• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận thi đấu World Cup kết thúc, huấn luyện viên Lâm vẫn là mang theo cái cúp cùng Diệp đội y về nhà.

Kiểu trận đấu như thế này vốn dĩ sẽ không được phát sóng đặc biệt, nhưng trận thi lật kèo tuyệt hảo ấy thực sự quá đỗi rung động lòng người, đầu tiên là video được nhanh chóng lan truyền khắp internet, rất nhanh liền đã lan truyền vào mạng nội bộ, độ hot tăng vọt, chưa đến hai người liên nhảy lên trang đầu của các trang web lớn.

Đội xạ kích về nước đáp đất, hoàn toàn không biết mình đã nằm trên hot search trọn vẹn hẳn hai ngày.

Ba Diệp mẹ Diệp sớm có dự tính, hai người đã liên hệ trước với lối đi VIP màu xanh, tránh được tất cả các phương tiện truyền thông đang chen chúc kéo đến, đem con gái bảo bối nhà mình và tên tiểu tử thối do con gái bảo bối dắt về cùng nhau âm thầm trở về nhà.

“Trận thi đấu ba mẹ đều nhìn thấy rồi, sao lại liều mạng như thế, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao”

Mẹ Diệp và Diệp Chi thuộc kiểu mau nước mắt truyền từ đời này sang đời khác, lại sớm gặp qua Lâm Mộ Đông rồi, bà kéo lấy anh đến ghế sofa, lại không nhịn được hốc mắt ửng đỏ:” Vẫn còn bị thương mà. Có gì quan trọng hơn thân thể đâu chứ Lần sau ngàn vạn không được làm càn như thế nữa……. ”

Diệp Chi đang định nói chuyện, bỗng dưng tay bị Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng nắm lấy.

Anh rũ mi mắt, rất nghe lời mà lắng nghe mẹ Diệp càm ràm, một câu cũng không giải thích, vô cùng nghe lời nhẹ giọng nhận lỗi.

Diệp Chi chớp chớp mắt, nhìn vào tia sáng đang từng chút từng chút lặng lẽ bừng lên trong mắt anh, trong lòng cô nhịn không được khẽ nhói đau, lặng lẽ nắm chặt lấy tay của anh.

Ba Diệp không có tham dự vào tương tác của cả nhà, ông ngồi ở bên cạnh buồn bã rầu rĩ mà lật tạp chí.

Trong video không những được biên soạn mỗi một phát súng mà Lâm Mộ Đông bắn ra khi tay mang vết thương, đến cả hình ảnh anh ở dưới sân đấu ngã gục đi cũng được cắt ghép vào. Mẹ Diệp thật lòng thương xót đến lợi hại,  bản thân bà ở nhà đã lau nước mắt tận mấy lần rồi, bây giờ cuối cùng cũng gặp được người, liền càng nhịn không được càm ràm thêm vài câu nữa.

Ba Diệp nghe một lúc, nhịn được không ngồi thẳng dậy, đang định đính chính một cây đây là trách nhiệm và niềm kiêu ngạo của vận động viên, nhưng khi vượt qua cuốn tạp chí liếc thấy con gái nhà mình và tên tiểu tử thối kia đang gắt gao nắm chặt tay nhau, ông lại càng thêm buồn bã không vui lại lần nữa nhắm mắt lại.

Diệp Chi ở bên cạnh liếc thấy, cô nhỏ giọng mở lời:” Ba ơi……. ”

Ba Diệp lạnh lùng không nói chuyện.

Diệp Chi nhích đến gần, nhoài người trên tay vịn của ghế sofa, lặng lẽ ló cái đầu nhỏ ra:” Ba ơi ba à…….. ”

Ba Diệp bị sự đáng yêu của con gái nhà mình làm cho rùng mình một cái, ông vẫn kiên định không dao động, lạnh lùng dựng thẳng lưng vai tầm mắt nhìn vào tạp chí.

Cô gái nhỏ dẩu khóe môi, âm giọng thả nhẹ xuống:” Ba ơi, con biết sai rồi mà…….. ”

Sợ ba mẹ quá lo lắng, chuyện Diệp Chi tiếp nhận đợt thôi miên thứ hai trước đó cô không dám nói với người trong nhà, đợi trận thi đấu kết thúc cô mới dồn hết dũng khí gọi một cuộc điện thoại về cho gia đình.

Tuy rằng Diệp Chi trước đó đã giải thích đi giải thích lại nhiều lần là bản thân mình vô cùng ổn, hiện tại thậm chí đến chút ám ảnh tâm lý kia cũng không còn nữa, nhưng ba Diệp vẫn là xém chút nữa biến thân ngay tại trận, bị mẹ Diệp kéo ra ngoài đi dạo hết hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng miễn cưỡng xóa bỏ đi cái ý nghĩ đặt ngay chuyến bay gần nhất bay thẳng đến Munich.

Ba Diệp từ trước đến giờ luôn cưng chiều Diệp Chi lên đến tận trời, nhưng duy nhất không chịu được việc con gái có nguy hiểm có chuyện lại không nói với mình, nếu không phải bị mẹ Diệp từ trong nhà cưỡng ép lôi ra ngoài đi đón người, có lẽ cho đến tận bây giờ ông vẫn còn ở trong phòng sách tự mình quật cường mà dán lại nội tâm bị vỡ nát.

Cằm dưới của Diệp Chi gác trên tay vịn của ghế sofa, có chút buồn rầu, cô đang do dự có nên nặn ra chút nước mắt hay không, thì Lâm Mộ Đông đã từ trên ghế sofa đứng dậy rồi.

Diệp Chi giật cả mình, chạy bước nhỏ đến đó, nỗ lực đè anh ngồi xuống lại:” Huấn luyện viên Lâm, tay của anh còn chưa khỏi, anh không đánh lại ba em đâu, ba em biết bẻ chân đấy…….. ”

Lâm Mộ Đông cứng họng, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng:” Không đánh nhau mà. ”

Cô gái nhỏ bán tín bán nghi, đôi mắt chớp chớp nhìn vào mặt anh.

Lâm Mộ Đông xoa xoa mái tóc của cô, đem cô nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh, anh hướng về phía ba Diệp cúi gập mình xuống:” Bác trai, con xin lỗi. ”

Cuốn tạp chí ở trong tay ba Diệp loạt xoạt một tiếng, chậm rãi đặt xuống.

“Con đã hứa là sẽ chăm sóc Diệp Chi thật tốt. ”

Lâm Mộ Đông không đứng thẳng dậy, anh vẫn cong eo, giọng nói thật nhẹ nhàng:” Nhưng con không có bảo vệ cô ấy thật tốt, vẫn để cô ấy vì con mà mạo hiểm lớn đến như thế. ”

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại:” Là bởi vì con……là con chưa làm tốt. ”

Ba Diệp cau mày lại, đặt tạp chí xuống, cũng đứng lên theo.

Con gái trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ muốn có sự lựa chọn của riêng mình. Có thể đứng ra gánh vác trách nhiệm, có thể vì muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ mà không ngại mạo hiểm, đây đều là những trải nghiệm rất đáng quý, rất xứng đáng kiêu ngạo.

Ba Diệp đương nhiên hiểu những điều này, ông cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ can thiệp vào sự lựa chọn của Diệp Chi, chỉ đơn thuần là bởi vì con gái bảo bối ngoan ngoãn mềm mại chạy ra ngoài đi mạo hiểm thế mà lại không nói với ba ba nên mới đau lòng mà thôi.

Chuyện này thường xuyên xảy ra trong Diệp gia, bao gồm các kiểu tình huống như vào năm Diệp Chi 4 tuổi được mẹ dẫn ra ngoài đi trượt tuyết té hẳn vào trong động tuyết, năm Diệp Chi 7 tuổi được mẹ dẫn ra ngoài đi chơi công viên giải trí kẹt trên cáp treo hai tiếng đồng hồ, năm Diệp Chi 13 tuổi được mẹ dẫn đi trèo tường sau đó không cẩn thận trật chân, ba Diệp lần nào cũng phải kiên trì tức giận một khoảng thời gian.

Cả nhà đều rất quen thuộc với loại tình huống như thế này, một khi nước mắt của cô gái nhỏ rơi xuống, thì việc gì không thể giải quyết cũng được giải quyết sạch sẽ trong vòng ba giây.

Nhưng Lâm Mộ Đông hiển nhiên không hiểu điều này.

Anh thậm chí đến cái khái niệm”người nhà” cũng không hề hiểu rõ.

Ba Diệp bỗng dưng sinh ra chút tự trách mãnh liệt, chút khó chịu tựa như so đo kia cũng nhạt dần, ông tiến lên trước một bước, nâng tay đỡ bả vai của anh:” Thực ra…….. ”

Giọng nói của ba Diệp chợt dừng, đón lấy cái nhìn chăm chú lên án nhanh chóng bay đến của vợ mình và đôi mắt giàn giụa nước mắt của con gái ở bên cạnh, ông thẹn quá hóa giận:” Tôi không có muốn bẻ cánh tay cậu ấy! Tôi chỉ muốn an ủi mà vỗ vỗ vai cậu ấy thôi!”

Mẹ Diệp căn bản không tin:” Năm đó ba tôi cũng là an ủi rồi đem bả vai của ông vỗ đến trật khớp luôn đó!”

Cục diện ở trong nhà bỗng dưng có chút hỗn loạn, Lâm Mộ Đông bị khí thế của mẹ Diệp và ba Diệp dồn ra ngoài, anh có chút mù mịt mà bước lùi lại vài bước, liền được cô gái nhỏ của mình dịu dàng ôm lấy.

“Không sao đâu, ba mẹ em thường hay như vậy lắm. ”

Diệp Chi kéo lấy tay anh, lặng lẽ áp sát đến:” Đại khái tầm khoảng hai tiếng đồng hồ sẽ không có thời gian để ý đến chúng ta, chúng ta len lén trở về trước đi, chốc nữa sẽ có salad trái cây  và bỏng ngô ăn đấy. ”

Lâm Mộ Đông vẫn không thể hiểu lắm tại sao dưới bất kỳ tình huống nào đó vợ chồng cãi nhau lại không phải là chuyện cần sốt sắng, nhưng cô gái nhỏ thực sự quá ung dung, bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh đung đa đung đưa, bên tai ba Diệp và mẹ Diệp đang vô cùng nghiêm chỉnh mà”cãi nhau” thoạt nhìn dường như đúng thật không có kịch liệt đến thế.

Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn cô, trái tim vốn dĩ treo lơ lửng thế mà cũng ổn định trở lại một cách kỳ lạ.

Diệp Chi cong cong đôi mắt, ôm lấy cánh tay của anh:” Chạy mau, chúng ta về phòng trốn thôi nào……. ”

Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, lồng ngực không biết bị từ nào nhẹ nhàng kích thích đến, anh vẫn chưa kịp hồi thần, đã bị cô gái nhỏ ôm lấy cánh tay xuyên qua lửa đạn, chậm rì rì nỗ lực kéo anh về phòng của bản thân mình.

Màu sắc ở trong phòng được phối rất ấm áp, có hương thơm kẹo sữa ngọt ngào.

Thảm trải đất màu gạo mềm mại trải trên mặt đất, trong góc là một cái lều nhỏ và góc đọc sách, đặt hai cái ghế sofa lười một lớn một nhỏ, một chiếc giường lớn đủ cho ba, bốn người nằm rộng rãi mềm mại, trên tấm chăn còn may thêm những bông hoa nhỏ màu hồng rất đẹp mắt.

Những ngày tháng học y thực sự quá gian khổ, Diệp Chi tức nước vỡ bờ, khi ở nhà cô nhất định phải ngủ cho đến khi tự tỉnh, tỉnh lại rồi nếu không cần thiết cũng nhất định lười ra khỏi cửa.

Ba Diệp dứt khoát trực tiếp kêu người đem phòng ngủ và phòng đọc sách làm thông thành một phòng, đến cả nhà vệ sinh cũng được lắp riêng ở ngay bên cạnh, thỏa mãn yêu cầu sinh sống trong phòng ngủ của con gái bảo bối ở mức độ lớn nhất.

Ngoại trừ trong cuộc gọi video, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Mộ Đông nhìn thấy phòng ngủ của Diệp Chi, bước chân anh vô thức dừng ngay ở bên cửa, liền bị Diệp Chi ôm lấy cánh tay kéo thẳng vào trong.

“Được rồi, cách âm trong nhà rất tốt nha. ”

Diệp Chi vô cùng vui vẻ kéo anh vào cửa, cô dựa vào ghế sofa lười, lại kéo anh ngồi lên cái ghế to hơn một chút.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Mộ Đông ngồi lên cái thứ này, anh thân bất do kỷ không có lực chống đỡ dẫn đến có chút căng thẳng, vô thức căng chặt người không thả lỏng ra được. Diệp Chi hướng dẫn anh vài lần, thấy anh từ đầu đến cuối vẫn trúc trắc bất an, cô dứt khoát nhích người vào lòng anh.

Bị cô gái nhỏ áp sát vào lòng, Lâm Mộ Đông vô thức dựa về phía sau, cả hai người cùng nhau đắm chìm trên ghế sofa.

Diệp Chi triệt để thả lỏng người, nhích đến giữa cổ anh nhẹ nhàng cọ cọ, vô cùng dễ chịu mà híp mắt lại.

Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt, cánh tay trái di chuyển, kê ở sau đầu của cô.

Trên người cô gái nhỏ thơm ngát, cuộn thành một mẩu nhỏ mềm mại ấm áp, ngoan ngoãn làm ổ trong lòng anh, lông mi cong dài nhấp nháy vài cái rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Bọn họ vừa mới xuống máy bay, múi giờ vẫn chưa kịp đảo lại, Diệp Chi ở trên máy bay vẫn bận rộn cùng đoàn đội chữa trị ở Los Angeles không có nghỉ ngơi, cũng không thể an tâm ngủ một giấc.

Lâm Mộ Đông đem cô kéo vào lòng, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của cô:” Buồn ngủ rồi à”

Diệp Chi híp mắt, lắc lắc đầu, đem tay phải của anh cẩn thận kéo qua.

Video trận đấu lần này và video sau trận đấu được truyền ra ở trong nước đã dẫn lên một độ hot rất cao, vết thương của Lâm Mộ Đông cũng không tránh khỏi lọt vào tầm mắt của mọi người.

Vô số người đều đang quan tâm vết thương của Lâm Mộ Đông rốt cuộc có thể trị khỏi hay không, cũng chính vì thế mà kinh động đến không ít chuyên gia phương xa chuyên nghiệp, có người Sài Quốc Hiên đã dẫn Lâm Mộ Đông đi tìm qua, có người chưa từng tìm qua, họ đều gián tiếp liên hệ với trung tâm huấn luyện xạ kích, điều tra tất cả những cuộc kiểm tra mà Lâm Mộ Đông đã làm qua cùng với tư liệu chữa trị.

Nhưng không có ngoại lệ, tất cả dự đoán đều không hề lạc quan.

Có mấy người bạn học biết cô đang làm kế hoạch phẫu thuật, còn đặc biệt gọi điện thoại đến, nhắc nhở cô đừng nên dây vào những rủi ro quá dễ tốn công mà không nên công cán như thế này, sẽ khiến cô tự phá vỡ nguyên tắc của chính mình.

Nỗi lo lắng của bọn họ thực ra là có đạo lý, đặc biệt là trong hoàn cảnh như hiện tại, Lâm Mộ Đông đã chứng minh cứ bảo thủ chữa trị như thế này cũng có thể kiên trì thi xong một trận đấu, nếu như mạo hiểu động dao phẫu thuật, nhưng sau cùng lại không có thuận lợi chuyển biến tốt, thì Diệp Chi thân là đội y hiển nhiên sẽ chịu không ít áp lực.

Lâm Mộ Đông đoán được cô đang nghĩ cái gì, anh khẽ cúi đầu:” Thực ra….. ”

Diệp Chi từ trong cánh tay anh chui ra, dùng nụ hôn chặn lại lời nói tiếp theo của anh.

Cô gái nhỏ ôm lấy bả vai của anh không buông tay, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng cọ vào môi anh, âm giọng có chút rầu rĩ:” Không được. ”

Cô siết chặt cánh tay, lồng ngực dán sát vào anh:” Em không muốn anh bị đau nữa. ”

Lồng ngực Lâm Mộ Đông tắc nghẽn, thả nhẹ động tác vòng lấy cô, chậm rãi vỗ về sống lưng mảnh mai ở trong lòng.

“Em biết, cuộc phẫu thuật này sẽ không khiến tình hình càng xấu hơn. ”

Diệp Chi dựa vào bả vai anh, kề sát vào giữa cổ anh nhẹ giọng nói tiếp:” Chúng ta phải mạo hiểm một lần, em không muốn anh bị đau nữa. ”

Vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng Lâm Mộ Đông ướt đẫm mồ hôi lạnh trên sân thi đấu vẫn có thể từ trong đầu hiện lên. Diệp Chi một chút cũng không muốn nhìn thấy những hình ảnh như thế này nữa, cũng không hề muốn để anh vừa đi xuống sân đấu, sau đó im hơi lặng tiếng mà ngã gục xuống.

Diệp Chi siết chặt cánh tay, âm giọng có chút khàn đặc:” Em muốn nhìn thấy…….anh có thể chuyên tâm dốc sức, thoải mái sảng khoái chơi hết trận đấu. ”

Lâm Mộ Đông nên đứng ở nơi đỉnh cao.

Anh lẽ ra có thể chuyên tâm mà ngắm bắn, bóp cò, đem tầm mắt tập trung trên một chấm hồng tâm, không cần phân tâm vì bất cứ chuyện gì, đơn thuần bắn từng phát từng phát súng mang về thành tích thuộc về chính bản thân mình.

“Súng của anh rất nhớ anh. ”

Diệp Chi lặng lẽ kéo giãn chút khoảng cách, nhìn vào tầm mắt của anh, vô cùng nghiêm túc:” Nó rất muốn cùng anh lại lần nữa bắn được 200 điểm, em biết nó rất muốn. ”

Lâm Mộ Đông khép mắt lại, đáy mắt nóng bừng không chút dự báo.

Anh yên tĩnh một lúc lâu, hít sâu một hơi, lại lần nữa đem cô gái nhỏ của anh ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô.

Hai tiếng sau, ba Diệp lại lần nữa thua bại trong trận chiến đã làm một dĩa salad trái cây và bắp rang bơ chocolate, đến gõ cửa phòng của con gái bảo bối.

Diệp Chi cuộn tròn trong lòng Lâm Mộ Đông ngủ say, lúc này đây vẫn siết chặt lấy góc áo của anh ngủ rất sâu. Lâm Mộ Đông lần đầu tiên thử nghiệm vác nặng từ trên ghế sofa lười đứng dậy, trăn trở một lúc lâu mới thuận lợi thành công, anh mở cửa ra:” Bác trai. ”

Ba Diệp đứng ở trước cửa, nhìn vào cảnh tượng ở trước mắt trầm mặc hồi lâu, cảnh giác ngẩng đầu:” Không phải cậu đem quần áo cố ý giả vờ nhét vào tay con bé đó chứ”

Lâm Mộ Đông:” ……. ”

“Không phải là tốt. ”

Ba Diệp bỗng dưng rất có kinh nghiệm, quét mắt nhìn vào tay phải đang rũ bên người của anh, ông không cần anh giúp đỡ, đem hai dĩa thủy tinh đặt lên trên bàn sách:” Ngồi đi, nói vài câu nào. ”

Lâm Mộ Đông trả lời một câu, vô thức muốn ngồi thẳng lên.

Cô gái nhỏ lập tức không dễ chịu, cô nhíu chân mày, lại dụi dụi vào lòng anh.

Lâm Mộ Đông hiếm khi lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, anh sờ sờ đầu của Diệp Chi, ngẩng đầu lên đang định nói chuyện, ba Diệp đã tìm nơi ngồi xuống rồi:” Ôm cho chặt vào, không được buông tay. ”

Lâm Mộ Đông khẽ cứng người.

“Có một chuyện…….có một chuyện tôi chưa nói với cậu. ”

Ba Diệp bị mẹ Diệp áp giải đến đây nói chuyện cho đàng hoàng, áp lực của ông rất lớn, lén liếc nhìn ngoài cửa, nghiêm mặt:” Chúng tôi…….. ”

Ông ngẩng đầu, nhìn vào tầm mắt của Lâm Mộ Đông:” Chúng tôi rất cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu con gái của chúng tôi. ”

Lâm Mộ Đông ngây ra một lúc, anh rũ mi mắt, lắc lắc đầu:” Khi đó con không hề biết con tin là ai……chỉ cảm thấy cần thiết phải nổ một phát súng đó. ”

Ba Diệp cứng người, ánh sáng ở đáy mắt bỗng dưng thay đổi.

Ông nhìn vào người trẻ tưởi ở trước mặt, chút bài xích và không tình nguyện kia lặng lẽ tan biến mất, ông cũng theo đó chậm rãi ngồi thẳng dậy.

“Thời điểm Diệp Cho vào đội, con không quen biết cô ấy, cô ấy cũng không nhớ ra con. ”

Lâm Mộ Đông rũ mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng:” Con……con không biết bắt đầu từ khi nào, con vẫn luôn chú ý đến cô ấy. ”

Anh vẫn không quá giỏi việc trò chuyện cùng người khẽ, chợt dừng một lúc, anh mới nói tiếp:” Vốn dĩ con không ngờ đến…..rất nhiều chuyện con đều không hề ngờ đến. ”

“Tất cả bất ngờ, đều là cô ấy ban cho con. ”

“Vào lúc con tưởng rằng đã đủ tốt rồi, cô ấy vẫn còn thứ tốt đẹp hơn chờ đợi con. ”

“Con không biết rằng còn có thể tốt hơn nữa. ”

Hô hấp của Lâm Mộ Đông chợt dừng lại, anh đè thấp giọng nói:” Tôi chỉ là muốn…..cô ấy muốn gì, con sẽ tìm đi tìm về cho cô ấy. ”

Anh đương nhiên rất muốn có được sự thừa nhận của người nhà Diệp Chi, nhưng cũng không muốn làm theo đề xuất của đội trưởng Sài, lấy lý do đại loại như ân nhân cứu mạng để đổi lấy sự khen ngợi.

Hai người họ gặp được nhau, dần dần bắt đầu tiến vào lãnh địa của đối phương, bắt đầu tiếp nhận nhiệt độ mới và thế giới thuộc về đối phương, tất cả mọi thứ đều không liên quan đến việc có cứu mạng hay không.

Chỉ là bởi vì……nhất định phải là cô.

Nhất định là cô mới được.

Lâm Mộ Đông đem Diệp Chi kéo lên đầu vai của mình, để cô gái nhỏ dựa được thoải mái hơn một chút:” Nếu cứ phải nói thì, thực ra cô ấy mới là người cứu rỗi con, con…… ”

“Tôi biết. ”

Ba Diệp thần sắc nghiêm túc, nhẹ giọng cắt ngang lời anh:” Đây mới là lý do hôm nay tôi bước vào cánh cửa này, cùng cậu nói chuyện. ”

Lâm Mộ Đông ngước mắt lên.

“Tôi hiểu rõ đối với một người bình thường mà nói, muốn bắn được phát súng này cần có bao nhiêu dũng khí, sau đó lại phải chịu đựng biết bao nhiêu áp lực tâm lý. ”

Ba Diệp nhìn vào anh, thần sắc đã hoàn toàn bất đồng so với khi tức giận cùng vợ và con gái:” Đặc biệt cậu còn là một vận động viên xạ kích, điều này đối với thứ mà cậu vẫn luôn kiên trì mà nói, có thể nói là một sự hủy diệt sụp đổ. ”

Ánh mắt của Lâm Mộ Đông khẽ ngưng tụ, bả vai anh âm thầm căng chặt.

Ngữ khí của ba Diệp dịu lại, đứng lên đi về phía anh, ông đè lên bả vai của anh:” Nhưng tôi càng hiểu rõ……cho dù dưới tình huống như thế này, cậu vẫn là một người có thể vì một người con tin không hề quen biết mà bóp cò súng, cậu dũng khí kiên định biết bao. ”

Ông ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lâm Mộ Đông:” Cậu là một anh hùng xứng đáng để con gái tôi phó thác cả đời. ”

Lâm Mộ Đông hé miệng, cổ họng không khỏi chát ngắt:” Bác trai…….. ”

“Sửa miệng đi, dù gì tôi cũng nghe nói là tôi sớm bị hai mẹ con bọn họ bán đi rồi. ”

Ba Diệp cười cười:” Con sửa miệng đi, ta cũng tặng cho con một điều bất ngờ. ”

Cánh tay của Lâm Mộ Đông có chút cứng nhắc, hầu kết lăn lộn, hồi lâu sau anh cuối cùng cũng lên tiếng:” ……ba. ”

“Tốt. ”

Ba Diệp cúi người, nhẹ nhàng kéo lấy bả vai của anh, vỗ vỗ vài cái.

“Đứa trẻ ngoan, chúng ta tự hào về con. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK