Lúc này tại cuộc họp cổ đông của Hoàng Thế, Tần lão gia Tần Trung ngồi bên cạnh Tần Ngạo. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Cuộc họp đã kéo dài suốt hai giờ đồng hồ.
"Những lời tôi nói mấy người hiểu hết chưa?"
Một vài người im lặng, một vài người gật đầu. Với cục diện hiện tại, Hoàng Thế lựa chọn phương thức án binh bất động, thậm chí còn muốn đơn phương chấm dứt sự hợp tác giữa hai tập đoàn.
Phía bên tay trái ở vị trí số năm, một người đàn ông có dáng người bệ vệ, mái tóc hoa râm rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
"Lão gia, Thịnh Hải suốt bốn năm qua cũng đã mang lại rất nhiều lợi nhuận cho chúng ta, hà cớ phải tuyệt tình như vậy."
"Trương Quán, một người đã dùng hơn nửa đời người vẫy vùng trên thương trường như ông hẳn phải hiểu rõ điều này hơn ai hết chứ. Lại nói, người làm kinh doanh có lúc nào là không tuyệt tình"
"Nhưng chúng ta cũng không thể chắc chắn lần này sẽ là kết thúc của La gia. Bản hợp đồng với ZED cũng đã sớm không tồn tại, một Triệu Minh miệng còn hôi sữa sao có thể có đủ năng lực đưa vụ việc đã hơn chục năm trước ra ánh sáng. Hơn nữa, kể cả La gia có sụp đổ, thì Đại An của Triệu gia sẽ phải đối đầu với một nguy cơ to lớn hơn từ ZED. Chưa ai dám chống đối lại tổ chức này mà có được hậu quả tốt đẹp. Triệu Minh dám sao?"
"Nếu đã có thể một lúc tố toàn bộ người La gia hầu tòa, ông nghĩ Triệu Minh không có chuẩn bị gì sao? Còn nữa, thứ có thể chứng minh La Cao Bá có tội cũng không nhất quyết phải là một bản hợp đồng. Ngày ấy khi đồng ý cam kết cùng tổ chức tội phạm tàn ác ngông cuồng kia, La Cao Bá nên dự liệu không sớm thì muộn sẽ có lúc mọi thứ bị vạch trần. Nhưng ông ta không ngờ lại bị chính đứa con trai nuôi yêu quý của mình đập một gậy phía sau"
Tần Trung nói xong, thấy Trương Quán vẻ mặt còn chưa hoàn toàn khuất phục, ông tiếp tục bổ sung.
"Còn nữa, tôi biết mấy người ngồi đây tuy đầu đều đã hai thứ tóc, trải đủ cay đắng ngọt bùi trong cuộc chiến thương trường tàn khốc, nhưng mấy người đừng vì thế mà tự cho mình là giỏi, khinh thường kẻ địch. Tôi hỏi ở đây có mấy người biết rõ về thân phận và khả năng của tiểu tử Triệu Minh kia?"
Một vài người vì lời này của Tần lão gia mà ngờ vực, đúng là không ai thật sự biết rõ về thân phận và năng lực của Triệu Minh.
Thậm chí đến thân thế Triệu thiếu gia kia cũng thật mơ hồ, nghe nói một ngày không nắng không mưa, có hai vợ chồng họ Triệu, khi ấy cũng chính là chủ tịch và chủ tịch phu nhân của tập đoàn ngoài nước Đại An danh tiếng lẫy lừng đến tìm gặp La Cao Bá, nói muốn nhận lại con trai. Sau khi xác nhận thì đích thị là con của hai người, La Cao Bá cũng không có lý do gì để từ chối.
Vì vậy mà La Cao Dự trong thoáng chốc đã trở thành Triệu Minh, sau khi theo ba mẹ về Anh Quốc đã lập tức tiếp quản Đại An, trở thành chủ tịch.
Tần Trung nói đến đây, không gian trở nên yên lặng. Ông ra lệnh cho thư ký riêng bên cạnh phát cho mỗi người một tập báo cáo thông tin rồi nói tiếp.
"Đây là những thông tin điều tra được về Triệu Minh."
Sau khi đọc bản báo cáo, có mấy người đã trầm trồ vài tiếng.
"Lý lịch trong sạch."
"Rất có năng lực."
"Quả là đối thủ đáng gờm của Hoàng Thế."
Tần Ngạo lật đến mặt cuối cùng, hàng lông mày hơi xô lại vào nhau. Y chưa cần động tay, người ba này của y đã giúp rút ngắn một công đoạn lớn. Nhưng xem ra Triệu Minh này có lý lịch rất bình thường, vốn không bí ẩn như y vẫn nghĩ. Có điều...Tần Ngạo càng nhìn càng thấy không thoải mái, sau đó ngay lập tức phát hiện ra điểm mấu chốt, y cao giọng nói với mọi người trong phòng.
"Không phải có gì đó hơi bình thường quá sao?"
Một kẻ nguy hiểm và khó lường như Triệu Minh vốn không hề ăn khớp với bản lý lịch quá suôn sẻ như này.
"Đúng vậy, hình như có hơi bình thường quá mức."
"Không ăn khớp lắm."
"Quả nhiên không ăn khớp."
"Tôi phát hiện ra rồi, thông tin từ trước khi Triệu Minh được La Cao Bá nhận nuôi để trắng."
"Phải."
"Đúng vậy, chỗ này..."
Không khí bắt đầu ồn ào, người thêm một câu, người thêm hai câu. Có người đã ngay lập tức hỏi Tần Trung.
"Tần lão gia, chuyện này là như thế nào vậy?"
"Đúng vậy, rốt cuộc là như thế nào? Sau khi dồn rất nhiều nhân lực và tiền bạc cùng những mối quan hệ lâu năm của lão già này, cuối cùng tra ra một điều không thể tưởng tượng được..."
Cả căn phòng như nín thở chờ nghe câu tiếp theo của Tần Trung, ông nhìn sắc mặt của mọi người một lượt rồi nói tiếp.
"Những thông tin của Triệu Minh từ trước khi vào làm con nuôi của La gia được xếp vào tuyệt mật, được chính phủ Anh quốc bảo vệ. Tuy không thể biết Triệu Minh ở Anh Quốc có vị trí gì, nhưng chắc chắn cậu ta cùng hoàng gia Anh là có liên quan."
Không khí trong phòng trầm mặc thêm một tầng, không ai mở miệng nói với ai thêm câu nào.
Đây quả thực không phải là một câu chuyện đùa, nếu ngày mai La gia bị hạ bệ, mục tiêu tiếp theo của Triệu Minh chính là Hoàng Thế, và dù là trong sáng hay ngoài tối, cuộc chiến chắc chắn sẽ nổ ra quyết liệt hơn bất cứ sự cạnh tranh nào có thể có từ những tập đoàn cùng giới.
Tần Ngạo ngược lại nhếch môi cười, cái tên "Triệu Minh" với y càng ngày càng trở nên hứng thú.
Mỗi lần suy nghĩ về việc Triệu Minh có thể có được sợi dây "Như Ý Cát Tường" để tặng cho La Thư Anh khi mới 17 tuổi, Tần Ngạo đã luôn cảm thấy điều này là không bình thường.
Quả nhiên, đến hoàng gia Anh cũng có thể cùng với Triệu Minh có sự liên quan.
La Thư Anh, cô thoát khỏi vuốt sói thì cũng lại rơi vào tay hổ, ở bên một người nguy hiểm và đầy bí mật như Triệu Minh, cô cũng chưa chắc sẽ có được kết cục tốt đẹp.
"Nếu mọi người không có ý kiến gì thêm nữa, vậy cuộc họp có thể kết thúc."
Mọi người đồng loạt đứng dậy, cúi chào rồi lần lượt ra về, vẻ mặt vừa sầu não vừa căng thẳng. Không ít người đã bắt đầu lo sợ về cái ghế mình đang ngồi và tương lai của Hoàng Thế.
Trong phòng chỉ còn hai cha con họ Tần.
"Ba, Triệu Minh này xem ra rất thú vị."
"Còn mày, La Thư Anh bây giờ đã hết giá trị, ly hôn đi. Ba sẽ sắp xếp một cuộc liên hôn khác sớm thôi."
"Còn chưa biết ngày mai La gia sẽ thế nào, ba vội như vậy làm gì?"
"Không lẽ mày yêu nó rồi?"
"Ba, đừng nói ba chưa từng muốn có được La Cao Ngọc đến phát điên."
Tần Trung bị Tần Ngạo dùng câu này chặn họng, vẻ mặt ông trở nên hơi bất lực.
"Phụ nữ của La gia, có lẽ là thứ mà Tần gia không thể có được."
Từ ông nội của Tần Trung là Tần Kháng bỏ cả nửa đời người ôm ảo mộng về La Khiết Viên, hay ba của Tần Trung là Tần Vương say mê người đàn bà La Nhược Nhược, đến bản thân ông say mê La Cao Ngọc, hay con trai ông Tần Ngạo quay cuồng trong vòng xoay yêu hận cùng hai chị em sinh đôi La Thư Nhu và La Thư Anh...
Từ đời trước, đời này, đời sau...đều sẽ như vậy. Chỉ có một đoạn duyên, không có phận chung đường. Bất kể yêu hay hận, nhung nhớ hay tiếc nuối, phụ nữ mang họ La quả thật là thứ không bao giờ thuộc về Tần gia.
Tần Ngạo đứng dậy, trước khi rời đi, y không quên nói với Tần Trung.
"Là vì cụ cố, ông nội, và thậm chí là ba cũng đều quá nhu nhược. Lần này dù là tình ái hay quyền lực, hãy để con chơi trò chơi theo cách của mình. Phụ nữ mang họ nào cũng được, đã là người mà Tần gia muốn, thì không có ngoại lệ, không có loại trừ."
Cánh cửa đóng lại im lìm trước mặt Tần Trung, ông vô thức nhìn lên tường, đồng hồ điểm 7h tối.
Còn 12 tiếng nữa, giờ này sáng mai phiên tòa đáng mong đợi nhất của thành phố này sẽ chính thức bắt đầu.