"Dự, con trai."
La Cao Dự được La phu nhân ôm lấy, Xảo Vấn bụng bầu vượt quá mặt đứng bên cạnh, cố gắng ổn định tâm trạng đang vô cùng hoảng loạn. Cô biết La Cao Dự đã trở về từ một tháng trước, nhưng đến giờ mới xuất hiện ở La gia để chào hỏi ba mẹ nuôi.
Anh đang cố tình chờ đợi điều gì?
"Dự, để mẹ giới thiệu. Chắc con chưa biết..."
"Xảo Vấn."
"Sao con biết con bé là Xảo Vấn?"
La phu nhân kinh ngạc, bàn tay định đưa ra dừng lại giữa không trung, La Cao Dự gọi tên cô khiến Xảo Vấn sống lưng chạy dọc một đường gió lạnh ngắt.
Không sao đâu, La Cao Dự chỉ biết cô là người báo cho anh địa chỉ của La Thư Anh, chứ không hề biết Xảo Vấn chính là người để La Thư Anh ngã lầu. Chắc chắn La Cao Dự không thể biết được, hơn nữa hiện tại cô đang mang thai con trai của Tần Ngạo, y dù không yêu cô nhưng cũng sẽ không để người nào làm tổn thương mẹ con cô, bao gồm cả La Cao Dự.
Xảo Vấn sau khi tự trấn an bản thân, mỉm cười chào La Cao Dự.
"Anh Cao Dự."
Diễn xuất cũng không tồi, La Cao Dự nhếch khóe môi, quay sang nói với La phu nhân.
"Mẹ nuôi, em gái rất xinh đẹp."
Liếc mắt xuống bụng lớn của Xảo Vấn, ánh nhìn của anh trở nên giảo hoạt.
"Không biết bao giờ thì anh được gặp cháu trai?"
Một câu tưởng như đầy quan tâm này lại khiến Xảo Vấn run sợ, cô phải hít thở sâu mấy lần trước khi trả lời La Cao Dự, nhưng thanh âm vẫn không thể ổn định.
"Dự tính...hai...hai tuần nữa.."
"Ồ"
La phu nhân thấy hai người có vẻ quen nhau từ trước, lại vô cùng hòa thuận thì vui vẻ vô cùng. Kéo tay La Cao Dự vào trong nhà. La Cao Bá và vài cô chú La gia đang ngồi đợi anh ở bàn ăn.
"Ây da, Triệu thiếu gia đã đến rồi đây."
Có người cao giọng trêu đùa, khiến không khí trở nên dễ chịu. La Cao Dự ngồi bên trái La Cao Bá.
"Con trai, công việc dạo này đều thuận lợi cả chứ?"
"Rất thuận lợi."
La Cao Dự từ đầu đến cuối không mở lời nhiều, thi thoảng chỉ hơi mỉm cười hưởng ứng câu chuyện của mọi người. Sau khi dùng bữa xong, La phu nhân cùng quản gia mang ra trà hoa cúc, hương thơm thoảng khắp không gian.
"Ba nuôi, các cô chú, mọi người nghĩ sao về Hoàng Thế của Tần gia?"
La Cao Dự đột ngột lên tiếng.
"Rất lớn mạnh."
La Cao Bá là người mở lời đầu tiên.
"Phải, đúng là rất lớn."
"Hoàng Thế nằm trong top những tập đoàn danh tiếng của Châu Á, quyền lực và lợi nhuận đều không tính hết."
Sau khi mọi người hưởng ứng, La Cao Dự uống một ngụm trà nóng, hương hoa cúc cùng hơi nóng xộc vào khoang mũi anh.
"Thế, mọi người nghĩ sao về Đại An của Triệu gia?"
Câu hỏi của La Cao Dự khiến mọi người không hiểu, nhưng cũng lần lượt trả lời.
"Cũng rất lớn."
"Hoàng Thế và Đại An mỗi bên đều có một thế mạnh riêng, hai lĩnh vực kinh doanh cũng khác nhau, căn bản không có cách nào so sánh. Nếu phải đặt lên bàn cân, thật sự tôi cũng rất tò mò về kết quả."
"Thật ra, con vẫn luôn muốn hỏi, La Thư Anh là con gái, là cháu gái của mọi người, hiện giờ không rõ sống chết, mấy người chưa từng một chút quan tâm sao? Chưa từng để ý sao?"
Câu hỏi trước và câu hỏi sau của La Cao Dự không hề có sự liên quan đến nhau, thái độ của anh cũng chuyển từ trầm lặng sang lạnh lẽo.
Xảo Vấn biết mình không nên ngồi lại chỗ này, nhân lúc mọi người không để ý, nhẹ nhàng đứng dậy bỏ vào phòng.
La Thư Anh rõ ràng đang ở chỗ La Cao Dự, vậy là anh đang cố tình thăm dò La gia ư? La Cao Dự, người đàn ông này đang mưu tính điều gì.
Không gian trở nên căng thẳng trong chốc lát, La Cao Bá trầm giọng nghiêm nghị.
"Nó không xứng đáng làm hậu duệ của La gia."
La Cao Dự chợt cười khi nghe ông nói, vài người đã có linh cảm không lành. La phu nhân vội vàng muốn ngăn cuộc nói chuyện nhưng La Cao Dự đã nhanh chóng cướp lời bà trước.
"Ba nuôi, theo người thế nào là không xứng đáng? Bốn năm trước tất cả sai lầm của trưởng bối, toàn bộ đổ lên người một cô gái. Thế nào là không xứng đáng?"
"Cao Dự, con...con biết được gì rồi"
La Cao Bá giận đến gương mặt đỏ lên. Mấy người bên cạnh càng ngày càng thấy bất an trong lòng.
"Điều gì nên biết thì đều biết. Điều gì không nên biết, cũng đã biết."
La Cao Dự nhún vai, ánh mắt cuồng luyến sắc bén nhìn qua một lượt khuôn mặt của tất cả mọi người. La phu nhân sắc mặt trắng bệnh.
"Dự, không lẽ con...con không thể làm vậy."
"Ba mẹ nuôi, cô chú, bốn năm đã đủ chưa. Bây giờ đến lúc lật bài rồi."
"Cao Dự, nếu con làm vậy La gia, Tần gia, thậm chí Triệu gia của con cũng sẽ bị xáo trộn. Vì một đứa con gái mà đánh đổi, con chắc chắn?"
Một người phụ nữ ngồi ở đối diện La Cao Dự, từ đầu đến cuối, bà là người duy nhất không thể hiện thái độ gì, ngược lại còn có chút hứng thú như đang xem kịch vui. Người này là La Ngọc, em gái của La Cao Bá.
"Phải."
La Ngọc bật cười, tiếng cười của bà lanh lảnh vang khắp phòng, thể hiện sự hứng khởi tột độ.
"Nói hay lắm. Làm đi. Hủy diệt luôn cái La gia vô tình vô nghĩa này."
"La Ngọc, mày điên rồi."
La Cao Bá nổi giận quát lên, La Ngọc không quan tâm đến ông, đứng dậy xoay người bỏ đi, không quên nói với anh trai một câu đầy châm chọc.
"La Cao Bá, tôi đã từng nói với anh, cuộc sống này có nhân sẽ có quả. La gia này sớm đã thối nát rồi. Thối nát từ khi mười mấy vị trưởng bối quyết định dồn hết tội lỗi và trách nhiệm lên một đứa con gái, cháu gái. Anh hiểu mà, cái kim trong bọc cũng có ngày sẽ phải lòi ra. Tôi thật mong chờ"
Sau khi La Ngọc rời đi, La Cao Dự cũng đứng dậy.
"La Cao Dự, cậu không thể."
"Dự, con đừng làm vậy"
Bóng lưng của La Cao Dự thẳng tắp, vừa kiên định lại vừa lạnh lùng.
"Kể từ giờ phút này, tôi không còn là La Cao Dự nữa. Mà là Triệu Minh, thiếu gia của Triệu gia, chủ tịch của tập đoàn Đại An. La Cao Bá, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.
Dừng một chút, lại tiếp tục bổ sung mấy chữ.
"Ở trên tòa."
***
(Vì La Cao Dự đã dứt khoát từ bỏ thân phận của La gia nên từ giờ mình sẽ đổi luôn sang dùng tên thật sự của anh là Triệu Minh)
La Thư Anh đang ngồi trên xe lăn gần cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào người khiến cô cảm thấy ấm áp, có điều La Thư Anh không thể xác định bây giờ là bình minh hay đã hoàng hôn, vì tầm mắt chỉ là một mảng tối sẫm.
Cánh cửa phòng mở ra một tiếng nhẹ, có lẽ người vừa vào sợ đánh động đến cô. Triệu Minh bắt gặp La Thư Anh đang yên lặng hơi hướng mặt về phía ánh mặt trời. Cô mặc một bộ váy trắng mềm mại, những vết thương trên người sau thời gian điều trị đã tốt lên nhiều. Mái tóc đen đã dài ra nhiều, được búi gọn ở phía sau gáy.
Triệu Minh nhìn đến hơi thất thần, bộ dáng của La Thư Anh khiến anh vừa yêu thương lại vừa đau lòng. Nếu anh đến sớm hơn một chút, mọi chuyện có khác không? Điện thoại của Triệu Minh đổ chuông, Vũ Lam Ân ồn ào từ đầu dây bên kia.
"Không hay rồi, cậu đang ở đâu? Tôi vừa có được thông tin Tần Ngạo đã biết vị trí của La Thư Anh rồi."
Thanh âm của Vũ Lam Ân thể hiện sốt ruột, lại bực tức vô cớ, rõ ràng đã nghiêm chỉnh căn dặn bản thân không xen vào chuyện này, không giúp đỡ cho ai cả, nhưng lại không thể kìm được báo tin cho anh biết, cô lo lắng cho La Thư Anh vô cùng.
"Hắn sẽ không có cơ hội gặp được Tiểu Anh một lần nào nữa."
Chắc chắn không. Triệu Minh tắt điện thoại, mặc kệ Vũ Lam Ân còn đang muốn ồn ào cái gì.
Mùi hương quen thuộc lan tỏa, người đàn ông xa lạ lại đến cạnh cô, La Thư Anh cảm nhận được hắn đang nhẹ nhàng tháo dải băng mắt của cô ra, một lúc sau lại nhẹ nhàng buộc vào.
Đúng hơn là thay cho cô một dải băng mắt khác làm bằng lụa, vì cảm giác tiếp xúc rất mềm mại, còn có mùi hoa nhàn nhạt.
Sao lại là mùi hoa anh thảo?
"Hoa anh thảo, chìa khóa nhỏ của thiên đường."
La Thư Anh vô thức nhớ lại một câu nói, cả người đồng thời được bế lên.
"Chúng ta về nhà."
Đó là câu đầu tiên kể từ khi người đàn ông xa lạ này xuất hiện nói với cô, chỉ có bốn chữ "Chúng ta về nhà."
La Thư Anh sống mũi cay xè.
[Dự...]
Cô biết rồi, chính là anh. Thời gian đằng đẵng như thế, cô có thể nhớ, có thể quên, nhưng không thể nào không nhận ra giọng nói của La Cao Dự. Giọng nói cô biết đến từ khi vẫn còn nằm trong nôi.
Trầm ổn, gợi cảm, kiên định, ôn nhu...là anh.
Im lặng mấy giây, La Thư Anh muốn kháng cự khỏi cái ôm của anh, khái niệm về một căn nhà của La Thư Anh đã hoàn toàn bị bóp méo, trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc trong tâm trí cô.
Nhà có Tần Ngạo, nhà có La Cao Bá, nhà có Xảo Vấn...nhà có đau thương.
Cô không muốn về nhà.
Vòng tay của người đàn ông càng siết chặt hơn, vô cùng an toàn và chắc chắn, tựa như khoảnh khắc anh bế cô cả người toàn máu, cứu cô hoàn toàn khỏi cơn ác mộng mang tên Tần Ngạo. Giọng nói từ tính ôn nhu, lại giống như một lời hứa hẹn vô cùng chắc chắn với La Thư Anh.
"Anh không phải là La Cao Dự. Hôm nay, anh là Triệu Minh."
Sợ La Thư Anh chưa yên tâm, anh tiếp tục nói với cô:
"Đừng sợ, về nhà với anh. Về Triệu gia."
Về nhà với anh. Về Triệu gia.
Nước mắt của La Thư Anh thấm qua dải lụa quấn mắt, rất nhiều giọt lớn nóng bỏng nối tiếp lăn dọc trên má.
Anh có biết cơ thể này đã bị vấy bẩn như thế nào, vấy bẩn bao nhiêu lần không?
Anh có biết tâm hồn này đã bị chà đạp, nhúng chàm, giày vò ra sao không?
Anh biết không, cô không xứng.
Thật sự không còn xứng đáng nữa...