• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những phóng viên kịp phản ứng lại đều vội vàng đuổi theo!

Lục Tinh Nhàn chạy phía trước, tay kéo Tả Tiễn vẫn nắm chặt không hề buông.

Hôm nay cô mặc bộ vest tinh xảo dự buổi họp báo, có lẽ vì cổ áo rộng kết hợp với quần lửng nên càng làm nổi bật những điểm hấp dẫn mà chỉ phái nữ mới có.

Dù mang giày cao gót những cũng không cản trở hành động của mình, thậm chí lúc những người kia chưa kịp phản ứng thì cô đã kéo Tả Tiễn đi rất xa nơi tổ chức phỏng vấn.

Các ký giả tóm hụt, nhìn bốn phía xung quanh đều là phòng – Tả Tiễn và Lục Tinh Nhàn có thể chạy vào bất kỳ chỗ nào, bọn họ có tìm đến sáng cũng chưa chắc tìm được ai!

Khung cảnh trang nghiêm đổ vỡ, Tả Tiễn chỉ mới chào hỏi với các nhà truyền thông lớn – nhưng mọi chuyện lại rẽ theo hướng này, ngay cả những nhà truyền thông lớn cũng mơ hồ.

Hình như kịch bản không đúng lắm?!

Bảo bọn họ vào viết thế nào đây! Báo cáo thế nào! Làm sao cầm tiền thưởng được nữa!

Trần Song thấy vậy liền nheo mắt.

Có thể xem cô là một trong số những người biết trước được chuyện này, nhưng cô cũng không thể ngờ được, Tả Tiễn và Lục Tinh Nhàn, cả hai đều là kiểu người không ngại náo nhiệt, thậm chí còn sợ náo nhiệt còn chưa đủ lớn.

Có thể khiến một chuyện đơn giản trở thành thế này, nhìn khắp giới giải trí, đảm bảo không tìm được kẻ thứ hai!

*Thật ra Tả Tiễn và Lục Tinh Nhàn cũng không chạy quá xa.

Phỏng vấn tổ chức ở lầu một, từ lầu hai trở lên không có ai, thậm chí còn có một ít phòng trở thành quán rượu.

Hai cô may mắn, tùy tiện mở cửa một phòng, không ngờ lại có thể vào được dễ dàng.

Cuối cùng cũng tới một nơi không cần phải chạy nữa, cả hai thở hổn hển trượt dài từ cửa xuống đất.

Liếc nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, không nhịn được bắt đầu nở nụ cười.

Lát sau, Tả Tiễn phủi phẳng váy mình để ngồi thoải mái hơn. Nàng dở khóc dở cười nhìn Lục Tinh Nhàn hỏi "A Nhàn, chị làm gì đó."

Lục Tinh Nhàn không đáp lời, gập chân lại, thuận tay kéo Tả Tiễn đến, để nàng ngã lên người mình nghỉ ngơi. Tay kia vô thức vuốt ve xương quai xanh tinh xảo của nàng, nhẹ nhàng đáp lời "Làm chuyện chỉ phải làm thôi."

Bất kể là trước đây hay sau này, cô đều mong mình trở thành người bảo hộ của Tả Tiễn.

Từ lúc bắt đầu cô đã hiểu rõ dụng ý của Tả Tiễn.

Đơn giản cũng vì để cô cân nhắc.

Có lẽ trong mắt nhiều người cô đã đủ ưu tú, đủ lớn mạnh – nhưng để đánh giá một người không thể lấy ngoại hình hay thành tích để đại diện.

Lục Tinh Nhàn biết rõ bản thân sợ trước sợ sau, cũng biết mình là người lo được lo mất. Có lẽ Tả Tiễn không giống cô, Tả Tiễn là ánh mặt trời chiếu sáng vạn dặm, nàng xuất sắc, nàng phóng khoáng.

Đặt bốn chữ dám yêu dám hận lên người nàng là thích hợp nhất, không có chuyện gì khiến nàng phải sợ cả.

Tả Tiễn cười híp mắt nhìn cô, nét mặt tinh nghịch, lém lỉnh.

Kiểu tóc hôm nay của nàng hơi xỏa, vì phối hợp với trang phục trên người nên tóc mái còn được uốn cong nhẹ, càng tỏ ra nét đáng yêu. Lúc chớp mắt nhìn ai đó... hệt như chú chó con đang nhìn chủ nhân mà mình hoàn toàn tin tưởng vậy.

Chỉ cần nhìn nàng như vậy, lòng cô cũng mềm mại theo.

"Ừm..." Ngón tay nàng vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay Lục Tinh Nhàn, nhẹ giọng hỏi "Giờ phải thu dọn thế nào đây?"

"Thu dọn thế nào." Lục Tinh Nhàn nhướng mày nói "Là một câu hỏi hay."

Cô cúi đầu xuống, tay nhẹ nhàng chạm lên da mặt mềm mịn của Tả Tiễn, trông có vẻ trêu chọc nhưng lại dùng chất giọng nghiêm túc đáp lời "Em cảm thấy... phải thu dọn thế nào?"

Đây rồi!

Hai mắt Tả Tiễn sáng lên, thoáng chốc xoay người nhảy bật khỏi lòng Lục Tinh Nhàn! Đang định cùng Lục Tinh Nhàn thương lượng kế hoạch liếp theo. Trong không khí tĩnh lặng, hai chiếc điện thoại không hẹn mà cùng "Ting ting" lay động cầu chú ý.

Tả Tiễn: "..."

Lục Tinh Nhàn: "..."

Tả Tiễn có dự cảm không lành, ngay sau đó hiện thực liền bảo với nàng rằng nàng đoán không sai chút nào.

"Tả Tiễn! Tả Tiễn Tiễn! Em có biết em đang làm gì không! Em đang ở đâu?! Tăng Tiểu Vũ đang đón em ở cửa sau! Chị không cần biết bây giờ em đang làm gì! Lập tức liên lạc cho em ấy, lăn đến Hoàn Cầu ngay lập tức cho chị!" Dù cách một chiếc điện thoại nhưng tiếng bùng nổ của Trần Song đều được truyền sang toàn vẹn!

Tả Tiễn co rút lại, lúng túng cầm điện thoại thật xa, yếu ớt nói "Chị Song, chị gái tốt của em, chị bớt giận..."

"Chị bớt... bớt con khỉ!" Trần Song lại rống thêm một tiếng, bên kia vẫn còn tiếng ồn ào truyền đến, hiển nhiên hỗn loạn mà hai nàng gây ra vẫn chưa lắng xuống.

Haizz, thật sự rất xin lỗi đạo diễn.

Buổi họp báo tốt đẹp lại biến thành nơi công khai tình yêu.

Tả Tiễn không có gì để biện hộ, nàng nhìn Lục Tinh Nhàn dừng một lát, sau đó di động lại vang lên tiếp.

"Ừm... chị Nguyễn hả?" Khóe miệng Tả Tiễn giật nhẹ.

Nếu nói Trần Song là kiểu người từng bước đạt được danh hiệu kim bài người đại diện, cùng mình bước lên đỉnh cao, vậy Nguyễn Trúc chính là kiểu đại ma vương trời sinh.

Bốn chữ hỏa nhãn kim tinh gần như là tạo ra cho cô ấy.

Hơn nữa cô là một người rất tài giỏi, gần như được xem là truyền kỳ trong giới này.

Một tay cô nâng đỡ vô số diễn viên nổi tiếng, kỹ thuật diễn hay nhan sắc đều vượt bậc, trong đó có ba người đã đạt giải ảnh hậu. Nhưng thần kỳ nhất vẫn là những người vừa rời khỏi tay cô, dù là chỉ mới nở rộ chưa bao lâu, bỗng chốc lại phủ một tầng bụi như trân châu vậy.

Năm tháng hao mòn, không còn phát ra ánh hào quang nữa.

Kiếp trước nàng cũng có nghe đến danh tiếng của Nguyễn Trúc.

Sấm rền gió cuốn, chỉ cần trong tay có nghệ sĩ không nghe lời, cảm thấy bản thân nổi tiếng là đặc biệt, cho dù đuổi theo ba ngàn dặm cô cũng xóa bỏ tên người đó.

Lục Tinh Nhàn lại không lo nhiều như vậy, nghe điện thoại một lát, trả lời vài câu không mặn không nhạt liền cúp điện thoại.

Tả Tiễn không thể không sợ Nguyễn Trúc, lo lắng cô ấy sẽ hung dữ với Lục Tinh Nhàn, nhỏ giọng hỏi "Sao rồi sao rồi?"

"Không có gì." Lục Tinh Nhàn nhướng mày.

... Cô không thể nhìn dáng vẻ lo sợ phập phòng của Tả Tiễn thêm, luôn cảm thấy muốn khi dễ em ấy thêm chút nữa.

Quả nhiên Tả Tiễn thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói "Hù chết em rồi, chị Nguyễn không dễ trêu vào."

"Mặc dù không có gì..." Lục Tinh Nhàn chậm rãi nói thêm nửa câu sau "Nhưng cô ấy nói, bây giờ cô ấy đang ở cùng Trần Song, đứng ở sảng Hoàn Cầu, chờ hai chúng ta... quay về."

Tả Tiễn: "..."

"Không về được không?" Nàng rối rắm hỏi lại.

*Một tiếng sau, đại sảng Hoàn Cầu.

Đã không còn sớm nữa, trời mùa hè sẫm màu rất trễ, khi màn đêm rũ xuống cũng là lúc đường phố không còn ai qua lại.

Lúc này kẻ đầu sỏ đang ngồi yên trên ghế, ngoan ngoãn uống trà.

Cuối cũng cũng biết sợ.

"Tả Tiễn Tiễn!" Trần Song hận sắt không thành thép, đâm đâm ót Tả Tiễn "Em có biết em đã làm gì không!"

"Biết chứ!" Tả Tiễn bị nạt lại chẳng cảm thấy ủy khuất! Nàng suy nghĩ một lát, đáp lời đầy lý lẽ "Chẳng phải chị cũng sớm biết rồi sao!"

Hùng hổ xong thì nàng liền rụt trở về, cẩn thận nắm một ít hạt dưa, nhân tiện còn chia cho Lục Tinh Nhan một nửa.

Lục Tinh Nhàn không thích ăn, Tả Tiễn chia cho cô, cô ngồi tách ra hết rồi lại thả về tay Tả Tiễn.

... Hỗ động thế này càng kích thích Trần Song nghẽn cơ tim.

Đã từng gặp nghệ sĩ hùng hỗ rồi, nhưng hùng hỗ thế này thì đúng là lần đầu gặp phải!

Làm ngày xưa cô còn cảm động, đúng là bị chó tha mà!

Dù cô đã sớm biết, nhưng chuyện lần này khác rất xa với những gì đã bàn!

Buổi họp báo được phát sóng trực tiếp, ngay cả MC mắc lỗi khi dẫn chương trình cũng có thể bị đem ra cười nhạo, huống chi lần này Tả Tiễn và Lục Tinh Nhàn lại tung ra tin tức mang tính bùng nổ như vậy!

Cô lấy máy tính bảng trong túi xách ra, tức giận nói "Em tự nhìn hot search xem!"

Phản ứng đầu tiên của Tả Tiễn là "Công ty chơi lớn vậy? Mới đó đã bỏ tiền ra mua rồi?"

Trần Song: "..." Cảm giác như bệnh nghẽn cơ tim lại càng nghiêm trọng hơn rồi.

#Lục Tinh Nhàn tỏ tình#

#Lời tỏ tình cảm động nhất thế giới#

#Tuyên bố chị yêu em trước toàn thế giới#

Hôm nay weibo phá lệ tràn đầy cảm giác ngọt ngào yêu đương... Tả Tiễn trả lại máy tính bản "Khụ, vốn dĩ chuyện này cũng không to tát gì, chị xem, thật ra thì..."

"Bây giờ chỉ có một cách." Bỗng Nguyễn Trúc lên tiếng.

Cô hiểu rõ Lục Tinh Nhàn.

Nếu nói Lục Tinh Nhàn là nghệ sĩ dưới tay cô thì chi bằng nói cả hai là bạn hợp tác.

Trong giới giải trí, giữa người với người đầy rắc rối phức tạp, người địa diện không thể sống độc lập mà không có nghệ sĩ, nghệ sĩ cũng không thể chu toàn mọi thứ khi bỏ người đại diện. Tìm được một người hoàn toàn phù hợp để hợp tác là một điều không dễ dàng.

Đây là lần đầu tiên Lục Tinh Nhàn làm chuyện khác người, nhưng mà... dựa theo kinh nghiệm của cô, cứu chữa việc này, cũng không phải quá khó khăn để lo lắng.

Cô thoáng nhìn sang, thấy Tả Tiễn ăn hạt dưa đầy ngọt ngào, lại thấy Lục Tinh Nhàn rất thích thú trong việc tách hạt dưa. Bỗng dâng lên cảm giác bi thương nồng đậm – Đúng là hoàng đế không gấp thái giám lại gấp, sao cô cũng có cảm giác nghẽn cơ tim là thế nào?!

Hai người này thật sự không cảm thấy mình đang gặp rắc rối sao?!

Nguyễn Trúc ngồi trên ghế, kiên định nói tiếp "Theo địa vị hiện giờ của Tinh Nhàn trong giới giải trí, cộng thêm hình tượng trong lòng người xem, chỉ cần tận dụng tốt lần tỏ tình này, không chỉ không gây bất lợi cho cả hai, ngược lại càng thu hút thêm nhiều fan hâm mộ."

"Bộ phim tiếp theo Tả Tiễn đóng cùng Tinh Nhàn là [Người vợ quay về], diễn một đôi tình nhân, chuyện lần này có thể để đoàn phim công bố trước thời hạn, việc tuyên truyền cũng thuận lợi hơn, trừ việc này ra..." Nguyễn Trúc sờ cằm, lộ ra nét trầm tư "Lúc trước Tả Tiễn cũng bị bôi đên nhiều tin đồn, có thể nhân lần này tung tin ra, nhân tiện giải quyết một thể."

Tả Tiễn chớp chớp đôi mắt.

Cảm giác như người lớn nói chuyện, trẻ con ngoan ngoãn ăn quà bánh.

Đến khi Nguyễn Trúc và Trần Song bàn bạc đưa ra kết luận cuối cùng, nàng mới giơ tay, hắng giọng hỏi "Vậy tiếp theo, có phải em và A Nhàn có thể quang minh chính đại nắm đôi tay nhỏ, hôn đôi môi nhỏ rồi không?"

Nguyễn Trúc, Trần Song: "..."

Làm sao để nghệ sĩ nhà mình không lên hot search? Online chờ, gấp!

Ngay khi hai người suy tính có nên tức giận rút dao ra, kết liễu đứa trẻ đại nghịch bất đạo bất nhân bất nghĩa này thì "Cốc cốc", cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Giờ này còn ai đến nữa?

Mọi người nhìn nhau, trước mắt dời chuyện đánh Tả Tiễn ra phía sau vậy.

"Vào đi." Nguyễn Trúc vừa nói chuyện vừa ngồi vào ghế sau bàn làm việc.

Người đến là tiếp tân của Hoàn Cầu, đứng ở cửa lên tiếng "Chị Nguyễn, bên ngoài có cô gái họ Trọng muốn gặp Tả tiểu thư."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK