Editor: Chúc Ý
Chu Dực Thâm bận rộn đến tận khuya, nhưng thật ra các tướng lãnh đó đã sớm rời đi, nhưng hắn vẫn ở lại Lưu Viên xử lý một số chuyện, vốn dĩ nghĩ đêm đã khuya, đêm nay sẽ không đến bên đó, nhưng lại thật sự không thể yên tâm về nàng. Đêm thu lạnh lẽo, sợ nàng ngủ sẽ đá chăn. Hơn nữa hắn đang ở trong phủ, hai người lại không ngủ cùng một chỗ, sợ sau này nàng lại có lời oán giận hắn.
Lúc hắn tắm gội xong đến phòng nàng, quả nhiên là nàng đã ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Dực Thâm vén màn lên, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng một lát, mới cởi áo nằm bên cạnh nàng, đem một tay để phía dưới cổ nàng, ôm cả người vào trong ngực, đắp chăn đàng hoàng. Ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, vô cùng nhỏ xinh, cảm thấy nàng và con mèo nàng nuôi giống nhau. Một vòng tay của hắn, dường như có thể ôm trọn nàng vào lòng.
Tiểu cô nương của hắn bây giờ đã trưởng thành rồi, mỗi ngày đem chuyện trong phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, làm cho hắn không có gì phải lo lắng.
Chu Dực Thâm hất tóc dài rải rác của nàng ra phía sau, cúi đầu ngửi hương thơm trên tóc nàng, sau đó hôn lên vành tai trắng như ngọc của nàng. Ban đầu đó chỉ là một nụ hôn, sau lại liếm láp đến mức vành tai nàng đều ẩm ướt.
Nhược Trừng ưm một tiếng, xoay người, rất nóng nảy khi có người quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Chu Dực Thâm nhìn thấy áo lót của nàng mở rộng, lộ ra phần cổ và lưng trắng nõn, hắn miệng đắng lưỡi khô. Vốn dĩ hắn định an phận mà ngủ, nhưng nhìn thấy làn da trắng nõn của nàng thật sự rất mê người, còn có mùi hương sau khi tắm xong của nàng. Hắn nhịn không được cúi đầu thật sâu mà mút một ngụm.
Nhược Trừng có chút tỉnh, duỗi tay đẩy mặt hắn ra. Chu Dực Thâm lưu luyến không rời mà ngẩng đầu, sợ sẽ đánh thức nàng, nàng sẽ nổi giận, hắn liền không dám động nữa.
Chu Dực Thâm lẳng lặng chăm chú nhìn nàng ngủ say, bất tri bất giác cũng ngủ theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhược Trừng thức dậy sau khi bình minh. Đêm qua nàng mơ thấy Chu Dực Thâm trêu đùa nàng, nhưng nàng lại phát hiện bên cạnh không có ai, chẳng lẽ thật sự là nàng mơ sao? Nàng sờ sờ sau cổ, chỗ nào đó rõ ràng có chút đau nhói.
Tô Vân cùng Bích Vân đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lúc búi tóc cho nàng, Tô Vân nhìn thấy trên cổ Nhược Trừng có một vệt đỏ, không khỏi hỏi: “Vương phi đêm qua trong màn có sâu sao? Sao nơi này của người lại có một mảng đỏ.”
Hôm qua Bích Vân trực đêm, nàng vội vàng kéo tay áo Tố Vân, bước đến nói bên tai nàng ấy: “Hôm qua Vương gia ngủ ở đây.”
Tố Vân lúc này mới bừng tỉnh, hôm qua lúc nàng hầu hạ Vương phi đi ngủ vẫn không thấy Vương gia đến, liền cho rằng hắn sẽ không tới.
Nhược Trừng nghe xong, xoay người hỏi Bích Vân: “Đêm qua Vương gia ngủ ở chỗ ta sao?”
“Đúng vậy. Khi nô tỳ thấy ngài ấy cũng hoảng sợ. Ngài ấy nói đã khuya rồi, không cần nô tỳ vào thông báo, lại thấy trong phòng đèn đã tắt, Vương gia cũng lập tức đi ngủ, nên nô tỳ liền quay trở về nhà sau. Sáng nay ngài ấy đi lúc nào, nô tỳ cũng không biết.”
Nhược Trừng vừa chải đầu vừa suy nghĩ, chắc hắn còn nhớ đến lần trước nàng than thở với hắn không cùng nhau ngủ một chỗ. Nhưng sao hắn lại thừa cơ hội lúc nàng ngủ khinh bạc nàng chứ? Ở trong mơ nàng thấy, hắn không chỉ cắn nàng, mà còn đưa tay vào trong xiêm y nàng sờ soạng. Nếu không phải nàng đang tới kỳ kinh nguyệt, nói không chừng lúc nàng ngủ đã bị hắn ăn đến gắt gao.
Ở bên ngoài thì hắn là Tấn Vương uy nghiêm, uy phong lẫm liệt, bên trong thì lại giống như một kẻ xấu xa.
Một khoảng thời gian sau, Kinh Thành bề ngoài nhìn như thường ngày không có gì khác biệt, nhưng vệ binh canh giữ bốn cửa Kinh Thành đều thay đổi, bá tánh cũng có thể cảm giác được việc ra vào kinh thành được kiểm tra cẩn thận hơn trước. Sau khi Chu Dực Thâm tiếp quản Kinh Vệ, hắn thay đổi cách làm việc của tam đại quân doanh, cũng bỏ đi một số tướng lãnh cũ không nghe theo mệnh lệnh. Trong đám tướng lãnh đó, có thân tín của Từ Quảng và Ôn Gia. Hai bọn họ đều không hài lòng cách làm việc của hắn, liền chạy đến trước mặt Chu Chính Hi oán giận.
Ngoài miệng Chu Chính Hi hứa sẽ suy xét chuyện này, nhưng hắn biết ai là người chỉ huy quân đội thì họ sẽ phải dùng người thế nào. Nếu không trong quân trên dưới không đồng lòng, lại còn có người khoa tay múa chân, Chu Dực Thâm cũng không có cách nào thống lĩnh tám vạn binh mã. Gần đây tâm tình của hắn rất tốt, bởi vì Ninh phi được Hoàng Hậu phán vô tội, giải trừ lệnh giam lỏng, mỗi ngày hắn lại có thể đến thỉnh an.
Đương nhiên Từ Quảng cũng đến trước mặt Ninh phi oán giận, nhưng Ninh phi mới vừa bước ra khỏi vũng bùn, lại thấy huynh trưởng chẳng có chút nào quan tâm bà, chỉ nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt lợi, cũng làm cho tâm bà lạnh lẽo, cũng không đem việc này đến làm phiền Chu Chính Hi, ngược lại bà chỉ nói với hắn chuyện đại hôn của hắn
Tuy Hoàng Đế đang bệnh, nhưng hôn sự đã được định ra. Hơn nữa sau này Thái Tử đăng cơ, hậu cung không thể một ngày không có người chủ trì. Hơn nữa Hoàng thất cũng cần con nối dõi, bởi vậy hôn sự của Thái Tử là việc ưu tiên hàng đầu.
Hai ngày sau, Nhược Trừng cùng Chu Dực Thâm cùng nhau đến Càn Thanh Cung thăm Hoàng Đế. Trong cung mỗi ngày sẽ có hai vị thái y thay phiên đến chăm sóc, Lưu Đức Hỉ dẫn bọn họ đến Đông Noãn Các, Hoàng Đế chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Chu Dực Thâm hắn có vẻ rất kích động, run rẩy giơ tay lên như muốn bắt lấy Chu Dực Thâm.
Nhược Trừng sợ tới mức trốn sau lưng Chu Dực Thâm, chỉ vì ánh mắt Hoàng Đế giống như chuông đồng, các loại cảm xúc sợ hãi và hận ý đan xen khắc sâu trong đầu nàng.
Chu Dực Thâm lại vô cùng trấn định mà ngồi bên cạnh giường, quay đầu lại nói với Lưu Đức Hỉ “Có thể là Hoàng huynh khát nước, Lưu công công mang chén nước đến đây đi.”
Lưu Đức Hỉ đáp cúi người lui ra ngoài. Chu Dực Thâm cầm lấy cánh tay gầy rộc tiều tuỵ của Hoàng Đế bỏ vào trong chăn gấm, giọng điệu bình thản “Hoàng huynh phải kéo dài thời gian một chút, tốt xấu gì ngươi còn phải nhìn Thái Tử cưới vợ nữa. Ngươi yên tâm, giang sơn này và Thái Tử, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ thật tốt.” Hắn vỗ vỗ chăn, dường như có tình cảm huynh đệ rất tốt với Hoàng Đế, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo thậm chí còn ẩn chứa sát ý.
Một khắc đó, Nhược Trừng gần như nghĩ rằng hắn đã biết được chuyện của di chiếu.
“Vương gia.” Nàng đến sau lưng Chu Dực Thâm, tay đặt trên vai hắn, “Ngài có sao không?”
Chu Dực Thâm phục hồi lại tinh thần từ trong cảm xúc nào đó, ý thức được ở đây là Càn Thanh Cung, bên trong Đông Noãn Các còn có các cung nhân khác, hắn vỗ vỗ mu bàn tay nàng “Không có việc gì.”
“Chu….Chu…..” Hoàng Đế nhếch miệng, cố gắng phát ra âm thanh.
Lưu Đức Hỉ bưng nước bước vào, Chu Dực Thâm liền đứng dậy dặn dò nói: “Lưu công công, chăm sóc hoàng huynh cho tốt, chúng ta đi trước.”
“Xin Vương gia yên tâm, đây là bổn phận của nô tài. Ngài đi thong thả.” Lưu Đức Hỉ cung kính hành lễ.
Chu Dực Thâm gật đầu, dắt theo Nhược Trừng cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi Càn Thanh Cung. Một khắc vừa rồi, thậm chí hắn còn muốn bóp chết người kia, nhưng hắn kiềm chế nhịn xuống ý nghĩ đó. Hắn mua chuộc được một thái giám ở Tư Lễ Giám, cuối cùng cũng tìm ra được di chiếu năm đó ban chết cho mẫu phi của hắn, khi vừa nhìn thấy bút tích hắn liền biết được đó không phải do chính tay phụ hoàng viết. Hắn đã có thể khẳng định, mẫu phi hắn chính là bị hoàng huynh hại chết.
Mẫu phi luôn luôn ôn hoà, không gây thù oán với ai. Chỉ sợ là lúc chết, trong lòng bà còn oán hận phụ hoàng?
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng phụ hoàng nhẫn tâm muốn mẫu phi tuẫn táng, cho dù phụ hoàng thật sự yêu mẫu phi muốn bà làm bạn cùng ông, nhưng cũng không thể tước đoạt đi quyền sống của một người. Cho nên sau này khi hắn đăng cơ, hắn lập tức huỷ bỏ đi chế độ tuẫn táng, bởi vì hắn thống hận phụ hoàng đã cướp đi sinh mệnh của mẫu phi. Nhưng trong lòng hắn oán hận phụ hoàng nhiều năm như vậy, lại hoá ra chỉ là một sự hiểu lầm.
Nếu lúc ấy hắn ở lại Kinh Thành, có lẽ mẫu phi không cần phải chết. Bà đã bất lực và tuyệt vọng như thế nào trước khi chết? Nhi tử không ở bên cạnh, phu quân bà luôn tin tưởng và kính yêu nhất lại muốn mệnh của bà. Người mà hắn nên trách nhất không phải là phụ hoàng mà chính là hắn. Nếu không phải vì trong lòng hắn chỉ có thiên hạ và quốc sự, suốt ngày chạy ở bên ngoài, có lẽ năm đó hắn sẽ không để cho hoàng huynh nắm được cơ hội.
Hắn chỉ lo nghĩ đến tâm sự trong lòng, sải bước lớn đến nổi Nhược Trừng không thể theo kịp hắn.
“Vương gia!” Nàng nhịn không được gọi hắn một tiếng, Chu Dực Thâm quay lại nhìn nàng “Sao vậy?”
“Ngài đi nhanh quá, thần thiếp theo không kịp.” Nhược Trừng thở hổn hển nói.
Lúc này Chu Dực Thâm mới ý thức được mình còn đang lôi kéo tay Nhược Trừng. Hắn đi đến bên cạnh Nhược Trừng, cùng nàng chậm rãi bước đi. Một đoạn đường này, hai người bọn họ đều không nói chuyện. Sau khi ra khỏi cửa cung, ngồi trên xe ngựa của Vương phủ, Nhược Trừng mới hỏi Chu Dực Thâm “Hôm nay có phải chàng có tâm sự hay không? Nói cho thiếp nghe được không?”
Chu Dực Thâm nghĩ định tránh né không nói giống như những lần trước, nhưng ngực hắn dường như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, rất muốn có người lắng nghe hắn nói.
Hắn lấy ra từ trong tay áo một vật, đưa ra trước mặt hai người. Nhược Trừng cả kinh che miệng nói: “Đây là…….. thánh chỉ?”
“Đây là di chiếu ban chết cho mẫu phi, chữ viết trên đó không phải của phụ hoàng. Hôm nay ta mới biết được, người hại chết mẫu phi chính là hoàng huynh.”
Nhược Trừng nghe xong càng khiếp sợ. Nàng từng muốn Thẩm An Tự trộm lấy di chiếu này đem ra khỏi Tư Lễ Giám, không biết là vì chức vụ của Thẩm An Tự quá thấp hay là hắn vẫn không muốn nàng làm chuyện nguy hiểm, cho nên việc này vẫn không thành. Hôm nay nhìn thấy Chu Dực Thâm lấy ra bản di chiếu này, nàng liền hiểu được sát ý trong mắt hắn lúc nãy.
Quả nhiên di chiếu này là giả. Nội dung cuộc đối thoại ngày ấy nàng vô tình nghe được tất cả đều là sự thật.
Theo bản năng Nhược Trừng nắm lấy tay Chu Dực Thâm: “Vương gia, thiếp biết chàng hận Hoàng Thượng giết nương nương, ta cũng hận hắn. Nhưng tình hình vừa rồi chàng cũng thấy, hắn không còn nhiều thời gian, chàng không cần phải động thủ, rất nhanh thôi hắn sẽ chết. Hắn chết bất đắc kỳ tử trong những năm cuộc sống hưng thịnh này cũng coi như đó là báo ứng của hắn. Hơn nữa hắn là hắn, Thái Tử là Thái Tử, chàng không cần hợp hai bọn hắn làm một.”
“Ta biết.” Chu Dực Thâm nhẹ nhàng cười, “Nhưng mà nàng thật sự cho rằng đó là báo ứng sao?”
Tay Nhược Trừng khẽ run lên, âm thanh phát ra dường như không phải của mình: “Chàng, ý của chàng là, Hoàng Thượng trở thành như vậy là do chàng đã ta tay sao?
Chu Dực Thâm nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, giơ tay đặt trên đỉnh đầu nàng: “Trước đây ta không nói những việc này với nàng, là bởi vì nàng quá trong sáng, không nên nhiễm những chuyện này. Hơn nữa ta cũng không muốn làm bẩn lỗ tai nàng. Hãy quên đi.”
Nhược Trừng lắc đầu, kiên định mà nói: “Không sao, ta là thê tử của chàng, có chuyện gì cũng là hai người cùng nhau gánh vác. Cho dù là chàng làm, Hoàng Thượng cũng là gieo gió gặt bão. Thái Tử có biết việc này không?”
“Cũng giống như nàng, cái gì hắn cũng không biết. Nhưng hoàng huynh sẽ như thế này, cũng không phải do ta ra tay. Ta biết là ai đã làm việc này, nhưng bọn ta từng có ước định, cho nên không thể nói cho nàng biết được.” Chu Dực Thâm lấy di chiếu cất vào trong tay áo. “Chỉ mong sau khi hoàng huynh chết, bá tánh thật sự sẽ được an bình.”
Nhược Trừng dựa vào ngực hắn, dịu dàng an ủi “Sẽ được. Chàng cũng đừng đau khổ. Lúc sinh thời tâm nguyện lớn nhất của nương nương chính là hai chúng ta đều có thể vui vẻ, bình an. Huống chi chuyện đã qua lâu như vậy, làm gì cũng sẽ không thay đổi được, chàng đừng canh cánh trong lòng nữa.”
“Ừh?” Chu Dực Thâm ôm nàng, không nghĩ đến là vẫn bị nàng cảm nhận được cảm xúc của hắn. Tiểu cô nương của hắn thật sự đã trưởng thành, cũng có thể làm cho hắn dựa vào.
Trong nháy mắt đã đến tháng 11, Đông Cung nghênh cưới tân Thái Tử Phi. Hoàng Thượng đang bệnh không thể lộ diện, vì vậy các nghi lễ đều do Hoàng Hậu và Ninh phi lo liệu. Hôn lễ này so với lần trước càng thêm long trọng, đội ngũ đón dâu dài khoảng mấy dặm, toàn bộ bá tánh Kinh Thành đều ở trên đường xem náo nhiệt. Giáo phường vũ nhạc long trọng, giống như ngày hội. Đội ngũ cung nhân ở cuối cùng rải đầy bánh hỉ và hạt đậu vàng, khiến cho bá tánh tranh đoạt một trận, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Khi tới Tô gia, Tô Kiến Vi mặc hoa phục lộng lẫy, đội lên khăn voan đỏ, lên phượng kiệu của Thái Tử Phi. Nàng ngồi trong kiệu, tầm nhìn bị che lại bởi khăn đội đầu, chỉ có thể thấy được bàn tay được nhuộm đỏ bởi nước hoa hồng của nàng, tiếng hoan hô của bá tánh hai bên đường đinh tai nhức óc. Vừa bước vào cửa cung sâu như biển, từ đây cuộc đời nàng hưng suy vinh nhục đều cột cùng một chỗ với nam nhân này.
Nàng không khỏi ngẩng cao đầu, suy nghĩ nhỏ này của mình thì tính là gì. Tương lai nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ vinh quang tối cao. Căn bản người kia không thể cho nàng.
Hôm nay Chu Dực Thâm vào cung hỗ trợ, không ở trong phủ. Nhược Trừng đang ở trong phòng mình xem sổ sách, dường như có thể nghe được tiếng reo mừng, chắc là đội ngũ đón dâu đi ngang qua đây, nàng liền ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc trước Chu Dực Thâm không có chức quan, vẫn luôn ở ẩn trong Vương phủ, không có ích lợi hay mâu thuẫn gì với các đại thần trong triều. Nhưng từ khi Chu Dực Thâm nhậm chức Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ, trở thành người cai quản Kinh Thành môn hộ, chắc chắn những phiền toái sẽ ùn ùn kéo tới không dứt. Nàng cũng phải cẩn thận giải quyết mới được.
Nàng đang suy nghĩ bỗng nhiên Tố Vân từ bên ngoài chạy vào, nói với nàng “Vương phi, Trần Ngọc Lâm tới nói có việc muốn gặp ngài. Hình như là có người cầu hôn biểu cô nương.”
Danh Sách Chương: