Tử Cấm Thành từ khi thiết kế xây dựng đã có quy định nghiêm ngặt về cấp bậc. Quan lại theo từng phẩm cấp khác nhau sẽ đi qua từng loại cầu và cửa khác nhau. Ngự môn ở giữa ngày thường đóng chặt, chỉ khi thiên tử ra vào mới có thể sử dụng. Chu Dực Thâm từng dùng ngự môn, đường lớn không bị ngăn trở, tất cả quan viên quỳ lạy chính là hưởng thụ độc quyền của đế vương.
Hắn cũng không tham luyến quyền thế chí tôn. Nhưng khi bắt đầu bước vào Tử Cấm Thành, nhỏ bé đứng trước tòa thành nguy nga sừng sững này, lập tức cảm nhận được chân thực thế nào là hèn mọn như con ong cái kiến dưới chân hoàng quyền.
Hắn thậm chí quên mất việc hoàng huynh kiêng kị mình thế nào, kiêng kị đến mức lúc tra xét thẻ bài ở Hoàng Cực môn, trên thành lâu bỗng xuất hiện thêm vài Cẩm Y Vệ. Hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đi sứ bộ tộc Ngoã Lạt, nhưng chờ đợi hắn không phải là khen thưởng của hoàng đế, thậm chí, hoàng đế sẽ kiêng kị càng sâu.
Hắn không hiểu, vì sao hoàng huynh lại như thế? Đứng trước hoàng đế có quyền sinh quyền sát trong tay, hắn là một Vương gia hầu như tay trắng, căn bản không đáng sợ hãi. Bởi vì quân muốn thần chết, thần nhất định phải chết.
Nhưng kiêng kị của hoàng huynh, cùng với thái độ sau này của Chu Chính Hi đều khiến hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Bọn họ trước đây không thù không oán, đời trước hắn cũng luôn muốn an phận thủ thường, nhưng cuối cùng, hai bên vẫn phải đi tới hoàn cảnh nói chuyện bằng binh đao.
Chu Dực Thâm tới cung Càn Thanh xin cầu kiến. Thái giám sau khi đi vào bẩm báo, chạy ra truyền lời: “Xin Vương gia chờ một lát, Hoàng Thượng đang triệu kiến trọng thần!”
Chu Dực Thâm liền đứng ở hành lang chờ đợi. Lúc này là cuối hạ, giờ chính ngọ ban ngày vẫn cực kì nóng bức. Đứng trong chốc lát, trán và lưng áo hắn đều ướt đẫm.
Mà lúc này trong minh gian ở cung Càn Thanh, “trọng thần” mà Đoan Hòa Đế triệu kiến chính là tai mắt cùng Chu Dực Thâm đi sứ bộ tộc Ngõa Lạt. Đó là một tiểu kỳ trong Cẩm Y Vệ, quỳ gối trước tòa Tu Di, bẩm báo với Đoan Hòa Đế : “Hạ thần không biết nói tiếng Mông Cổ, mà Vương gia lại rất thành thạo. Gã thông dịch tiếng Mông Cổ lúc tới Nô Nhi Càn Đô Tư bị tiêu chảy, phải nằm một chỗ. Vương gia bèn cho hắn lưu lại địa phương để dưỡng bệnh. Vương gia nói chuyện với A Cổ Lạp - Khả Hãn ở bộ tộc Ngõa Lạt, hạ thần nghe không hiểu, cũng không biết bọn họ rốt cuộc nói những gì!”
Đoan Hòa Đế biết Chu Dực Thâm từng hai lần chinh phạt Mông Cổ, lại không biết hắn tinh thông ngôn ngữ đến mức không cần thông dịch. Hắn lại hỏi: “Lúc bọn họ đàm phán điều kiện lui binh, ngươi có ở đó không?”
“Hạ thần không ạ, là các quan viên Mông Cổ và hai vị Tiêu, Quách tổng kỳ ở đó. Nhưng có thư lại phụ trách ghi chép, chắc là cũng giống các nội dung trên tấu chương. Đúng rồi, còn có một chuyện! Vào tháng ba, ở vương đình bộ tộc Ngoã Lạt xảy ra sự cố, vết thương cũ trên cánh tay Vương gia hình như đã được lão vu y bên người Khả Hãn chữa khỏi. Cho nên lúc trở về, chúng thần có thể cưỡi ngựa hoàn toàn!”
Đoan Hòa Đế gật gật đầu, nói: “Lần này ngươi lập công, trẫm sẽ dặn dò xuống dưới, thăng ngươi làm bách hộ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, việc này tuyệt đối không để bất kì kẻ nào biết được! Ra ngoài bằng cửa ngách đi!” Đoan Hòa Đế sai Lưu Đức Hỉ đưa tiểu kỳ kia ra ngoài, rồi mới cho triệu kiến Chu Dực Thâm.
Chu Dực Thâm tiến vào nội điện liền quỳ xuống hành lễ. Vừa rồi hắn không thấy có “trọng thần” nào từ trong điện đi ra, giờ phút này tiến vào cũng không thấy ai khác, trong lòng cảm thấy kỳ quặc. Nếu là “trọng thần” trong triều, sao phải tránh mặt hắn?
Đoan Hòa Đế chăm chú nhìn hắn, khẽ cười: “Ngươi trở về nhanh thật! Trẫm vốn tưởng rằng tháng chín ngươi mới có thể về đến nơi!”
Chu Dực Thâm cảnh giác, lập tức nói: “Thần đệ khi đi đa phần là ngồi xe ngựa, bởi vì tay phải có thương tích. Ở vương đình đã xảy ra sự cố, một lần nữa va chạm đến cánh tay phải, may mắn có một lão vu y, y thuật rất tinh thông, chữa khỏi tay phải cho thần đệ. Thần đệ thân mang hoàng mệnh, nóng lòng về nhà, cho nên khi trở về cưỡi ngựa, nhanh hơn rất nhiều!”
Ý cười trên mặt Đoan Hòa Đế càng sâu. Nếu Chu Dực Thâm dám giấu diếm việc cánh tay, hắn lập tức có thể trị tội khi quân. Tiểu tử này còn thông minh, không dám lừa gạt! Hắn lại tiếp lời: “Không ngờ y thuật của vu y trong bộ tộc Ngõa Lạt lại cao siêu như thế, có thể chữa khỏi cho ngươi! Trẫm đã từng nói, cửu đệ văn võ toàn tài, nếu một tay bị phế thì quá đáng tiếc! Lần này ngươi không làm nhục sứ mệnh, thành công giải trừ uy hiếp của bộ tộc Ngõa Lạt đối với biên giới phía bắc, trẫm hẳn là nên trọng thưởng! Ngươi muốn ban thưởng cái gì?”
Chu Dực Thâm đương nhiên sẽ không cho rằng hoàng huynh thật sự muốn ban thưởng, bèn dập đầu nói: “Ăn lộc vua, phải vì vua phân ưu! Đây là bổn phận, thần đệ không dám yêu cầu ban thưởng!”
Minh gian an tĩnh trong khoảnh khắc. Ngày mùa hè nóng bức, ngoài cửa sổ ve kêu không dứt. Cung Càn Thanh là một cung điện độc lập, địa thế cao, trước sau không có gì che chắn, giờ này vốn là nóng hầm hập như một cái lò khổng lồ. Vì thế trong nội điện rải vài chồng băng, có cung nữ dùng cây quạt quạt gió nên cũng không cảm thấy nóng bức. Nhưng phía sau lưng Chu Dực Thâm vẫn toát ra một tầng mồ hôi.
Hắn từng ngồi ở vị trí của Đoan Hòa Đế hiện giờ, dễ dàng đoạt sinh tử của người khác. Có rất nhiều triều thần và tâm phúc, chỉ vì một lời vô ý mà bị hắn trục xuất khỏi kinh thành, đi xa ngàn dặm.
Giờ phút này người khác là dao thớt, hắn là thịt cá mới biết nỗi dày vò trong đó.
Một lúc lâu sau, từ trên bảo tọa Đoan Hòa Đế cất tiếng: “Tuy là nói thế, nhưng có công nên thưởng! Lúc trước trẫm xem dư đồ, cảm thấy đất Quý Châu thực không tồi! Nơi đó giáp Tứ Xuyên, Hồ Quảng, sản vật phong phú, mà khu vực Vân Nam, Quảng Tây có vị trí quân sự chiến lược. Trẫm sẽ ban thực ấp ở đó, chọn làm đất phiên cho ngươi, thế nào? Với tài năng của cửu đệ, nhất định sẽ quản lý khu vực này đâu vào đấy!”
Chu Dực Thâm nắm chặt trong tay áo, không ngờ hoàng đế lại vòng vèo tới chuyện đất phiên. Quý Châu có trọng binh đóng giữ, thực thi chính sách lấy dân nuôi quân, dân chúng gánh sưu cao thuế nặng, mấy năm liên tục phát sinh bạo động, hơn nữa hiện tượng binh lính đào ngũ cũng cực kì nghiêm trọng. Vân Nam và Quảng Tây đều áp dụng chính sách ràng buộc, các tộc người thiểu số tự trị, dân tình hung hãn, vốn bất hòa với quan viên triều đình phái tới. Có mấy Nhậm Thừa Tuyên, Bố Chính Sử thậm chí bị chết không minh bạch. Từ đó về sau chỉ toàn võ tướng, không có quan văn nào dám đến nhậm chức.
Cho nên đừng nói hắn chưa chắc có thể thuận lợi tới Quý Châu, mà dù tới rồi, bị đột tử cũng không có gì kỳ lạ.
“Hoàng huynh lo lắng chu đáo, thần đệ rất là cảm kích! Có điều lúc thần đệ rời khỏi vương đình bộ tộc Ngoã Lạt, A Cổ Lạp nói hai tháng sau sẽ phái đoàn sứ thần tới kinh thành, đến lúc đó muốn thần đệ tiếp đãi bọn họ. Đây là cơ hội tuyệt hảo để gây dựng quan hệ hữu nghị giữa hai nước. Thần đệ đã từng giao thiệp và đàm phán với bọn họ, hy vọng có thể vì hoàng huynh tiếp tục thúc đẩy việc này!”
Hắn nói chân thành tha thiết, kín kẽ không thể bắt bẻ. Tính ra bộ tộc Ngõa Lạt chỉ quen biết Chu Dực Thâm, người khác e rằng sẽ làm hỏng việc.
Đoan Hòa Đế chậm rãi vuốt ve chặn giấy kỳ lân bằng ngọc trên bàn, quan sát người quỳ dưới đất kia, ánh mắt u trầm. Chu Dực Thâm, ngươi trì hoãn được lúc này, có trì hoãn được một đời không? Trẫm muốn nhìn xem, chờ sứ thần bộ tộc Ngoã Lạt rời kinh, ngươi còn có thể lấy cớ gì lưu lại kinh thành?
……
Chu Dực Thâm từ Tử Cấm Thành bước ra, đã qua giờ Dậu. Buổi chiều, Đoan Hòa Đế cùng hắn chơi mấy ván cờ, buổi tối còn giữ lại ăn cơm. Bên ngoài nhìn vào, thấy Đoan Hòa Đế khoản đãi hắn cực kì thân thiết, nhưng chỉ có bản thân Chu Dực Thâm biết, mấy ván cờ kia chiêu nào cũng đầy sát ý, từng bước ép sát, dù hắn có nhường nhịn lùi bước thế nào cũng không thể né tránh.
Đây là hoàng quyền, mỗi người lên đến vị trí kia đều sẽ biến đổi như không còn là chính mình. Mà dưới hoàng quyền, vận mệnh tất cả những người khác lại nhỏ bé như con kiến.
Tinh thần và thể xác hắn đều mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Lý Hoài Ân và đám Tiêu Hữu đang nôn nóng chờ đợi, lập tức khôi phục sắc mặt như thường. Lý Hoài Ân vừa đỡ hắn lên xe ngựa vừa hỏi: “Vương gia, sao lại lâu thế ạ?”
“Hoàng Thượng giữ ta lại chơi cờ, dùng bữa, cho nên chậm chút. Không có việc gì, hồi phủ đi!” Chu Dực Thâm thấp giọng đáp. Tiêu Hữu nhìn thoáng qua vẻ mặt Vương gia, cũng không giống dáng vẻ công thần được ban thưởng, nhưng hắn không hỏi han gì cả.
Rốt cuộc nhà đế vương tàn khốc, bọn họ chỉ là bình dân áo vải, không thể nào đồng cảm hay thấu hiểu hết.
Chu Dực Thâm ngồi trong xe ngựa. Ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo theo rèm cửa sổ lay động tiến vào khoang xe. Trên đường cũng không còn tiếng ồn ào náo động như ban ngày, thỉnh thoảng mới có lác đác người qua lại. Đoan Hòa Đế hiện tại còn lớn tuổi hơn hắn lúc qua đời ở kiếp trước, hai người có thể nói lực lượng ngang nhau. Hắn cũng không chiếm ưu thế gì hơn, ngoại trừ việc đã trải qua một đời, nhưng rất nhiều chuyện trong kiếp này thay đổi khác hẳn.
Ví dụ như kiếp trước hắn không đi sứ bộ tộc Ngõa Lạt, Hoàng Thượng cũng không yêu cầu hắn đi đất phong Quý Châu.
Hiện tại trước mặt như dày đặc sương mù, hắn không biết nơi đó có đường đi không, hay là dấn thêm một bước sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hơn nữa, hoàng đế thậm chí kiêng kị hắn còn sâu hơn kiếp trước.
Sau khi đưa Chu Dực Thâm trở lại vương phủ, Tiêu Hữu liền cáo từ để trở về Cẩm Y Vệ. Hiện tại quan tịch của hắn vẫn ở Cẩm Y Vệ. Hôm nay Chu Dực Thâm ứng phó với hoàng đế, bỗng nhiên nghĩ không thể trực tiếp nói muốn xin Tiêu Hữu, e rằng sẽ khiến cho hoàng đế càng hoài nghi.
Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Hắn mỏi mệt về đến gần Lưu Viên, nhìn thấy trước cửa Lưu Viên có một người đang đứng chờ. Ánh đèn chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Hắn ngập ngừng dừng bước, trong lòng như có âm thanh khẽ tự hỏi. Đây là…… Cục Bột Nhỏ?
Từ lúc trở lại vương phủ, Nhược Trừng vẫn luôn mong ngóng Chu Dực Thâm trở về. Nàng chờ ở bên ngoài Lưu Viên từ lúc mặt trời sắp lặn cho đến lúc trăng tròn như một chiếc khay bạc treo cao. Nàng còn thường giục Bích Vân ra ngoài cửa xem, nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Chu Lan Nhân vốn cũng chờ cùng nàng, nhưng sau đó trong vương phủ có việc cần xử lý, cho nên nàng ta phải rời đi. Tố Vân và Bích Vân phải về sắp xếp lại hành lý, vì vậy chỉ còn một mình Nhược Trừng.
Nhược Trừng lại một lần nữa ngẩng mặt ngóng trông, bỗng thấy trên đường có một hình bóng quen thuộc. Nàng vốn dĩ vẫn luôn tự dặn bản thân phải bình tĩnh khắc chế, nhưng một chớp mắt nhìn thấy hắn, trong lòng như có muôn vàn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, không thể khống chế. Nàng lao tới như một mũi tên rời cung, ôm chặt Chu Dực Thâm: “Ca ca! Rốt cuộc huynh đã trở lại!”
Chu Dực Thâm bỗng nhiên bị thiếu nữ phía trước ôm chặt chẽ, bất giác hoảng hốt. Nàng đã cao đến ngực hắn, thân hình mềm mại kề sát, kích động một cảm giác kì dị nào đó trong lòng. Trên người nàng có mùi hương hoa nhài ngọt ngào, thấm vào ruột gan. Hóa ra, nàng vẫn luôn dùng mùi hương này sao? Đời trước hắn cũng chưa từng để ý.
“Nhược Trừng?” Hắn cúi xuống nhìn người trong lồng ngực.
Nhược Trừng ngẩng đầu lên, trong mắt phiếm lệ quang, gật gật đầu: “Là ta đây! Ca ca không nhận ra ta sao?”
Chu Dực Thâm đúng là khó nhận ra. Nhưng đã hơn một năm rồi, cục bột nếp nhỏ quả thực đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng giọng nói vẫn nhỏ thanh mềm mại khó lẫn với ai khác, nhưng hình dáng đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Hắn khẽ vỗ vỗ vai nàng, rồi không biết đặt tay ở chỗ nào nữa: “Muội trưởng thành rồi!”
Đột nhiên, hắn không dám ôm nàng.
Nhược Trừng nhận ra mình thất lễ, vội vàng buông tay, lùi lại, quệt hai hàng lệ còn long lanh bên khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Ca ca đi lâu như vậy, ta đương nhiên trưởng thành… Nhưng thật ra huynh...hình như gầy đi rất nhiều!”
Hắn thật sự gầy, càng thêm vẻ lạnh lùng sắc bén. Hơn nữa vẻ mặt đầy mỏi mệt, chắc là trên đường cực kì vất vả!
Lý Hoài Ân cũng vừa phục hồi tinh thần sau khi trố mắt kinh ngạc. Dưới ánh đèn, thiếu nữ kia có đôi mắt sáng ngời, làn da tuyết trắng ngọc ngà, thật sự là xinh đẹp! Hắn vội vàng nói: “Trên đường Vương gia vất vả lắm ạ! Để sớm trở về, tổng cộng không được mấy đêm ngủ ngon! Nhưng mà cô nương thật sự thay đổi nhiều quá! Vừa rồi thiếu chút nữa ta không nhận ra!”
Nhược Trừng cúi đầu nhìn chính mình, hơi ngượng ngùng, đôi tay vặn vẹo giấu sau lưng, ánh mắt lảng về nơi khác, trên mặt xuất hiện vài tia xấu hổ: “Ca ca, huynh ăn cơm chưa? Ta nấu một bát mì, còn ủ ở trong nồi… Hic, nhưng giờ chắc là trương hết rồi!” Nàng ủ rũ cúi đầu.
Lý Hoài Ân vừa định nói “Vương gia đã dùng cơm tối trong cung rồi”, bị Chu Dực Thâm liếc mắt, vội vàng ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.
Chu Dực Thâm nói: “Không sao! Ta vừa lúc đói bụng, muội bưng tới cho ta ăn đi!”
Nhược Trừng lập tức hào hứng lên: “Vậy huynh đi vào chờ một lát nhé, ta sẽ bưng tới ngay!” Nói xong, nàng chạy vù đi như một cơn gió.
Chu Dực Thâm nhìn thân hình linh hoạt kia biến mất khỏi tầm nhìn, trong mắt có ý cười. Nàng vẫn giống khi còn nhỏ, thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như chớp. Nhưng xem ra ở Thẩm gia cũng không phải chịu ấm ức gì, vui vẻ hoạt bát hơn trước nhiều! Nhìn thấy nàng, nội tâm căng thẳng dường như dần được thả lỏng, có cảm giác về đến nhà.
Hắn rảo bước về phía Lưu Viên.
Lý Hoài Ân theo ở phía sau nghĩ thầm: Không đúng nha, vừa rồi không phải Vương gia nói đã dùng cơm tối trong cung ư? Sao còn muốn ăn mì? Cho tới bây giờ Vương gia chưa từng có thói quen ăn khuya!
Danh Sách Chương: