Nhược Trừng cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này thế nào, chỉ cảm thấy náo loạn một hồi hóa ra là hiểu lầm. Nhưng không phải tại hắn không chịu nói rõ ràng hay sao? Nàng lấy hết can đảm hỏi: “Chàng có thích ta không?”
Chu Dực Thâm sửng sốt, còn nàng tiếp tục truy vấn: “Nếu không vì vương tử bộ tộc Ngoã Lạt, có phải chàng sẽ không cưới ta?”
Vấn đề này thực ra Chu Dực Thâm chưa từng nghiêm túc suy nghĩ tới. Hắn cảm thấy chuyện giữa bọn họ, hết thảy đều thuận theo tự nhiên. Trước hết là mẫu thân gợi ý, sau đó nàng biểu lộ thích hắn, rồi tiếp đến hắn cưới nàng làm vợ, dường như tất cả là vận mệnh. Nếu không có Hô Hòa Lỗ, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra tâm ý của mình muộn hơn, nhưng trong kiếp này, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ đẩy nàng cho người khác.
Trước khi thành vợ chồng, hai người lấy tình nghĩa huynh muội mà ở chung nhiều năm, nàng dựa vào hắn, hắn yêu thương bảo vệ nàng. Nhưng sau khi trở thành phu thê, dường như yêu cầu của nàng không chỉ là được chiều chuộng sủng ái. Nàng thích hắn, cũng chờ mong hắn đáp lại giống như vậy. Quan hệ giữa bọn họ không chỉ có vương quyền và thần phục, nam và nữ. Trong giây lát hắn bỗng phát hiện, nha đầu tính tình luôn cẩn thận chặt chẽ này, thực ra không có cảm giác an toàn.
Cho nên hắn không nói làm nàng phẫn nộ, nàng bắt đầu miên man suy nghĩ, tiện đà hoài nghi tình cảm của hắn đối với nàng. Kỳ thật cho tới bây giờ, hắn cũng không rõ tình cảm của mình đối với nàng chính xác là gì, là thói quen hay là tình yêu? Trải qua kiếp trước mệt mỏi, hắn quan tâm nhiều nhất là tìm biện pháp an cư lạc nghiệp tại kiếp này, cho nên chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến tình yêu nam nữ. Hắn muốn bảo vệ nàng một đời, phần nhiều là xuất phát từ áy náy của đời trước. Nhưng sau khi viên phòng, hắn phát hiện bản thân mê đắm người con gái này, không chỉ đơn giản là áy náy…
Nhưng nếu hắn nói thẳng ra, e rằng sẽ lại chọc giận nàng. Hắn cũng không muốn trái lương tâm mà nói dối.
Đầu bếp bưng đồ ăn đã hâm nóng tới, thấy hai người đang trầm mặc ngồi bên bàn, không khí hơi kì lạ, cũng không dám nói chuyện, vội vàng lui ra. Tố Vân và Bích Vân còn đợi ở đông sương phòng. Bích Vân ngó ra nhìn thoáng qua, rồi khẽ thì thào với Tố Vân: “Vương phi hỏi Vương gia, mà Vương gia còn chưa trả lời đâu, muội lo quá! Nếu lời nói không dễ nghe, hai người lại xung đột thì phải làm sao? Chẳng lẽ phu thê vừa mới tân hôn, ở trong vương phủ còn chưa phân phòng, tới nơi này lại bị tách ra?”
“Tính tình Vương gia, từ nhỏ đã lạnh lùng cao ngạo, ngài ấy chịu chủ động đã hiếm lắm rồi!” Tố Vân thở dài.
Nhược Trừng lẳng lặng đợi một lát, vẫn không thấy Chu Dực Thâm nói gì, thất vọng nói: “Vương gia không cần trả lời!” Nàng định đứng lên rời đi, lại bị Chu Dực Thâm kéo tay áo, ấn ngồi trở lại trên ghế.
Chu Dực Thâm cầm tay nàng, ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói: “Từ buổi trưa nàng vẫn chưa ăn cơm, ăn trước rồi nói!” Nhược Trừng ngước mắt nhìn hắn, nhận thấy được trong giọng nói của đối phương mang ý ra lệnh, tâm không khỏi trầm xuống. Nếu là trước đây, chắc chắn nàng sẽ ngoan ngoãn vâng lời, bởi vì hắn trong lòng nàng luôn luôn cao cao tại thượng, xa không với tới. Nhưng hôm nay, nàng muốn biết đáp án của hắn. Nàng muốn xác định, mình có vị trí như thế nào trong lòng hắn?
Chu Dực Thâm thấy nàng không động đũa, chỉ lặng lẽ nhìn mình, trong mắt là vẻ kiên quyết bướng bỉnh.
Trước đây nàng giống như một con mèo nhỏ mới được nhận nuôi, vì hoàn cảnh xa lạ nên phải thật cẩn thận thăm dò móng vuốt, cũng không dám lớn tiếng kêu to, cho hắn một loại ảo giác là cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn. Bây giờ thì hay rồi, được hắn nuông chiều mấy năm, lá gan đã lớn đến độ muốn đè lên đầu hắn! Hắn bỗng nhiên đứng dậy, không nói hai lời mà bế ngang nàng lên, đi thẳng về tây sương phòng, “rầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Cho đến lúc Nhược Trừng kịp phản ứng, thì đã bị đặt lên giường, cả người hắn bao phủ lên, trong mắt quay cuồng cảm xúc mãnh liệt.
“Chàng định làm gì ?…” Nàng đẩy vai hắn giãy giụa.
“Ta có thích nàng hay không, trong lòng nàng không biết sao? Nếu nàng không biết, ta sẽ chứng minh cho nàng xem!” Chu Dực Thâm kéo thắt lưng của Nhược Trừng ra, rồi không kiên nhẫn cởi từng lớp áo, trực tiếp xé rách xiêm y nàng. Ngọc thể tuyết trắng lộ ra trước mắt, kích thích thị giác. Đã nhiều ngày hắn kìm nén khắc chế, giờ phút này dục vọng như nước lũ dâng trào, không thể thu hồi.
Ban đầu Nhược Trừng giãy giụa muốn trốn, nhưng làm sao chống cự được sức lực đối phương! Hơn nữa kỹ xảo hắn điêu luyện, chỉ một lát đã khiến cho nàng mềm nhũn, theo bản năng đành khuất phục, hai tay bám vào vai hắn thở dốc, lập tức lại bị hắn hôn môi ngấu nghiến. Nàng còn lòng dạ nào mà hỏi đáp án gì nữa, chỉ có thể run rẩy tiếp nhận, còn không thể thích ứng với quái vật khổng lồ kia, liên tục khóc thút thít xin tha.
Nhưng xin tha cũng vô dụng, Chu Dực Thâm nảy sinh chút tâm tư ác độc muốn khiển trách nàng, chỉ muốn làm sao dung nhập toàn bộ linh hồn và thể xác nàng vào trong cơ thể, đỡ cho nàng lại suy diễn lung tung!
Hắn luôn luôn bình tĩnh tự chủ, rất ít khi mất khống chế. Nhưng lúc cùng nàng triền miên thì lý trí hoàn toàn biến mất, cứ để mặc cho bản thân chìm đắm trong mê say thỏa mãn.
Cả người Nhược Trừng đều là mồ hôi, trên mặt cũng không phân biệt nổi mồ hôi và nước mắt, miệng chỉ toàn là khóc lóc nghẹn ngào. Sau một lần kết thúc, hạ thân chết lặng, không hẳn là đau đớn, nhưng cảm giác căng trướng khó chịu, không hề sung sướng thoải mái. Trong phòng chưa thắp nến, chỉ có ánh trăng bàng bạc rọi qua cửa sổ, nàng không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể nghe tiếng thở dốc của cả hai.
Nàng bị hắn đè ở dưới thân, hai thân thể dán sát hòa quyện, dường như hai trái tim đập cùng một nhịp. Chỉ có giờ phút này mới cảm thấy như hòa làm một cùng hắn!
“Không thoải mái?” Chu Dực Thâm vừa hôn nàng vừa thì thầm hỏi. Vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân, hình như nàng chưa được thỏa mãn. Nhưng lúc thảo phạt, có lẽ hắn đã tìm được nơi mẫn cảm của nàng, chỉ là nàng chưa kịp lên đỉnh thì hình như đã không đủ sức chịu đựng tiếp. Nhược Trừng phát giác hắn tách hai chân nàng ra, cúi đầu xuống, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, Chu Dực Thâm lại khàn khàn giọng thì thào: “Ngoan, thả lỏng chút!”
……
Nhược Trừng cũng không ngờ mình có thể phát ra tiếng rên rỉ mắc cỡ như thế, dưới thân lan tràn khoái cảm, hồng thủy dâng trào, cho nàng cảm giác sung sướng xưa nay chưa từng có. Nàng mất khống chế níu lấy bờ vai Chu Dực Thâm, thân mình không khỏi đón ý hùa theo mà hướng về phía hắn, khao khát điều gì mà chính nàng cũng không rõ.
Rốt cuộc, quỳnh tương ngọc dịch trút ra, cả người không ngừng run rẩy. Chu Dực Thâm sấn tới, lại xâm nhập vào cơ thể nàng, cùng mây mưa trên đỉnh Vu Sơn.
Lần này khác lúc trước, bởi vì đủ ướt át cho nên một đường thông thuận. Cả người Nhược Trừng mềm mại, cảm thấy xương cốt đều không còn là của chính mình. Nàng thẹn thùng vùi đầu ở trong lồng ngực hắn. Mà khắp người hắn nóng bỏng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Chu Dực Thâm nhìn nàng xấu hổ ôm chặt mình không buông, không khỏi phì cười. “Lần này thoải mái chứ?” Hắn hôn lên cái đầu nhỏ xinh đang mướt mồ hôi, dịu dàng hỏi.
Cả bàn tay đầy chất lỏng thơm ngọt kia, đơn giản ôm nàng ngồi dậy, lau tay, lại lau cho nàng vùng ướt át giữa hai chân. Hắn chưa từng vì người con gái nào làm việc này, nhưng vì nàng phá lệ cũng không sao. Trên giường, đệm và khăn trải đã ướt đẫm, Nhược Trừng vùi đầu vào vai đối phương, mặc cho hắn xoay xở. Nàng vừa kêu rên lớn tiếng như vậy, trong viện hẳn là ai cũng nghe thấy được, ngày mai còn mặt mũi nào gặp người?
“Chàng có từng làm như thế với người khác?” Nàng khẽ hỏi.
Chu Dực Thâm hôn môi nàng, kiên định nói: “Chưa từng! Nàng là thê tử duy nhất của ta, kiếp này ta cũng sẽ không nạp bất kì nữ nhân nào khác! Cho nên sau này không cho phép lại nói nhường vị trí Vương phi cho người khác. Hiểu chưa?”
Nhược Trừng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn sẽ hứa hẹn như vậy. Cho dù về sau như thế nào, giờ phút này trong lòng nàng chỉ lấp đầy một cảm giác mềm mại không thể diễn tả thành lời. Nếu không thích nàng, sao hắn có thể hứa hẹn chỉ cần duy nhất một mình nàng? Nàng đúng là lo sợ không đâu!
Với thân phận của hắn, có thể nói ra những lời như vậy đã là thỏa hiệp tối đa rồi! Lúc trước nàng cảm thấy hắn cưới mình không phải xuất phát từ tình cảm, hơn nữa hiểu lầm hắn và nàng kia có tư tình, sợ chính mình biến thành người dư thừa, lo được lo mất. Bây giờ hắn đã tỏ ý cho nàng hiểu, nếu nàng lại tiếp tục giận dỗi thì có vẻ là không hiểu chuyện!
Nàng chậm rãi bình ổn cảm xúc, chủ động nói: “Chuyện hôm nay, ta ngờ vực lung tung là ta không đúng! Nhưng chàng chỉ thấy ta nói chuyện với Diệp tiên sinh đã cảm thấy không vui vẻ, hẳn là có thể hiểu được cảm giác của ta khi nhìn chàng thân thiết với nàng kia! Nếu chỉ là ra tay tương trợ, vì sao chàng không sớm giải thích rõ ràng? Tất nhiên ta có thể thông cảm!”
“Ừ, ta cũng có sai! Bây giờ nàng đã nguôi giận chưa?”
Hắn thẳng thắn nhận sai, Nhược Trừng liền bỏ qua việc này. Hai người vừa ôm ấp vừa nói chuyện chốc lát, bất giác bụng Nhược Trừng kêu "ọc ọc" hai tiếng.
Chu Dực Thâm bất đắc dĩ: “Bây giờ đói bụng hả? Vừa rồi khuyên nàng ăn cơm, còn không chịu nghe! Hiện tại đồ ăn đã lạnh, có lẽ đầu bếp đi ngủ rồi!”
Nhược Trừng đáp: “Thôi không làm phiền bà ấy nữa! Ta xuống bếp làm hai bát mì, chàng và ta cùng ăn, được không?”
“Nàng còn có sức lực?” Chu Dực Thâm hỏi. Nhược Trừng gật gật đầu. Vừa rồi thể lực tiêu hao quá nhiều, lại chưa ăn cơm, đúng là rất đói. Buổi chiều ở đông sương phòng nàng cũng lưu tâm nghe động tĩnh của hắn, biết hắn nhịn đói giống mình. Chu Dực Thâm đỡ nàng ngồi dậy, chính mình mặc chỉnh tề, ra ngoài gọi Tố Vân lấy xiêm y sạch sẽ tới, thuận tiện bảo Bích Vân đi đun nước. Hai người đều ướt đẫm toàn thân, lát nữa chắc chắn cần tắm gội.
Tố Vân và Bích Vân thấy bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu, đều nhẹ nhàng thở phào. Trong phòng bếp đã có sẵn mì, Nhược Trừng bỏ thêm chút rau xanh và thịt khô, rất nhanh chóng đã xong. Hương vị đồ ăn này so với tay nghề đầu bếp, càng có thể khiến cho Chu Dực Thâm thèm ăn.
Ba bữa cơm của hắn thường tuân thủ quy luật nghiêm ngặt, quá muộn sẽ không ăn. Nhưng vừa rồi vận động thể lực, bụng đói kêu vang, thêm nữa bát mì nóng hổi thơm phức, thật sự mê người, không đành lòng phụ ý tốt của nàng, liền muốn ăn mấy miếng. Không ngờ ăn một miếng là không dừng được, cuối cùng húp sạch sẽ.
Nhược Trừng lại rất sung sướng nhìn hắn thích đồ ăn do mình nấu. Tay nghề nấu nướng của nàng thực ra chưa giỏi, chỉ là học hỏi từ nương nương những hương vị món ăn mà hắn quen thuộc từ nhỏ, có lẽ vì thế mới được hắn ưu ái.
Chu Dực Thâm ăn xong, nhìn Nhược Trừng phía đối diện, miệng nhỏ vẫn tao nhã nuốt từng ngụm, ánh mắt không khỏi dừng ở trên gương mặt nàng. Khuôn mặt xinh xắn chỉ nhỏ bằng một bàn tay, trắng nõn không tì vết, lông mi dài rợp, hai má vẫn còn đỏ bừng.
Nhược Trừng bị hắn ngắm đến ngượng ngùng, dời bát mì, xoay nghiêng người mới lại ăn tiếp.
Vừa lúc đó, có tiếng Tiêu Hữu ở bên ngoài bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Lý công công tới!”
Chu Dực Thâm biết là tin tức trong cung, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Hoài Ân trong đêm tối mà đến, nhìn thấy Chu Dực Thâm, hành lễ nói: “Bẩm Vương gia, trong cung truyền đến tin tức, Thát Đát đã phát binh!”
Danh Sách Chương: