Vũ Kiến Bắc nheo mắt, lại một nhân vật chưa thấy người đã thấy tiếng nữa xuất hiện.
"Thiên Trường Khanh? Sao anh đến đây?"
Vũ Lam Ân ném cho Thiên Trường Khanh một cái nhìn lạnh nhạt, hắn cười niềm nở.
"Ba vợ, người có khỏe không? Con đến thăm ba đây."
Căn bản là theo chân Vũ Lam Ân đến đây, còn lấy ông ra làm lý do cái gì. Chưa bước chân làm rể nhà ông đã học theo con gái bảo bối gian manh như vậy. Hai đứa này đúng là trời sinh một cặp.
"Không dám phiền Thiên thiếu đây bận tâm, lão già này vẫn khỏe."
"Ba vợ, con chẳng qua mới có hơn tháng chưa đến thăm người, sao có thể gọi hai chữ Thiên thiếu xa lạ như vậy chứ. Thế mà hôm nay con còn đặc biệt phải chuẩn bị rượu ngon, định cùng người thưởng thức."
Nhắc đến "rượu ngon" quả nhiên gương mặt Vũ Kiến Bắc sáng bừng, tay bắt mặt mừng với Thiên Trường Khanh, hai người ba ba con con vô cùng thân mật, hoàn toàn đem đại tiểu thư như cô ném đi đâu rồi.
"Ba, con còn có việc, không ở lại được."
Tay Vũ Lam Ân bị Thiên Trường Khanh giữ lấy.
"Bà xã, anh vừa cất công đến đây, sao em nỡ rơi ông xã mà đi như vậy chứ?"
Vũ Lam Ân thô bạo xách tai Thiên Trường Khanh khiến hắn kêu đau một tiếng dài, vành tai đỏ lựng lên. Thiên Trường Khanh cắn môi làm mặt sầu não.
"Bà xã a~~"
Vũ Lam Ân cả người nổi da gà, với lấy chìa khóa xe và điện thoại trên bàn, nói như ra lệnh với Thiên Trường Khanh.
"Ngoan ngoãn ở đây bầu bạn cùng ba vợ của anh đi"
Chữ "ba vợ" thoát ra từ miệng Vũ Lam Ân làm tâm tình Thiên Trường Khanh kích động, cô thừa nhận Vũ Kiến Bắc là ba vợ anh thì không phải cũng chính là thừa nhận cô là vợ anh rồi sao?
"Tuân lệnh bà xã, bà xã đi vui vẻ."
Vũ Lam Ân thở dài, con người này sao lúc nào cũng không nghiêm túc như vậy. Đến khi xe ô tô của Vũ Lam Ân hoàn toàn phóng đi mất dạng, nụ cười trên môi Thiên Trường Khanh mới tắt hẳn. Đôi mắt màu cafe hơi tối lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
"Ba, vừa rồi Ân Ân hỏi ba việc gì vậy?"
"Chẳng phải con cũng đoán được rồi sao."
"Chuyện của La gia sao?"
"Đúng vậy."
Người hầu mang ra hai chiếc ly thủy tinh, Thiên Trường Khanh bật nắp chai rượu, rót cho Vũ Kiến Bắc.
"Ba, con không hiểu. Nếu xét về thân phận của Ân Ân, đúng ra thứ tự trong lòng của cô ấy phải là Vũ gia, rồi đến Tần gia, hoặc thậm chí sau đó là thêm cả Thiên gia. Nhưng tại sao con lại cảm thấy, cô ấy đôi khi còn dồn tâm tư vào La gia nhiều hơn cả ở Vũ gia này."
Tại sao Thiên Trường Khanh lại cảm thấy, Vũ Lam Ân đôi khi còn dồn tâm tư vào Triệu Minh hơn cả hắn - hôn phu đường đường chính chính của cô.
"Con gái bảo bối của ta không giỏi biểu đạt cảm xúc, cũng không giỏi thừa nhận tâm tư, nhưng ta không hi vọng con vì bất cứ điều gì mà nghi ngờ tình cảm của nó."
Một lời này của Vũ Kiến Bắc như đánh trúng vào trọng tâm suy nghĩ của Thiên Trường Khanh. Hắn biết hắn không nên có những suy nghĩ như vậy, nhưng hắn chưa ngày nào là không thấy sợ, sợ một ngày Vũ Lam Ân thẳng thắn nói với hắn cô không yêu hắn.
Đúng là Vũ Lam Ân chưa từng bài xích hắn, nhưng cô cũng chưa từng thừa nhận yêu hắn. Cô là người đầu tiên khiến một kẻ phong lưu như Thiên Trường Khanh dừng chân tại chỗ, cũng là người đầu tiên khiến hắn chênh vênh trong một mớ cảm xúc lẫn lộn.
Cô là người đầu tiên hắn khao khát chạm lấy, lại cũng là người đầu tiên hắn không thể chạm vào. Khiến hắn thực sợ...
"Tiểu Ân của ta..."
Vũ Kiến Bắc lắc nhẹ rượu trên tay, chần chừ một chút như suy nghĩ xem có nên nói cho Thiên Trường Khanh điều tiếp theo hay không, cuối cùng ông cũng tiếp tục mở lời.
"Con bé không nợ La gia. Nhưng nó nợ Triệu Minh, và nợ La Thư Anh. Ngày nào La Thư Anh và Triệu Minh chưa hạnh phúc, nó cũng không cho mình quyền được hạnh phúc."
Thiên Trường Khanh bất ngờ, ý ông muốn nói "nợ" là như thế nào? Hắn tưởng như hiểu rõ Vũ Lam Ân như thế, nhưng hóa ra lại vẫn chưa hiểu gì về cô ư?
"Ba, chuyện là như thế nào?"
"Như nào hả? Chi bằng con nên tự mình hỏi nó thì hơn."
Thiên Trường Khanh khổ não, dù hắn có gan hỏi Vũ Lam Ân thật, thì cũng vẫn sẽ bị Vũ Lam Ân đánh cho một trận rồi ném ra ngoài.
Vũ Kiến Bắc uống hết ly rượu, sảng khoái khen rượu ngon.
Lúc Vũ Lam Ân lái xe đến căn nhà ở ngoại ô, trời đã hơi sẩm tối. Đi qua cổng, đặt chân đến cửa nhà đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức của Triệu phu nhân ở trong bếp.
Triệu lão gia và Triệu Quân đang chơi cờ ở phòng khách, Triệu lão gia bị con trai dồn vào thế bí, không biết làm thế nào liền quay sang hét với Triệu phu nhân trong bếp.
"Bà nó không mở máy khử mùi lên được hả, tôi sắp chết ngạt đây này."
Ở trong bếp, Triệu phu nhân hét ra cũng không kém phần.
"Tôi không thích. Mùi thức ăn thơm ngon như vậy sao phải khử chứ! Ôi trên đời không nên có một người vừa xinh đẹp, vừa hiền hậu lại vừa nấu ăn ngon như mình. Quá hoàn hảo đi! Đúng không Tiểu Nhĩ"
Hình như Thi Nhĩ cũng đang phụ nấu ăn trong bếp, cô rất hào hứng đồng ý với Triệu phu nhân
Triệu lão gia khóe miệng giật giật, Triệu Quân che miệng ho khan. Vũ Lam Ân mỉm cười vui vẻ, gia đình này vẫn luôn như vậy.
Cô đã từng ước biết bao nhiêu một ngày có thể thấy Tiểu Anh được ở trong ngôi nhà này, sống với những con người này. Cuối cùng mong ước cũng có thể thành hiện thực.
"Ô Lam Ân đấy à. Vào nhà đi cháu."
"Chị Lam Ân."
"Lam Ân đến hả?"
"Tiểu thư Lam Ân."
Bốn câu nói lần lượt của Triệu Lão gia, Triệu Quân, Triệu phu nhân và Thi Nhĩ nối tiếp nhau. Vũ Lam Ân bước vào nhà, cô bông đùa đáp lại:
"Cháu biết cháu tên Lam Ân rồi, mọi người không cần nhắc đi nhắc lại như vậy."
Thi Nhĩ mang ra ba tách trà hồng đào. Vũ Lam Ân ngồi ở sofa một lúc, Triệu lão gia đã thắng ván cờ với Triệu Quân, hai người đang chuẩn bị bắt đầu ván thứ hai.
"Triệu Quân, hai người kia đâu rồi?"
"Đang ở trên lầu, chị hai lúc chiều hơi sốt, đã uống thuốc và nghỉ ngơi rồi."
Vũ Lam Ân nghe nói đến La Thư Anh bị sốt thì hơi lo lắng.
"Triệu lão gia, cháu lên lầu thăm Tiểu Anh một chút."
"Ừ, cứ đi đi."
Trước khi Vũ Lam Ân rời đi, Triệu Quân nói nhỏ vào tai cô.
"Hai hôm nay tình trạng của chị dâu đột nhiên rất xấu, nên anh hai rất trầm lặng, không ai dám đến gần. Chị cẩn thận chút."
"Yên tâm, chị mày là ai cơ chứ."
Vũ Lam Ân quen Triệu Minh lâu như thế, không phải chưa từng ở cạnh Triệu Minh những lúc tâm trạng anh chuyển biến vô cùng tồi tệ.
Nhưng đứng trước cửa phòng nhìn vào trong, cô mới phát hiện lần này đúng là thật sự tồi tệ. Xung quanh người Triệu Minh cứ như bị một luồng khí u ám bao trùm lấy, dọa người ta không dám tiếp cận.
Trên giường, La Thư Anh đang ngủ, trán dán một miếng hạ sốt, tay trái đặt ngoài chăn đang được cắm ống truyền dịch. Vũ Lam Ân nhíu mày, phát hiện ở cổ La Thư Anh có một vết thương đã được xử lí, nhưng một chút máu vẫn thấm qua băng gạc màu trắng, chứng tỏ đây là một vết thương mới.
"Triệu Minh.."
Gọi tên này có chút không quen miệng, nhưng biết làm sao được. Chữ "Dự" kia chỉ để cho bà xã của người ta gọi thôi.
Triệu Minh quay đầu nhìn về phía Vũ Lam Ân.
"Con bé sao rồi?"
"Đã hạ sốt, vừa mới ngủ."
"Dạo này tình trạng rất xấu sao?"
"Tâm trạng thất thường, hay gặp ác mộng, thi thoảng sẽ đập phá đồ đạc, tự làm tổn thương mình."
Vũ Lâm Ân kinh ngạc với những điều Triệu Minh vừa nói, không phải mấy hôm trước vừa rất tốt ư?
"Tại sao lại như vậy."
Vũ Lam Ân vô thức hỏi dù cô cũng đã biết được câu trả lời chính xác. La Thư Anh từng chịu nhiều đả kích lớn, nếu chỉ là một cô gái yếu đuối nhu nhược bình thường có thể đã sớm phát điên. Nếu chỉ là một cô gái không có ý chí cùng quyết tâm sinh tồn, có thể đã sớm mất mạng.
Bốn năm sống trong địa ngục tàn ác kia, phải cố gắng bao nhiêu La Thư Anh mới giữ lại được ý chí và cảm xúc của bản thân.
Bốn năm bị dồn vào đường cùng, phải quyết liệt như thế nào cô mới không rơi vào trầm cảm, tìm đường tự sát.
Những thứ này, người bình thường sẽ không hiểu được.
Không lẽ di chứng của thời gian u uất dồn nén bây giờ mới dần dần bộc phát? Vũ Lam Ân không dám nghĩ tiếp, cô cảm thấy hai chân đang run lên. Triệu Minh cuộn chặt tay, trên mu bàn tay nổi rõ từng đường gân cuồn cuộn, khớp xương trắng bệnh.
"Tần Ngạo, nếu cô ấy có chuyện gì. Tao sẽ giết mày."
***
Tối đăng nốt chương còn lại, giờ tôi đi ngủ một xíu! Không phải tôi bùng đâu ầy =="
Não tôi nó biểu tình đòi ngưng hoạt động rồi nên phải đi nghỉ thôi.