Xảo Vấn làm một bàn thức ăn thịnh soạn, mỗi món đều bày biện vô cùng bắt máy. La phu nhân kéo cô ngồi xuống cạnh bà.
"Con gái, sao còn gọi là bác trai, bác gái nữa. Phải gọi là ba, mẹ."
Xảo Vấn ngượng ngùng gọi hai tiếng theo lời của La phu nhân, khiến hai người già cười không khép được miệng.
"Thật là một cô gái tốt."
La phu nhân gắp thức ăn vào bát cho Xảo Vấn, bản thân được yêu thương như vậy cô tất nhiên sẽ không từ chối. Không ngờ cô không chỉ lấy lòng được Tần Ngạo, mà hiện giờ còn có thể thế chỗ La Thư Anh, trở thành con gái cưng của La gia.
"Ba, mẹ, chị Tiểu Nhu chắc nấu ăn rất ngon."
"Đúng vậy, con bé nấu ăn giỏi lắm. Chỉ tiếc phận bạc, không ngờ lại bị chính đứa em gái ngu xuẩn của mình hại qua đời."
La phu nhân nói xong, La Cao Bá không hài lòng ho mấy tiếng. Xem ra ông không muốn đem chuyện này nói với Xảo Vấn. La phu nhân hiểu ý chồng, nhanh chóng tươi cười múc một chén canh gà cho Xảo Vấn.
"Nào, uống chút canh đi. Đứa bé phải khỏe mạnh mới được."
Xảo Vấn xoa xoa chiếc bụng còn chưa có biểu hiện lớn lên của mình, cười vui vẻ. Đúng vậy, đứa con này khó khăn lắm mới có thể có được, tuy Tần Ngạo không hài lòng việc cô lén không uống thuốc tránh thai để có đứa bé nhưng y cũng không có biểu hiện gì là bài xích, cũng không ép cô bỏ nó đi. Vì vậy, cô nhất định phải tận dụng cơ hội thật tốt, khiến Tần Ngạo hoàn toàn thuộc về cô, vị trí Tần phu nhân kia cũng sẽ phải là của cô.
Trong phòng họp hội đồng, không khí trở nên căng thẳng. Mấy ngày này, một người điềm tĩnh đến mức lạnh lùng như chủ tịch của bọn họ không biết vì sao rất dễ dàng nổi nóng. Tần Ngạo gõ gõ đầu bút xuống mặt bàn, giọng nói của y khiến người ta trong lòng hoảng sợ
"Mấy người gọi cái này là kế hoạch chiến lược hiệu quả nhất?"
Y vung tay ném tập báo cáo xuống thùng rác ở góc phòng phía sau.
"Mấy người ăn cơm của Hoàng Thế xem ra cũng quá nhiều nên nhàm chán không muốn ăn nữa đúng không? Muốn nhường cho người khác?"
Vài vị đầu đã hai thứ tóc mà cũng đến mức mồ hôi chảy trên trán, còn vài người trẻ tuổi thì mặt tái lại, Tần Ngạo thần sắc như người từ âm phủ, khí thế áp đảo cả không khí trong phòng, khiến ai nấy đều cảm thấy hô hấp không thông.
Riêng chỉ có Thiên Trường Khanh là an nhàn bình tĩnh, hắn thừa biết Tần Ngạo thời gian gần đây kích động là vì tìm không được La Thư Anh. Cô gái nhỏ không tiền không thế, lại có trốn được tai mắt của Tần Ngạo xem ra cũng thật giỏi. Chắc chắn phía sau còn có người đang âm thầm hậu thuẫn.
"Tan họp. Mọi người về làm việc đi. Phải dồn toàn lực vào công việc, đừng để chủ tịch thất vọng"
Thiên Trường Khanh không thèm xem sắc mặt của Tần Ngạo, trực tiếp kết thúc cuộc họp. Căn phòng rộng lớn dần dần chỉ còn lại hắn và y. Tần Ngạo nới lỏng cà vạt, vung tay đấm một cái xuống bàn.
"Chết tiệt."
"Chẳng qua chỉ là một cô gái thôi sao, bỏ trốn rồi thì thôi."
"Cô ta không giống."
La Thư Anh không phải chỉ là một cô gái, cô là người cả đời này y cần phải giam giữ bên cạnh, hành hạ cô, khiến cô đau đớn, không thể sống lại không thể chết. La Thư Anh chính là hung thủ hại chết Tiểu Nhu của y, cô ta khác biệt so với tất cả. Vì vậy, chừng nào y cảm thấy chưa đủ, y quyết không buông tha cho cô.
"Hôm nay tôi xin nghỉ."
Tần Ngạo ngờ vực nhìn Thiên Trường Khanh, hắn tuy ở tập đoàn lúc làm lúc chơi, lại hay lượn lờ tán tỉnh nhân viên nữ nhưng gần như chưa bao giờ xin nghỉ. Đoán biết được ý của Tần Ngạo, Thiên Trường Khanh chưa đánh đã khai
"Hôm nay thứ 6, là ngày bà xã của tôi rảnh nhất. Tôi cần phải đến hâm nóng tình cảm với cô ấy. Một tuần qua tôi bị cô ấy phũ cũng hơi nhiều rồi."
Sau đó, cảm thấy chưa thỏa đáng với nỗi lòng đau khổ của mình, Thiên Trường Khanh tiếp tục bổ sung:
"Cậu được em mèo trắng xinh đẹp Xảo Vấn chăm sóc không phải quá lợi sao. Không như tôi ngày ngày lái xe qua hai thành phố chỉ để gặp Ân Ân mà còn bị mắng không thương tiếc, cũng không đồng ý đi ăn cơm cùng tôi, tệ nhất là càng không cho tôi đặt chân nửa bước vào nhà."
Bà chị gái này của Tần Ngạo quả thật có chút khác người, tuy chỉ là chị em cùng mẹ khác cha nhưng y vẫn rất tôn trọng và chưa từng chống đối Vũ Lam Ân. Thiên Trường Khanh sau khi thấy Tần Ngạo không có ý gì là từ chối quyết định xin nghỉ phép của mình, hắn ba chân bốn cẳng phóng ra cửa.
"Khoan đã."
"Tần thiếu gia à, không phải mới đây đã đổi ý rồi chứ?"
Tần Ngạo chống tay trên bàn, một hồi trầm ngâm mới lên tiếng.
"Cậu nói chị gái tôi từ chối đi ra ngoài cùng cậu, còn không cho cậu vào nhà?"
"Phải. Đừng chạm vào nỗi đau của tôi nữa có được không hả?"
"Chị ấy luôn luôn thế sao?"
"Không, chỉ mới mấy hôm gần đây thôi."
Tần Ngạo im lặng.
"Cậu hỏi làm gì?"
Tiếp tục im lặng.
"Có ý kiến gì sao? Có cách gì giúp tôi sao?"
Một chuỗi im lặng khiến Thiên Trường Khanh muốn lật bàn khiếu nại, con người này cũng quá đáng vừa thôi chứ. Sau đó, hắn hậm hực đạp cửa đi ra ngoài. Tần Ngạo lấy trong túi quần ra một bao thuốc, đốm lửa đỏ cháy lên phút chốc rồi tản ra làn khói trắng bay lượn mờ ảo.
Nếu y đoán đúng...nếu như đúng....
La Thư Anh, xem ra y đã biết vì sao y không thể tìm thấy cô.