sài. ”
………….
Diệp Chi hơi ngây người, vẫn chưa kịp hỏi anh không nói với đội trưởng Sài chuyện gì, thì Lâm Mộ Đông đã cầm hộp súng lên, đi về phía nơi kiểm tra.
Khán giả trên sân có hơn phân nửa đều là những người hâm mộ xạ kích có thâm niên, vừa nhìn thấy bóng dáng của anh xuất hiện ở nơi kiểm tra, liền lập tức nhen nhóm lên một bầu trời hưng phấn. tiếng huýt sáo hoan hô vang lên, hết đợt này đến đợt khác.
Lâm Mộ Đông vẫn trầm tĩnh, giữa khuỷu tay kẹp lấy hộp súng, lưng vai thẳng thừng sừng sững.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen quen thuộc của đội Trung Quốc, trước ngực có quốc kỳ, sau lưng có Trung Quốc.
Phần thi tư cách súng lục hơi 10m, 60 phát bắn chậm 75 phút, Lâm Mộ Đông mang theo vết thương lên sân, 20 phút bắn hạ 590 vòng, tiến đến phần thi chung kết.
Thứ tự nhóm nhỏ, No.1.