“Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay.” Trong đầu Diệp Minh Tu không khỏi hiện ra những lời này. Không ngờ những câu chữ đó lại xuất phát từ một nha đầu rất nhỏ. Hắn thậm chí không dám tin. Trí tuệ khí độ như vậy, hắn cho rằng ít nhất cũng phải là một thiếu nữ đã đến tuổi cập kê.
Diệp Minh Tu nấp vào trong ngõ, bảo A Thất: “Ngươi đi hỏi xem đó là cô nương nhà ai?”
A Thất đi theo tiên sinh mấy tháng, chưa bao giờ thấy hắn chủ động hỏi thăm vị cô nương nào, không khỏi tò mò nhìn về phía Nhược Trừng. Chỉ cảm thấy đó là một tiểu cô nương mũm mĩm, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng nếu tiên sinh yêu cầu, hắn cũng không dám chậm trễ, bèn chạy sang khu nữ học hỏi thăm một phen.
Một lúc sau, A Thất thở hồng hộc chạy về: “Tiên sinh, đã hỏi rồi! Đó là Thẩm gia cô nương, cô nương này thân thế cũng ly kỳ, sinh ra không lâu thì cha mẹ đều qua đời, sau đó được Thần thái phi nuôi dưỡng. Thần thái phi chết đi, lại đưa đến Tấn Vương phủ. Lần này Tấn Vương đi sứ bộ tộc Ngõa Lạt, nàng về Thẩm gia. Cô nương này vào lớp nữ học là nhờ Tô Liêm đại nhân chính miệng đồng ý, nhưng ở lớp nữ học biểu hiện bình thường, không có gì đặc biệt cả!”
A Thất tường thuật lại không thiếu một chữ. Không hiểu người bình thường như vậy, sao tiên sinh lại có hứng thú?
Diệp Minh Tu nhìn theo bóng dáng kia. Nha hoàn hắn đã từng gặp, chắc chắn sẽ không nhận lầm. Cô nương mà nha hoàn kia nhắc đến, không có khả năng là người khác, khẳng định là nàng không thể nghi ngờ! Biểu hiện bình thường, có thể chỉ là che giấu. Có thể nói ra những lời kia, tuyệt đối không phải người tầm thường!
Hắn đang định bước về phía chiếc xe ngựa, mấy chú mèo bỗng kêu meo meo, giãy giụa muốn thoát ra khỏi tay hắn. Hắn giơ tay đỡ, vẫn có một con rơi xuống đất, ngã chổng vó.
Khi hắn ôm được hết lũ mèo, xe ngựa bên kia đã rời đi. A Thất định đuổi theo, bị hắn giơ tay ngăn lại. Vừa rồi nàng ngồi ở góc tường nựng mèo, hình như rất thích các con vật nhỏ.
Diệp Minh Tu hơi hơi mỉm cười, không vội, sẽ còn có cơ hội!
……
Hôm nay Thẩm Như Cẩm đến Tô gia, nghe nói là Tô Phụng Anh bị ốm, mấy nữ sinh cùng học hẹn nhau đi thăm. Thẩm Như Cẩm vốn rủ Nhược Trừng cùng đi, nhưng nàng nhẹ nhàng từ chối. Nàng không quen biết hai cô nương Tô gia, cũng không định làm người ta hiểu lầm là mình “thấy người sang bắt quàng làm họ”.
Nhược Trừng ngồi trên xe ngựa, đi qua phố xá sầm uất, bỗng nhiên xe dừng lại. Tố Vân ở bên cạnh xe ngựa ghé vào hỏi: “Cô nương, nô tỳ muốn xin nghỉ nửa ngày, đi thăm một người quen, có được không ạ?”
Nhược Trừng vén rèm cửa sổ lên, thấy sắc mặt Tố Vân không tốt. Tố Vân từ trước đến nay ở bên nàng một tấc cũng không rời, lần đầu tiên yêu cầu, như vậy thực sự có chuyện quan trọng. Nhược Trừng gật gật đầu: “Ngươi đi đi!”
“Đa tạ cô nương!” Tố Vân hành lễ, lại ghé tai Bích Vân dặn dò vài câu, rồi vội vàng rời đi.
Nhược Trừng buông rèm, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Tố Vân e là gặp việc khó, cũng muốn tự mình giải quyết, không để liên lụy đến nàng. Các nàng chủ tớ ba người từ Tử Cấm Thành đến vương phủ, lại đến Thẩm gia, Nhược Trừng sớm đã coi các nàng là tỷ tỷ thân thiết. Nếu thực sự có gì khó khăn, nàng cũng không thể mặc kệ!
Nghĩ như vậy, nàng kêu dừng xe, gọi Bích Vân lên. Bích Vân chui vào xe hỏi: “Cô nương, có chuyện gì vậy ạ?”
Nhược Trừng nhìn Bích Vân: “Tố Vân rốt cuộc đi đâu?”
Bích Vân không ngờ cô nương sẽ truy hỏi, bèn cười lúng túng: “Thật sự là đi gặp một người quen ạ!”
“Nếu chỉ là thăm người quen, sao vẻ mặt nàng ấy lại như thế? Ngươi đừng giấu ta!” Nhược Trừng khẳng định chắc chắn. Tố Vân từ nhỏ được nuôi trong cung, ở kinh thành không có thân nhân nào, lấy đâu ra người quen? Nàng đột nhiên nhớ tới cung nữ tên Tú Vân kia, có lẽ đây chính là nguyên nhân các nàng giấu diếm ?
Nhược Trừng thử hỏi: “Có liên quan gì đến Tú Vân không?”
Bích Vân trợn tròn mắt, không ngờ Nhược Trừng cũng biết chuyện của Tú Vân. Cho tới bây giờ các nàng chưa từng nhắc tới trước mặt cô nương!
“Ngày ấy ngươi và Tố Vân nói chuyện trong vương phủ, ta vô tình nghe được. Ta cũng biết chuyện của Hồng Phúc không liên quan đến Vương gia, cho nên các ngươi không cần phải giấu ta! Gần đây các ngươi thường thì thầm bí mật, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bích Vân biết việc đã đến nước này, chỉ sợ giấu không được, bèn nói rõ ràng: “Nói ra thì rất dài! Sau khi Tú Vân gả cho biểu ca, vốn dĩ cuộc sống cũng khá ổn. Sau này, vì lo chi phí cho biểu ca thi khoa cử, Tú Vân phải ra ngoài làm việc. Nào biết biểu ca nàng thi không đậu còn vào sòng bạc, không chỉ mang toàn bộ tiền tích cóp trong nhà đi đánh bạc thua hết, còn đánh Tú Vân. Hôm qua Tú Vân bị hắn đánh đến mình mẩy thâm tím, không thể xuống giường ! Tố Vân nghe một tú nương kể chuyện, liền muốn đến nhà nàng xem thế nào! Nàng còn hai đứa con nhỏ, cũng không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao?… Haizzz”
“Tú Vân đang ở đâu? Tố Vân đến một mình, lỡ gặp trượng phu của Tú Vân thì sao?” Nhược Trừng hỏi.
“Cách nơi này không xa, ở hẻm Vạn Tứ!” Bích Vân trả lời “Trượng phu của Tú Vân … nô tỳ không nghĩ tới...”
Nhược Trừng bảo xa phu đánh xe đến hẻm Vạn Tứ. Bích Vân cảm thấy bọn họ đến không ổn lắm, nhưng cũng hơi lo lắng cho Tố Vân. Bọn họ người nhiều, nếu chẳng may gặp chuyện, có lẽ cũng ứng phó tốt hơn là chỉ mình Tố Vân!
Hẻm Vạn Tứ toàn là bình dân bá tánh, con hẻm nhỏ hẹp, trước cửa mỗi nhà đều chất đống không ít đồ lỉnh kỉnh. Bích Vân đỡ Nhược Trừng, nhắc nhở nàng chú ý dưới chân. Xa phu đi theo phía sau các nàng, cẩn thận quan sát tứ phía.
Tới trước một cánh cửa gỗ cũ kĩ khép hờ, Bích Vân nói: “Cô nương, hình như chính là chỗ này!”
Nhược Trừng nhấc váy đi vào, căn nhà rất nhỏ, đồ đạc tung tóe, hình như mới bị ai đó xô đẩy lục lọi. Từ phía cửa sổ bên trái phát ra giọng nói yếu ớt: “Tố Vân, ta sao có thể không biết xấu hổ lại nhận tiền của muội? Muội đã giúp ta rất nhiều!”
“Tỷ cầm đi! Trong nhà bây giờ, hai đứa nhỏ còn phải ăn uống! Tỷ giữ phòng thân, nhớ đừng để cho hắn lục lọi lấy mất!” Là tiếng Tố Vân.
Bên trong trầm mặc một chút, hình như Tú Vân không chối từ nữa, mà nói tiếp: “Tiền này trước hết ta xin nhận, về sau nhất định tìm cơ hội trả lại cho muội! Ta nghe nói Vương gia đi sứ bộ tộc Ngoã Lạt, đã đi hơn nửa năm? Cô nương hiện giờ ở tại Thẩm gia?”
Tố Vân “vâng” một tiếng, Tú Vân lại tiếp lời: “Nhanh như chớp mắt, nương nương đã đi xa mấy năm rồi! Ta cũng không ngờ, có một ngày cuộc sống sẽ trở thành như vậy, còn không bằng ở cùng các muội! Còn nhớ khi đó nương nương thường nói, Vương gia tính tình lạnh nhạt, cô nương lại xinh xắn đáng yêu, tính tình hoạt bát, Vương gia sẽ thích nàng! Hai người quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã, nếu tương lai cô nương trưởng thành, Vương gia thu nhận nàng thì tốt quá! Nương nương đã từng đề cập việc này với Vương gia một lần, nhưng bị ngài cự tuyệt. Muội xem, đến giờ Vương gia vẫn không có tâm tư này với cô nương sao?”
“Vương gia cảm thấy hoang đường. Lúc ấy cô nương quá nhỏ, cho nên ngài ấy không đồng ý! Tỷ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ những việc này nữa!”
Nhược Trừng nghe đến đó, ngơ ngẩn lùi lại, trong đầu như có thứ gì nổ tung. Nàng hoảng hốt đi thẳng ra ngoài, Bích Vân vội vàng đuổi theo, gọi: “Cô nương!”
Nhược Trừng dường như không nghe thấy, đi rất nhanh, một hơi đến thẳng xe ngựa, trèo lên khoang xe. Nàng ngồi bó gối, nhớ lại rất nhiều điều nương nương đã nói, đã làm. Hóa ra người cẩn thận như vậy mà dạy nàng làm bánh trôi, thêu thùa may vá, đều là có thâm ý. Người dặn nàng ở bên Vương gia, hóa ra không phải với thân phận muội muội, mà là với tư cách một người con gái ở bên người thương!
Nhược Trừng đỏ bừng mặt, vùi đầu trong lòng bàn tay, tâm tình lộn xộn. Nàng vẫn luôn nhớ những gì nương nương dặn dò, cũng nỗ lực thực hiện. Nàng đặt bản thân ở vị trí muội muội để đối đãi với Chu Dực Thâm, nhưng hóa ra kỳ vọng của nương nương lại không phải như vậy!
Nương nương hi vọng bọn họ có thể ở bên nhau, nhưng thân phận lại khác nhau một trời một vực, nàng có tư cách gì để đứng bên cạnh hắn? Hắn với mình, chắc cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy!
Suy nghĩ cố hữu trong đầu bỗng nhiên bị đánh vỡ, lập tức trở nên hoang mang không biết nên làm thế nào.
Nàng cần coi hắn là nam nhân, mà không phải ca ca sao? Nhưng hắn là Vương gia tôn quý, về sau sẽ có Vương phi môn đăng hộ đối. Dù nàng muốn ở bên hắn, thì lấy thân phận gì đây?
“Cô nương? Người không sao chứ?” Bích Vân ở bên ngoài gõ gõ vào thành xe, lo lắng hỏi. Nhược Trừng bừng tỉnh, nàng chậm rãi ổn định tinh thần, nhẹ giọng trả lời: “Ta không sao! Tố Vân có phát hiện ra chúng ta không?”
“Hình như không ạ!”
“Ở đây ta có chút tiền, ngươi cầm đi mời đại phu khám cho Tú Vân xem! Đưa tiền cũng không phải kế lâu dài, người ta một khi đã sa chân vào bài bạc sẽ nghiện, rất khó từ bỏ!” Nhược Trừng lấy túi tiền đưa ra ngoài cửa sổ: “Đáng tiếc Vương gia không ở nhà, cũng không ai có thể thay Tú Vân làm chủ. Chi bằng ngươi bảo Tố Vân khuyên nhủ nàng ấy, trước hết mang hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ hoặc là về nông thôn, tránh đi một thời gian!”
Bích Vân vâng dạ rời đi, Nhược Trừng an vị ở trên xe ngựa chờ đợi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Tố Vân và Bích Vân cùng nhau trở về. Tú Vân bên kia đã được đại phu khám, vết thương cũng không đáng ngại! Nàng ấy đã đồng ý về nhà họ hàng ở nông thôn lánh tạm một thời gian.
Các nàng cũng chỉ có thể giúp nàng ấy đến đây, còn lại phải trông vào vận mệnh.
Trở lại Thẩm gia, Thẩm Như Cẩm đi Tô gia vẫn chưa về. Tố Vân biết Nhược Trừng nghe được nàng và Tú Vân nói chuyện, sợ nàng suy nghĩ nhiều, muốn giải thích vài câu. Vừa vặn gia đinh tới đưa thư của Chu Dực Thâm, Nhược Trừng liền lập tức về phòng.
Thư nói, hắn đã ra khỏi núi Cáp Lạt Ôn, đến cao nguyên Mông Cổ, rất nhanh sẽ có người của bộ tộc Ngoã Lạt nghênh đón, sau đó sẽ không có gì nguy hiểm.
Nhược Trừng biết nguy hiểm thật sự bây giờ mới bắt đầu. Hắn nói như vậy chỉ là muốn nàng an tâm. Ở trong mắt hắn, nàng vẫn là cô bé không hiểu việc đời, nhưng thật ra chuyện gì nàng cũng biết. Nhược Trừng xem tiếp, nhìn đến cuối cùng có một đoạn, hình như hắn viết thêm: “Ta cần nhắc nhở ngươi đề phòng một người. Người này tên là Diệp Minh Tu, có quan hệ sâu xa với Tô gia. Hắn là kẻ lòng dạ thâm sâu, tâm tư khó lường. Ta và hắn từ trước đã có hiềm khích, ngươi nhớ phải tránh xa người này. Nhớ đấy, nhớ đấy!”
Giọng điệu hoàn toàn không giống như lời hắn thường nói. Hơn nữa phong thư này cũng viết dài nhất kể từ khi hắn rời kinh tới nay. Chỉ là Nhược Trừng cảm thấy kì lạ, Diệp Minh Tu… Chẳng lẽ là vị tiên sinh ở lớp tộc học Tô gia kia? Chu Dực Thâm sao lại liên quan đến người này?
Hôm nay gặp vị tiên sinh kia, rõ ràng hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng. Cũng không giống người dễ phát sinh hiềm khích với người khác!
Nhược Trừng chống cằm, ngón tay khẽ vuốt ve nơi Chu Dực Thâm ký tên. Hắn muốn nàng tránh xa ai, nàng sẽ tránh xa người đó. Nhưng mà khi hắn trở về, nàng nên làm như thế nào?
Danh Sách Chương: