Triệu phu nhân ở trong bếp nói vọng ra khi Triệu Minh đặt La Thư Anh ngồi xuống sofa. La thư Anh ngửi thấy mùi gỗ trầm hương thoang thoảng, cùng nhiều mùi hoa không rõ ràng. Trong tâm trí cô dần mường tượng, có lẽ đây là một căn nhà rất xinh đẹp.
Nhà của ba mẹ Triệu Minh không phải là một ngôi biệt thự đồ sộ xa xỉ, mà là một căn nhà cấp 4 được làm bằng gỗ quý, diện tích vừa vặn, có vườn hoa trái phong phú phía sau, nội thất trong nhà bố cục đơn giản nhưng không hề mất đi vẻ trang nhã.
Cổng ngoài cũng làm bằng gỗ, có giàn hoa giấy nở rộ phủ lên. Vị trí nơi này lại nằm cách hơn 30km về ngoại ô phía Tây thành phố, cuộc sống con người ở đây rất chậm chạp bình lặng, giản dị lại chân thật, không ồn ào tấp nập như thành thị, là nơi thích hợp để La Thư Anh an dưỡng.
"Vâng, về rồi."
"Hai con đợi một chút, mẹ làm nốt món này là xong rồi."
Mùi đồ ăn thơm phức lan tỏa, bụng La Thư Anh hơi cồn cào, hai tay cô hơi nắm chặt vào nhau.
"Mẹ, có chị dâu quên luôn con cưng của mẹ rồi. Sao mẹ nấu toàn món chị dâu thích thế?"
Triệu Quân chạy đến nhìn một bàn thức ăn bày biện bắt mắt, làm giọng ủy khuất nói với Triệu phu nhân.
[Những món cô thích?]
Triệu phu nhân chưa gặp cô bao giờ, hai người nói thẳng ra chỉ biết nhau qua cầu nối là Triệu Minh, vì sao bà biết được những món cô thích?
Hơn nữa, nhà này từ Triệu Quân cũng gọi cô là chị dâu, giờ đến Triệu phu nhân cũng mặc định cô là con dâu, không phải như vậy hơi kì quái sao?
Triệu phu nhân đặt nốt đĩa tôm hấp còn nóng hổi xuống vị trí trống trên bàn, cao giọng đắc ý.
"Từ giờ con dâu mới là con cưng của mẹ. Còn con tạm thời bị phế bỏ vị trí."
"Hoàng hậu nương nương à, tại sao người lại đối xử với nô tài tàn nhẫn như vậy....."
Mấy chữ này của Triệu Quân làm La Thư Anh bất giác không nhịn được mỉm cười, Triệu Minh cũng phải hơi cong khóe miệng.
"Nào Minh Minh, mau đưa con dâu của mẹ lại đây."
Triệu Minh cúi người bế La Thư Anh ra bàn ăn. Triệu Quân vừa lấy một ly sữa lớn trong lò vi sóng mà Triệu phu nhân đã hâm sẵn đặt xuống trước mặt La Thư Anh.
[Dự, để em ngồi xuống.]
La Thư Anh hơi xấu hổ dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay Triệu Minh, vì anh lúc này không đặt cô ngồi lên ghế mà vẫn ngồi ở trong lòng anh. Tuy hồi bé khi ăn cơm cô vẫn thường làm nũng đòi trèo vào lòng anh ngồi bằng được nhưng bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành rồi.
"Em tự ăn được sao?"
Không tự ăn được, La Thư Anh không thể phủ nhận bản thân còn chưa quen với việc mất đi ánh sáng. Khi còn ở bệnh viện mỗi lần đều là anh hoặc hộ lý giúp ăn uống.
"Mẹ, ba đâu?"
"Con hỏi lão già đó hả?"
Triệu phu nhân nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, sau đó bà cười rất hài lòng, bắt đầu đếm từ một đến ba.
"Hoàng hậu nương nương, nô tài cứu giá vừa kịp lúc."
Đúng khi Triệu phu nhân vừa dứt tiếng thứ ba, Triệu lão gia mặt đầy mồ hôi xông vào từ cửa, không biết ông đã bị bà đe dọa cái gì mà vẻ mặt gấp gáp như vậy, còn trở về rất vừa vặn. Triệu phu nhân giọng nói càng hả hê hơn.
"Bổn cung ghi nhận sự cố gắng của khanh. Nào, vào đây."
Triệu Quân vừa kéo ghế giúp Triệu lão gia ngồi xuống vừa không cam lòng nói với ông.
"Ba, con bị phế truất rồi."
"Im lặng đi, ba mày cũng suýt nữa thì phải xuống hoàng tuyền rồi đây này."
Nói to như thế, chẳng phải chính là cố tình cho mọi người đều nghe thấy sao. La Thư Anh hơi ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào, một nhà mấy người bọn họ vẫn luôn như này sao?
"Nào, con dâu, ăn cái này..."
"Cái này cũng rất ngon, mẹ đặc biệt nấu cho con đấy..."
"Còn nữa, con rất thích ăn món thịt bò cuộn nấm hả, ăn nhiều một chút."
La Thư Anh cũng đoán chiếc bát trước mặt mình hẳn đã đầy đến thảm thương. Trong bữa ăn Triệu phu nhân luôn tay gắp đồ ăn cho cô, còn luôn miệng nhắc nhở cô phải ăn nhiều một chút. Triệu lão gia phấn khởi kể với Triệu Quân về ván cờ hôm nay của ông, rằng ông đã triệt hạ đối thủ như thế nào, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Triệu Minh chuyên tâm giúp cho La Thư Anh ăn cơm, giúp cô uống sữa, không hề động đến bát của mình một chút nào.
"Anh hai, đến khi chị dâu no thì anh cũng chết đói mất đấy."
Triệu Quân để ý liền lên tiếng, sau đó cậu bị Triệu phu nhân vung tay bạt đầu một cái rõ kêu.
"Nói cái gì đó hả ôn con này. Còn không tập trung ăn cơm của mình đi"
Triệu Quân xoa xoa đầu làm mặt thê thảm, Triệu phu nhân quay ra gắp thêm một con tôm to vào bát La Thư Anh.
"Con đừng để ý."
Vì bà biết hiện tại con trai Triệu Minh cả bà được ôm cô gái của nó ở trong lòng, giúp La Thư Anh ăn từng muỗng cơm, uống từng ngụm sữa, nó hẳn đang cảm thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Nhưng La Thư Anh quả nhiên vì câu nói này của Triệu Quân mà cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô theo linh cảm đẩy muỗng cơm Triệu Minh vừa đưa đến về lại phía anh.
[Anh ăn đi]
La Thư Anh mấp máy cánh môi, cũng không biết Triệu Minh có hiểu lời cô nói hay không. Im lặng mấy giây mới thấy Triệu Minh đáp lại:
"Anh đã ăn rồi, giờ đến lượt em."
La Thư Anh trong vô định vươn tay sờ lên mặt Triệu Minh, cô muốn kiểm chứng xem có phải anh lừa cô hay không.
Triệu Minh đúng là không hề lừa cô, anh vẫn còn đang nhai đồ ăn trong miệng. La Thư Anh bây giờ mới hài lòng gật đầu.
Triệu Minh ăn một muỗng rồi lại đưa cho La Thư Anh một muỗng, đồ ăn Triệu phu nhân nấu rất ngon, La Thư Anh chuyên tâm ăn nên cũng không hề phát hiện không gian xung quanh dần lặng đi.
Triệu lão gia và Triệu Minh không thảo luận gì nữa, Triệu phu nhân không nạt nộ hai người họ, cũng không liên tục nhắc cô ăn nhiều, tất cả đều chỉ yên lặng nhìn Triệu Minh và La Thư Anh.
Trong một giây phút, Triệu lão gia mỉm cười, đuôi mắt cong cong làm lộ rõ nếp nhăn của tuổi già, nhưng ánh nhìn của ông vẫn sáng lên vô cùng.
Trong một giây phút, mắt Triệu phu nhân hơi đỏ. Con trai của bà đã làm được rồi đấy, nó chờ lâu như thế, cuối cùng cũng chờ đến ngày này. Bà chờ lâu như thế, cuối cùng cũng nhìn được nụ cười thực sự hạnh phúc, ánh mắt vô vàn yêu thương của Triệu Minh dành cho La Thư Anh.
Triệu Quân uống một ngụm nước, trong lòng thoải mái.
Ngày ấy Triệu Quân hỏi Triệu Minh: "Thế giới rõ ràng rộng như thế, phụ nữ hoàn mỹ cũng đâu thiếu gì, vì sao cứ phải là La Thư Anh?"
Hôm nay, Triệu Quân đã hiểu được câu trả lời của Triệu Minh: "Kiếp này, nếu không phải là La Thư Anh. Thì cũng không thể là ai khác."
Nếu không phải là chị dâu, cũng sẽ không có một hình tượng Triệu Minh đang ở trước mặt cậu đây. Lạnh lùng hay ấp ám, tàn nhẫn hay lương thiện, tất cả đều vì chị dâu mà hình thành, đều để bảo vệ cho tương lai của cô, cho cô một mái nhà thật sự.
Hóa ra cái gọi là tình cảm thiên trường địa cửu, chính là như vậy.