• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người chưa đi quá xa.

Munich có vài câu lạc bộ bắn súng rất chuyên nghiệp, có một nhà nằm ngay bên cạnh khách sạn. Lâm Mộ Đông đã từng đến đây thi đấu qua, cho nên anh đối với nơi này rất quen thuộc, dẫn theo Diệp Chi đi đến quầy lễ tân đăng ký, đúng lúc gặp được mấy vị vận động viên nước Đức tóc vàng mắt xanh vừa đi vào cửa, họ chào hỏi một tiếng rồi đi qua đó.

“Lâm, đã hơn nửa năm rồi chưa gặp cậu. ”

Vị vận động viên cao to đi đầu cười cười với anh, chủ động đổi sang tiếng Anh, thân thiện duỗi tay về phía anh:” Vết thương của cậu đã ổn rồi chứ Lần này đến có phải là để chuẩn bị cho cuộc chiến súng lục 10m hay không”

Lâm Mộ Đông duỗi tay ra bắt lấy tay ông ấy:” Hoffman. ”

Ông ấy khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nghiêng người qua nhường lại đường cho anh và bạn đồng hành của anh.

Hoffman và anh đã từng đánh nhau rất nhiều lần ở trên sân thi đấu, cho nên ông rất hiểu tính tình của anh, ông ấy theo thói từ bên cạnh anh lách người qua, mang vẻ hiếu kỳ mà đánh giá người đội y đội Trung Quốc đang đứng ở bên cạnh anh một cái.

Cô gái nhỏ mềm mại như bông, rất ngoan ngoãn trốn ở sau lưng Lâm Mộ Đông, lộ ra một cái đầu nho nhỏ, đôi mắt trong veo đen láy, chớp chớp mà hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài.

Là một nhóm người đến tham gia World Cup cũng không khác gì mấy so với giải thi đấu thế giới lúc trước, họ đối với người đội y Trung Quốc có thể tay không nắn lại xương khớp này có ấn tượng rất sâu sắc, hiểu rõ đạo lý không thể trông mặt mà bắt hình dong, ông ấy vô cùng khách khí đánh tiếng chào hỏi với Diệp Chi.

Mấy người đội viên đều vô cùng có hứng thú với lực lượng phương đông thần bí này, nhịn không được sấn tới trò chuyện vài câu cùng Diệp Chi. Hoffman kêu vài lần vẫn không kêu được, ông ấy bất lực cười cười với Lâm Mộ Đông:” Rất xin lỗi, cô gái của ngày mị lực thực sự quá lớn rồi. ”

Ông ấy có chút không biết rõ mối quan hệ của hai người, thử thăm dò một câu. Không ngờ rằng khí thế của Lâm Mộ Đông cư nhiên lại thật sự theo đó mà dịu xuống, chân mày vốn dĩ nhíu lại cũng thả lỏng ra, anh sờ sờ mái tóc của Diệp Chi, cúi thấp đầu:” Không sao. ”

Hoffman có chút bất ngờ mà nhướng mày lên, nhanh chóng hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì, ông bật cười:” Khó trách…….thế chúng tôi liền yên tâm mà đợi gặp cậu ở sân thi đấu nhé. Trạng thái của cậu đã điều chỉnh tốt rồi chứ”

Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu:” Vẫn chưa.”

“Thế phải tranh thủ một chút, thời gian sắp không kịp nữa rồi. ”

Hoffman không nghĩ nhiều, vỗ vỗ vào bả vai của anh:” Đây là cơ hội cuối cùng rồi, cậu không tham gia giải thi đấu thế giới thật là đáng tiếc…….bất quá với thực lực của cậu lấy một tấm vé vào cửa là không thành vấn đề, cố lên nhé, chúng tôi đi luyện tập trước đây. ”

Lâm Mộ Đông nói lời tạm biệt với ông ấy, nhìn một nhóm người tiến vào phòng tập bắn chuyên nghiệp, tay phải anh nhẹ nhàng siết chặt lại, tầm mắt rũ xuống.

Bàn tay của Diệp Chi cũng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

“Huấn luyện viên Lâm…….. ”

Cô gái nhỏ rất nhạy cảm, nghe thấy lời nói của Hoffman, chân mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, cô ngẩng mặt lên nhìn vào anh:” Lần thi đấu này rất quan trọng sao ạ”

Lâm Mộ Đông hơi ngẩn người, cúi đầu xuống.

Diệp Chi vô cùng nghiêm túc mà nhìn lấy anh, ánh mắt rơi vào đáy mắt của Lâm Mộ Đông.

Trên người anh gần như không nhìn ra được chút khác thường nào, ánh mắt sâu xa đến mức trông như hồ sâu không thấy đáy, rất an tĩnh mà chất chứa bóng dáng của cô.

Giọng nói của Diệp Chi rất nhẹ nhàng:” Rất quan trọng sao ạ”

Hồi lâu sau, Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng gật đầu, nắm lấy tay của cô:”…….rất quan trọng. ”

Anh cầm lấy thẻ phòng tập bắn đang nằm trên quầy lễ tân, nắm lấy tay Diệp Chi đi vào phòng bắn súng cách âm chuyên nghiệp, ôm lấy cô đặt lên ghế sofa, cầm lấy nút bịt tai cách âm đeo lên cho cô.

Diệp Chi ngẩng đầu lên, nắm lấy tay áo của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng siết chặt lại:” Quan trọng cỡ nào ạ”

Lâm Mộ Đông khẽ ngừng lại, không lập tức lên tiếng.

Anh buông tay ra, để chất liệu mềm mại của nút bịt tai cách âm phủ lên viền tai mỏng manh của cô gái nhỏ, anh hôn lên trán của cô, nửa quỳ xuống:” Quan trọng đến mức…….em có thể sẽ tức giận. ”

Diệp Chi nghe không rõ, chỉ có thể dựa theo khẩu hình của anh mơ mơ hồ hồ đoán được đại khái, cô nhịn không được nhẹ nhàng nhíu mày.

Cô vẫn còn muốn hỏi tiếp, nhưng Lâm Mộ Đông đã đứng dậy, cầm theo hộp súng đi đến trước vị trí ngắm bắn, đeo kính bảo hộ lên, lấy khẩu súng kia ra.

Hơn nửa năm nay, phần lớn tinh lực của anh đều đặt vào việc chỉ dạy, nhưng việc huấn luyện của bản thân anh từ đầu đến cuối vẫn không hề tuột dốc. Khẩu súng kia nằm trong tay của anh, vẫn ẩn ẩn lộ ra chút kiên quyết thẳng tiến không lùi, miệng súng bằng phẳng, nòng súng sắc bén gắt gao nhắm thẳng vào tâm bia.

Anh đứng trước vị trí ngắm bắn, cả người cũng tựa như biến thành một khẩu súng, lưng vai hiên ngang thẳng tắp, tay trái nhét vào túi quần, một tay cầm súng, nghiêng người giơ qua khỏi vai.

Diệp Chi từ trước đến giờ không có cách nào chống lại sự trầm tĩnh mạnh mẽ từ trên người của anh vào những lúc bắn súng, cô vô thức nín thở, đôi mắt dần dần trừng to hơn.

Đang định nhìn kỹ, trái tim của cô bỗng nhiên treo lên.

Lâm Mộ Đông hướng về tấm bia, chỉ nhắm trong một khoảng thời gian ngắn, đã bóp cò súng rồi.

“Chắc chắn là sẽ phát 98 tấm vé vào cửa ư”

Trong khách sạn, Lưu Nhàn thình lình chống người đứng dậy, cảm thấy kỳ lạ:” Sao lại phát nhiều như thế, số người ở thế vận hội không phải đã cắt giảm rồi sao”

Đội trưởng đội ném đĩa thần sắc cũng khẽ trầm xuống, chân mày nhíu chặt lắc lắc đầu:” Không biết nữa, nếu cộng lại thì đã vượt mức nghiêm trọng rồi. Chúng tôi định dẫn thêm người, không ngờ rằng cơ hội lần này còn nhiều đến như thế……World Cup không phải là sân nhà của ném đĩa, nhưng lần này cũng có chút quá bất thường rồi…….. ”

Đại hội vận động Olympic không phải nói tham gia là có thể tham gia được, mỗi quốc gia đều bắt buộc phải thông qua các phần thi hạng mục đơn để tranh giành vị trí ghế ngồi, vé vào cửa sẽ cách ba năm dựa theo phần thi lần lượt phân phát, trạm World Cup này chính là cơ hội cuối cùng để phân phối vé vào cửa đại hội vận động Olympic hạng mục bắn súng.

Dưới sự so sánh, ba sự kiện thi đấu bắn súng gồm vòng bảng World Cup, Giải thi đấu thế giới và Giải thi đấu châu Á, hệ liệt World Cup dễ dàng giành được vị trí ghế ngồi nhất, vị trí ghế ngồi được phân phát cũng là ít nhất. Lần này một lượt phân phát 98 tấm vé, gần như đã đem một phần tư số lượng ghế ngồi đều phân phát hết ra.

“Không đúng, số lượng của chúng ta cũng không khớp. ”

Đội trưởng đội súng trường ngồi thẳng dậy, lật lật mấy trang giấy ở phía dưới:” Vị trí ghế ngồi của tất cả hạng mục chúng ta chắc đã giành đủ hết rồi, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện ba ghế trống. Cả đội ngũ chúng ta đáng lẽ ra đã giành được 26 vị trí, xém chút nữa đã đủ số lượng 28 vị trí rồi, nhưng hiện tại chỉ còn lại 20 vị trí………. ”

Lưu Nhàn nhíu chặt mày, cầm lấy tập văn kiện nằm dưới bàn lên cẩn thận lật lật:” Có phải có gì sai sót rồi không Tôi đi tìm bọn họ hỏi thử, đột nhiên thế này là sao…….. ”

Sài Quốc Hiên đột ngột trầm trầm lên tiếng:” Không có sai sót. ”

Lưu Nhàn ngạc nhiên:” Sao có thể như thế chứ”

“Bởi vì khâu kiểm tra thuốc men. ”

Sài Quốc Hiên đứng dậy, đem tập tài liệu kia cầm qua đây:” Nhân viên kiểm nghiệm bị cách chức, không thể chứng minh tính công bằng của khâu kiểm tra thuốc men ở Giải thi đấu thế giới trước đó, cho nên số lượng ghế ngồi được phân phát trước đó cũng không được tính nữa, bắt buộc phải phân phát lại từ đầu. ”

Ông ấy mở tập văn kiện phụ ra, lại từ trong vali lấy ra tập văn kiện dự bị của đội bắn súng:” Có người trước đó đã giành được ghế ngồi, nhưng Giải thi đấu thế giới lần trước không có lên sân, đem danh sách hợp lại, liền lập tức thay đổi thứ tự ra sân. ”

Mọi người đều không thể đem hai chuyện này móc nối lại với nhau, nghe ông ấy nhắc đến, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng chậm chạp hồi lại thần, lần lượt đối chiếu với bảng biểu của đội mình.

“Tôi hiểu rồi, phần thi đấu của Giải thi đấu thế giới trước đó đều công cốc rồi, mọi người phải bắt bài lại từ đầu……. ”

Đội trưởng đội ném đĩa xoa xoa trán, cười khổ:” Cũng là chuyện tốt, năm trước chúng ta đánh không quá tốt, lần này người đều dẫn theo đầy đủ rồi chứ Nhanh chóng bảo những đội viên bị liên lụy lên trước, World Cup dễ đánh, mau đem ghế ngồi giành về lại…….. ”

Ông ấy nói mãi nói mãi, đột nhiên phát giác ra cả căn phòng đều yên tĩnh đến dị thường, ông hé miệng ra, do dự một lúc rồi ngừng nói. Nhìn tới nhìn lui hỏi:” Sao……thế”

Lưu Nhàn siết chặt phần tư liệu kia, cuối cùng cũng triệt để hồi lại thần, hơi hé miệng.

“Huấn luyện viên Lâm……. ”

Sắc mặt của bà ấy trắng nhợt, ngẩng đầu lên, âm giọng có chút khàn đặc:” Huấn luyện viên Lâm……..phải làm sao đây”

……….

Sắc mặt của Sài Quốc Hiên triệt để trầm xuống.

Lâm Mộ Đông lấy được vé vào cổng từ rất sớm, hơn một năm trước trong lúc dẫn đội đi Rio, anh đã thông qua giải quán quân súng lục hơi 10m giành được vị trí ghế ngồi ở đại hội vận động Olympic, cho nên cho dù sau này Giải thi đấu thế giới anh vì bị thương không thể lên sân, cũng vẫn không có ai vì điều này mà quá đỗi sốt ruột.

Nhưng hiện tại, tất cả ghế ngồi tại đại hội vận động Olympic được phát ra trước Giải thi đấu thế giới đều bị hủy bỏ hết rồi.

Nếu như vẫn còn muốn tham gia đại hội vận động Olympic mùa tiếp theo, thì World Cup lần này sẽ trở thành cơ hội duy nhất của anh.

Nhất định phải tham gia thi đấu trong đợt World Cup lần này, hơn nữa bắt buộc phải đạt được ít nhất top 4 mới được.

Lưu Nhàn đột nhiên nhớ đến hôm qua anh thoạt như muốn nói, nhưng lại chung quy không nói ra được lời nào.

“Có lẽ cậu ấy sớm đã nghĩ đến việc này, nhưng không muốn để chúng ta lo lắng, cho nên không nói…… ”

Lưu Nhàn nuốt một ngụm nước bọt, vớ lấy cái điện thoại gọi điện thoại cho hai người:” Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ Vừa rồi tôi thấy hình như bọn họ không có quay về phòng. phải thương lượng với cậu ấy mới được…… ”

Cũng không biết rốt cuộc hai người này đã đi đâu, bà gọi đi gọi lại mấy lần, đầu bên kia vẫn không có dấu hiệu bắt máy.

Lưu Nhàn lại thử gọi thêm vài cuộc, gửi cho Diệp Chi vài mẩu tin nhắn, bà nhìn về phía Sài Quốc Hiên:” Đội trưởng Sài……. ”

Rõ ràng mọi thứ đều đang từng chút từng chút chuyển biến tốt rồi, rõ ràng chỉ cần tuần tự từng bước tiếp tục tiến lên, nói không chừng năm nay sẽ có thể chữa khỏi cổ tay, chậm rãi nới lỏng gút mắc trong lòng, năm sau sẽ có thể tham gia đại hội vận động Olympic rồi.

Bất luận là Diệp đội y hay là huấn luyện Viên Lâm, hai người họ đều kiên trì lâu như thế, hy sinh nhiều đến như thế rồi.

Lần biến động này không thể đổ lên đầu bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí có thể nói đây là một sự tiến bộ nổi bật trên phương diện tinh thần thể thao và tuân thủ quy tắc. Nhưng cho dù có trùng hợp thế nào, vốn dĩ mọi thứ đều được kế hoạch có lẽ sẽ đuổi kịp, bỗng nhiên lại biến thành một giấc mơ không thể nào chạm tới được.

Lưu Nhàn không dám nghĩ Lâm Mộ Đông làm thế nào nhịn xuống được chuyện này không chịu nói ra, bà mím chặt khóe môi, chân mày nhíu chặt nhìn vào Sài Quốc Hiên.

“……đi tìm người trước đã, hôm nay huấn luyện viên mở họp xuyên đêm, đem danh sách lập lại thêm lần nữa. ”

Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, dùng lực siết chặt nắm đấm:” Trước tiên tìm thấy người trước đã, người mạnh hơn bất cứ thứ gì khác, những thứ khác đều không quan trọng…….mặc nhiều quần áo vào ra ngoài tìm thử, tìm về rồi thì cùng nhau thương lượng tiếp. ”

Chuyện này không nhỏ, không ai dám lơ là. Các huấn luyện viên đơn giản thương lượng vài câu, liền nhanh nhẹn mặc áo khoác vào, chia nhau đi ra ngoài.

Trong phòng bắn súng, tiếng súng bắn đã ngừng lại.

Lâm Mộ Đông cầm khẩu súng, nòng súng chỉ vào mặt đất, cánh tay căng chặt đang từng chút từng chút rũ xuống, các ngón tay dùng lực mạnh mẽ đến mức gần như co rút nhưng vẫn không thể thuận lợi thả lỏng ra.

Thành tích trên tấm bia điện tử trừ phát súng đầu tiên ra, những phát súng còn lại đều không quá tốt, rời rạc lẻ tẻ rơi trên những vòng điểm năm sáu, có một phát thậm chí đã rất cận kề phần rìa của tấm bia giấy.

Diệp Chi không ngồi yên được nữa, cô chạy qua đó, ôm lấy cánh tay của anh, nâng tay lên cầm lấy khẩu súng trong tay anh.

Bàn tay của cô gái nhỏ vẫn là ấm áp, cô cẩn thận phủ tay lên, bao trùm lên mu bàn tay lạnh lẽo dường như không mang chút nhiệt độ của anh.

Lâm Mộ Đông tựa như bị hun nóng, cánh tay nhẹ nhàng giật giật, anh ngước mắt lên.

“Anh phải từ từ nha……. ”

Diệp Chi khẽ nhíu mày, từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của anh, cô đem khẩu súng kia từ trong tay của anh lấy xuống, tháo đạn ra đặt sang một bên.

Bàn tay của Lâm Mộ Đông không có độ ấm.

Anh đang trầm mặc, cả người vẫn như triệt để đắm chìm trong bể nước đá, trên người lạnh lẽo đến đáng sợ.

Nhưng anh vẫn đứng đó, không còn phản ứng rõ ràng như lần trước sau khi bóp cò súng, ánh mắt vẫn an tĩnh ngưng tụ, đáy mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu khẽ đổ xuống, rơi lên trên người của cô gái nhỏ đang bận rộn ở trước ngực mình.

Động tác của Diệp Chi chợt dừng lại, cô mím mím môi, ngẩng đầu lên.

Cô gái nhỏ đeo nút bịt tai, đối với âm lượng của bản thân không có nắm chắc lắm, lại nhỏ nhẹ hơn bình thường một chút, cô rất nghiêm túc mà ngẩng đầu lên nhìn vào anh:” Huấn luyện viên Lâm, có phải anh đã len lén tự mình đi luyện tập hay không…….. ”

Lưng vai của Lâm Mộ Đông khẽ cứng đờ lại.

Anh hé miệng ra, không thể phát ra tiếng, nhưng cánh tay đã từng chút từng chút nhấc lên, nhẹ nhàng luồn ra sau lưng của Diệp Chi, đem cô cuốn vào trong lòng.

Phòng bắn súng được làm từ chất liệu cách âm chuyên nghiệp, rất an tĩnh. Lâm Mộ Đông an tĩnh đứng đó một lúc, anh giơ tay lên, ngón tay từng chút từng chút hướng xuống chỉnh lại mái tóc ngắn cho cô.

Diệp Chi dẩu môi lên, rất kiên trì mà cúi thấp đầu xuống, một chút cũng không thể dỗ dành:” Không có tác dụng đâu. ”

Bác sĩ Matthew đúng thật đã từng kiến nghị qua phương pháp trị liệu thoát mẫn, cái gọi là thoát mẫn, cũng không có gì khác ngoài việc hết lần này đến lần khác đối mặt với những chuyện vốn dĩ khiến bạn chống lại nó hoặc cảm thấy sợ hãi, cho đến khi dần dần loại bỏ được nỗi ám ảnh tiêu cực do sự việc ấy sản sinh ra.

Cái quá trình này rất nguy hiểm.

Diệp Chi đã ước hẹn với anh rồi, đợi cô quay trở lại sẽ ở bên cạnh anh, hai người lại cùng nhau thử nghiệm. Nhưng hiện tại nhìn thấy trạng thái của Lâm Mộ Đông, khẳng định là anh đã tự mình âm thầm bắt đầu được một khoảng thời gian rồi.

Vừa nghĩ đến anh ở trong căn phòng nhỏ tối tăm kia, chỉ có một mình, hết lần này đến lần khác chịu đựng những hồi ức kích thích do việc bóp cò súng mang đến, đầu mũi của Diệp Chi liền không kìm được mà  chua xót.

Diệp Chi cúi đầu xuống, hốc mắt đỏ ửng không lên tiếng, níu lấy tay anh kéo vào lòng mình, vừa cúi đầu nỗ lực hà khí vào, vừa ủ ở trong ngực cố gắng khiến nó ấm áp hơn.

Lâm Mộ Đông sợ sẽ khiến cô bị lạnh, anh theo bản năng rụt tay lại, đúng lúc nhìn thấy hơi nước thật hung dữ ở trong đôi mắt của cô gái nhỏ.

Con ngươi ướt đẫm, nỗ lực trừng lên vừa to lại vừa tròn, hốc mắt chất chứa hơi nước, khẽ ửng đỏ lên.

Hô hấp của Lâm Mộ Đông đình trệ.

Anh khẽ cúi người xuống, hé hé miệng ra, đang định lên tiếng.

Những lần thoát mẫn đầu tiên nhất định sẽ có phản ứng rất mạnh mẽ, anh thực sự không muốn dọa đến Diệp Chi, nên liền tự mình thử trước vài lần, tuy nhiên vẫn là không có cách nào đảm bảo độ chính xác của đôi tay, nhưng ít nhất đã không còn đến nỗi cả cò súng cũng bóp không được.

Anh biết cô có thể sẽ tức giận, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị bị cô gái nhỏ phê bình rồi, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý nhìn cô khóc.

“Xin lỗi em……… ”

Lâm Mộ Đông mở miệng vài lần, cuối cùng cũng đem những lời kẹt ở giữa cổ họng nói ra, anh cúi người xuống nhìn lấy cô:” Anh xin lỗi, anh……. ”

Diệp Chi đeo nút bịt tai không nghe thấy, cô lại xoay đầu đi không chịu nhìn anh, căn bản không thể tiếp nhận được lời xin lỗi của huấn luyện viên Lâm, cô vẫn đang ôm cánh tay của anh mà tức giận.

Lâm Mộ Đông động đậy cánh tay, muốn giúp cô tháo nút bịt tai xuống, rồi ôm cô thật chặt, nhưng lại không dám chống đối lại lực đạo mềm mại rõ ràng chỉ cần khẽ vùng vẫy liền có thể thoát ra của cô gái nhỏ.

Không khí dần dần an tĩnh trở lại, gần như có chút đình trệ.

Cô gái nhỏ cúi gầm đầu, khóe môi mím lại, nước mắt từng giọt từng giọt cuối cùng cũng không nghe lời mà thuận theo hai má rơi xuống.

Cô dùng lực khịt khịt mũi, muốn buông cánh tay đang nắm chặt tay anh ra, để giơ tay áo lên lau nước mắt, bỗng dưng khóe mắt lại có một cỗ xúc cảm lạnh lẽo mềm mại rơi xuống.

Diệp Chi khẽ ngây người, mông lung ngẩng đầu lên.

Lâm Mộ Đông cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của cô, từng chút từng chút hôn sạch những giọt nước mắt đang tràn ra.

Anh cúi thấp đầu, lông mi rậm rạp rũ xuống, không cần dạy cũng biết nhẹ nhàng hôn cô, đem tất cả những giọt nước mặn chát lạnh lẽo đang rơi xuống hôn hết sạch sẽ.

Diệp Chi ngây ngốc đứng đó một hồi lâu, vành tai được ẩn giấu phía dưới nút bịt tai chậm rãi ửng đỏ lên, cô chậm rãi buông tay anh ra, tháo nút bịt tai xuống.

Âm giọng của cô mềm mại trở lại, mang theo một chút âm mũi dịu dàng:” Em không có giận lắm đâu, chỉ đau lòng……anh có đau không……. ”

“Không đau. ”

Cánh tay đang ấm dần lại của Lâm Mộ Đông cuốn lấy cô, nụ hôn dịu dàng rơi trên khóe mắt vẫn lấp lánh ánh nước, từng chút từng chút hướng xuống, dừng trên thùy tai mềm mại đỏ ửng của cô.

Anh ôm chặt cô, đầu cúi thấp xuống, dán vào má của cô, giọng nói từ trong vòm ngực khe khẽ rung lên.

“Anh có thể bắn súng…….. ”

Lồng ngực của anh phập phồng lên xuống, khép mắt lại:” Em xem, anh có thể bắn súng rồi. ”

Không kịp nữa rồi.

Anh đã cố gắng hết sức rồi, nhưng độ chuẩn vẫn không thể đảm bảo được. Thời điểm bóp cò súng tay của anh run rẩy đến lợi hại, hiện thực ở trước mắt và hồi ức khó có thể phân biệt được, tất cả hình ảnh đều là hư vô, dưới kiểu trạng thái như thế này căn bản không có cách nào đảm bảo được độ chính xác.

Từ khi bắt đầu chạm vào súng đến nay, anh chưa từng bắn qua thành tích nào tệ như thế này.

Nhưng anh có thể bóp cò súng rồi.

Bởi vì cô, anh không còn đắm chìm trong việc ngắm bắn với vô số lần vô vọng nữa, anh đã có thể bóp cò rồi, trên tấm bia giấy lưu lại vết tích rồi.

Nếu như cho anh thêm một năm nữa, để anh chữa khỏi cổ tay, có lẽ anh có thể từng chút từng chút bước ra, phục hồi đến trình độ có thể xuất hiện trên sân chiến của đại hội vận động Olympic, nhưng hiện tại không kịp nữa rồi.

Mười ngày sau chính là trận chung kết súng lục hơi 10m, anh không thể lên sân, không giành được ghế ngồi ở đại hội vận động Olympic, tất cả mọi nỗ lực trong bốn năm nay đều sẽ quay trở về con số 0.

Nhưng không kịp cũng không sao cả.

Anh đã cố gắng hết sức rồi.

Không còn hối hận nữa.

Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, cánh tay dần dần siết chặt, cánh môi lạnh lẽo dán trên thùy tai mềm mại của cô gái nhỏ, giọng nói rất nhẹ nhàng.

“Em khen anh đi……em khen anh rồi anh sẽ không đau nữa. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK