"Bà xã, bà xã, nếu hôm nay em không xuống gặp anh. Anh sẽ..."
Sẽ cái gì đó tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng Thiên Trường Khanh liên tục gào lên như muốn cả dãy phố đều có thể nghe thấy giọng hắn. Sau đó, thấy bên trên không có hồi âm, hắn lấy điện thoại bấm số gọi.
"Da mặt của anh cũng thật dày. Còn không mau về."
"Bà xã, nói cho em biết. Anh thấy trời gió lớn, hình như sắp mưa to. Em không định nhẫn tâm để anh đứng đây dầm mưa chứ."
"Tổng giám đốc Thiên, xin lỗi để anh thất vọng. Nhưng tôi thực sự là nhẫn tâm như vậy đấy."
Vũ Lam Ân hờ hững đáp, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười miệt thị của cô khi nói câu ấy. Một tiếng sấm kéo dài chen ngang khoảng lặng của cuộc điện thoại, Thiên Trường Khanh thở dài.
"Bà xã, nếu em không xuống gặp anh. Anh nhất định sẽ không quay về. Còn nữa, từ ngày mai anh thật bận muốn chết, không thể tối nào cũng chạy xe qua 2 thành phố để đến gặp em được."
Giọng Thiên Trường Khanh nghe vô cùng đáng thương, vậy mà người phía bên kia không có vẻ gì là mềm lòng, hừ giọng nghiêm khắc: "Ai là bà xã của anh. Vô lại"
Nói xong câu đó, cô dứt khoát tắt điện thoại, gió lùa một trận qua cửa sổ, quả thật trời sắp đổ mưa. Thiên Trường Khanh ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại tối đen, đi sang bên trái, rồi đi qua bên phải, lại quay về bên trái. Căn phòng ở lầu 3 không còn sáng đèn, Vũ Lam Ân thật sự không muốn ra ngoài này gặp hắn.
Thiên Trường Khanh ngẩng mặt đau khổ than trời, một giọt nước lạnh ngắt rơi xuống mặt hắn, rồi hai giọt, ba giọt, lớn như hạt đậu, vỡ trên mặt có chút đau rát.
Vũ Lam Ân nghe tiếng mưa tạt vào cửa sổ lộp bộp, lá xào xạc trong từng trận gió lớn hỗn loạn, tiếng sấm rền vang như một con thú hung hãn gầm gừ đe dọa kẻ thù.
"Bà xã, nếu em không xuống gặp anh. Anh nhất định không quay về."
Lời nói của Thiên Trường Khanh ban nãy như còn vang lên khiến cô không thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông này tuy bản tính thích trêu hoa ghẹo bướm, hay buông lời đùa cợt, mặt dày vô lại nhưng tâm địa không xấu, đặc biệt hắn không bao giờ phản bội lại lời nói của mình. Không phải sẽ đứng dầm mưa đợi cô thật chứ?
Không. Không. Vũ Lam Ân lắc đầu liên tục, muốn xua tan hình ảnh Thiên Trường Khanh. Năm phút, mười phút, mười lăm phút...rốt cuộc không nhịn nổi, Vũ Lam Ân ai oán bật dậy, mặc áo khoác ngoài, đem ô đi xuống dưới tầng.
Vũ Lam Ân cảm nhận không sai, Thiên Trường Khanh đúng là thuộc kiểu người không bao giờ phản bội lại lời nói của chính mình, nói được thì làm được, trời mưa lớn nhưng hắn không hề rời đi, đứng bất động một chỗ.
Hình như, cô có bỏ sót điều gì không? Chắc chắn rồi, Thiên Trường Khanh đúng là đứng yên dưới mưa đợi gặp cô, nhưng hắn không hề bị ướt, bởi vì căn bản hắn đang che một chiếc ô lớn, còn lớn hơn cả chiếc ô trên tay cô. Con người này, thật biết cách làm người ta tức chết.
La Thư Anh run rẩy trong căn phòng tối đèn, cả người cô như có những đàn kiến nhỏ chạy qua, giấc mơ vỡ vụn chắp vá khiến thần trí cô như bị đập gãy thành từng đoạn, rồi lại bị nhấn chìm xuống đáy đại dương lạnh ngắt.
"Thư Nhu, hôm nay chị thật xinh đẹp."
"Em cũng xinh đẹp lắm, Tiểu Anh."
"Thư Nhu, chị là người em vô cùng yêu thương và kính trọng. Thế nên, em muốn thẳng thắn nói với chị rằng em thật sự rất yêu Tần Ngạo. Từ năm 8 tuổi em đã thích anh ấy, cả hai chúng ta đều yêu Tần Ngạo. Nhưng người anh ấy yêu là chị, vì vậy đến quyền cạnh tranh công bằng em cũng không thể có. Và bởi vì là chị, em chắc chắn sẽ chỉ giữ tình cảm này giống như một điều đẹp đẽ trong thanh xuân của mình, chỉ giữ mà thôi. Sau ngày mai, anh ấy sẽ làm chồng chị, một người là chị gái của em, một người là thanh xuân của em, em thực sự cầu chúc hai người nhiều hạnh phúc."
Giọng La Thư Nhu nói lời cảm ơn nhẹ bẫng, nụ cười thuần khiết của cô ấy như trận gió xuân mát lạnh tràn qua nơi này, sau đó trong phút chốc, cũng giọng nói ấy giống như đang ẩn chứa vô vàn căm phẫn, uất ức dồn nén tựa ngọn lửa lớn, chầu trực thiêu cháy cả tòa thành cảm xúc đẹp đẽ kiên cố.
"La Thư Anh, mày có biết vì sao tao luôn hận mày. Luôn luôn hận mày."
"Thư Nhu, đừng như vậy, chị đừng làm vậy. Em không có, em thực sự sẽ không cướp anh ấy từ chị. Tại sao như vậy...?"
"La Thư Anh, mày lúc nào cũng mang vẻ mặt ngây thơ vô tội như thế. Mày vĩnh viễn không xứng với Tần Ngạo, đừng mong có được anh ấy. "
"Chị....chị ơi...đừng giết em. Em xin chị, em xin chị"
"Giết? Tao không giết mày đâu. Mày có biết không, loại ngược đãi đau đớn nhất trên đời này không phải là địa ngục trong kinh thánh, mà là địa ngục giữa trần gian. Tao sẽ cho mày cảm thụ được hết thảy đau đớn ở nơi đó, và nhất là khi nơi đó được tạo ra bởi chính người mày yêu thương. La Thư Anh, mày đã có quá nhiều thứ tốt đẹp rồi."
Tiếng La Thư Anh khóc nấc lên, đôi mắt xanh lục hoảng hốt cực độ, xe ô tô lao dốc không phanh, hai tay cô bị dây thừng siết đến đau nhói khắp người, thuốc mê bắt đầu có tác dụng, những lời cuối cùng của La Thư Nhu, cùng cái nhìn hả hê châm biếm ấy, giống như cơn ác mộng dai dẳng không hồi kết, lặp đi lặp lại, dồn ép La Thư Anh đến cùng cực đau đớn.
Tia sét sáng lóa rạch ngang bầu trời, kéo theo một hồi sấm đinh tai nhức óc, La Thư Anh giật mình mở mắt, trán cô ướt đẫm mồ hôi, khóe mắt thì đẫm lệ. Hóa ra bất hạnh của người câm là thế này, đến một câu kêu lên vì sợ hãi cô cũng không thể. La Thư Anh nằm bất động, mặc cho nước mắt chảy ra.
Ba năm kể từ vụ tai nạn năm ấy, sự thật chẳng có ai biết ngoài cô. Cũng chẳng ai tin cô ngoài bản thân cô. Cơ thể La Thư Anh nóng bừng, cô cảm nhận thân nhiệt đang tăng lên đột ngột của mình, có lẽ cô đang sốt cao lắm, nếu bây giờ cô ngủ, chỉ sợ sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
La Thư Anh nắm chặt tay, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay để tạo cảm giác đau đớn, nhưng thần trí cô càng ngày càng mơ hồ dần đi, trước mắt là một khoảng mờ mịt, thứ ánh sáng phát ra từ bóng đèn duy nhất trong phòng nhập nhòe, cuối cùng cô thả lỏng cái siết tay ấy.
Cũng tốt, nếu có thể chết đi bây giờ thì cũng tốt.