Editor: Chúc Ý
Chu Chính Hi làm theo nghi thức tới Tô phủ, lấy thân phận của Thái Tử tới hỏi thăm Tô Liêm. Cả Tô gia đều ra cửa nghênh đón, Tô Liêm đứng đầu đám người, vừa muốn hành lễ, Chu Chính Hi vội vàng nói: “Tô đại nhân thân mang bệnh, không cần đa lễ. Ta cố ý đưa thái y từ trong cung tới xem bệnh cho ngài, ngài có khá hơn chưa?”
Tô Liêm nói: “Tuổi tác thần đã cao, chỉ là chút bệnh cũ. Trời vừa chuyển lạnh thì sẽ phát tác, điện hạ không cần để ý. Mau mau, mời vào trong.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Chính Hi gật đầu, dẫn đầu mọi người đi vào phủ. Một đám người đi theo sau hắn.
Tô Kiến Vi ngây ngẩn ở trong phòng, thất thần ngồi đánh đàn, Thanh Hồi chạy vào nói với nàng: “Cô nương, Thái Tử điện hạ tới!”
Tô Kiến Vi làm như không nghe thấy, tiếp tục đánh đàn. Lần trước sau khi nàng cùng tổ phụ nói chuyện, Hoàng Hậu cô mẫu lại gọi nàng tiến cung một chuyến, nói cho nàng nghe đã từng có một nữ tử dòng thứ của Tô gia, vì theo đuổi chân ái của mình, đã bị phụ thân nàng trục xuất khỏi gia môn, lại bị người trong lòng vứt bỏ đi tất cả chuyện của cả hai. Cô Mẫu còn nói với nàng, nếu nàng mất đi thân phận đích nữ Tô gia, thì trên thế gian này nàng chẳng là gì cả, đến lúc đó đừng nói tới thực hiện mong muốn của nàng, mà còn không biết kết cục sẽ như thế nào nữa.
Tô Kiến Vi liền hiểu được căn bản nàng không có sự lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, bởi vậy nàng mới đồng ý gả vào Đông Cung. Bình tĩnh mà suy nghĩ, Chu Chính Hi cũng không kém như thế, thậm chí hắn vô cùng anh tuấn, không thua Chu Dực Thâm. Nhưng mà dáng vẻ hắn quá thư sinh, không phải mẫu người mà nàng thích.
Từ nhỏ ánh mắt của nàng và Tô Phụng Anh đã trái ngược nhau hoàn toàn, Tô Phụng Anh thích đại tài tử tài hoa hơn người, mà nàng thì lại thích tướng quân chinh chiến sa trường. Nàng cảm thấy nam nhân dương đao múa kiếm loá mắt như sao Thiên Lang. Mà nhìn quanh trong triều tướng quân có thể làm cho quân địch phát run, nếu không phải tuổi tác đã quá cao, thì là có dáng vẻ thô bỉ không thể chấp nhận được, chỉ có Chu Dực Thâm là không giống với bọn họ.
Nàng đánh loạn một dây đàn, đem đàn cổ phượng vĩ đẩy qua, đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn mấy cây hoa quế sắp tàn ở bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lưu lại chút hương thoang thoảng, mùa đông cũng sắp tới rồi. Đích nữ Tô gia vô cùng phi phàm, cho dù ở trong hoàn cảnh nào, cũng sẽ không cúi đầu nhận thua. Thật ra thì có thích hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ cần làm mẫu nghi thiên hạ, mang lại vinh sủng muôn đời không suy tàn cho Tô gia là được, để có thể lưu danh cho đời sau.
Nhưng rõ ràng là nàng đã nghĩ kỹ rồi, nhưng trong lòng lại luôn trống trải. Đời người nói chung là phải có chút tiếc nuối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
Chu Chính Hi đi theo Tô Liêm đến thư phòng, Tô Liễm cung kính mời hắn ngồi xuống, còn tự mình bưng trà rót nước. Chu Chính Hi vội vàng đứng dậy cung kính tiếp nhận: “Tô đại nhân thân thể chưa khoẻ, không cần bận rộn, hãy ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tô Liêm gật đầu nói: “Điện hạ cũng mau mời ngồi.”
Chu Chính Hi cũng không vòng vo: “Hôm nay đến đây thăm Tô đại nhân, ngoại trừ thay mặt phụ hoàng bày tỏ ý xin lỗi với đại nhân, còn muốn biết bệnh tình của Tô đại nhân khi nào thì khỏe lại, lúc nào có thể thượng triều? Ngài cũng biết Giang Nam năm nay lương thực không được mùa, giặt Oa vùng duyên hải chưa bình định, Khai Bình Vệ và Ninh Hạ Trung Vệ chỉ mới vừa trải qua trận chiến, quốc gia trước mắt còn suy yếu, ngài là cánh tay đắc lực giữa các thần tử, không thể mặc kệ triều chính.”
Tô Liêm ngồi phía sau thư án, vẫn chưa mở miệng, sau đó chậm rãi nói: “Tuy rằng lão thần có bệnh, nhưng cũng không đến mức không thượng triều nỗi. Lão thần xin nói một câu đại nghịch bất đạo, lão thần thật sự không đành lòng thấy cơ nghiệp của Tiên Hoàng bị mất đi, giống như bây giờ vậy, huỷ đi hầu như không còn lại gì. Trăm năm phò tá, lão thần không còn mặt mũi nào mà đi gặp Tiên Đế? Tấm lòng của lão thần nguyện xin điện hạ minh giám.
Chu Chính Hi vội vàng nói: “Ngài là lão thần tam triều, nhìn khắp triều đình, ngoài ngài ra còn có ai có thể đảm đương vị trí thủ phụ. Ta biết việc làm của phụ hoàng làm ngài thương tâm, ta cũng đã có khuyên ngăn phụ hoàng, nhưng phụ hoàng hoàn toàn không nghe. Ta cũng không biết làm thế nào cho phải.”
Tô Liễn nhìn chằm chằm Chu Chính Hi, gằn từng chữ: “Ngày xưa, chủ đất Thục Lưu Bị băng hà, dặn dò Gia Cát Khổng Minh, nếu ấu chủ không làm tròn trách nhiệm, nếu ấu chủ bất tài, nên vì đại cục mà lên thay. Điện hạ, Khổng Minh là kẻ khác họ, không dám làm tội nhân cướp đoạt vương quyền, nhưng ngài không giống hắn.”
Chu Chính Hi kinh ngạc: “Tô đại nhân, sao ngay cả ngài cũng….. không, ta không thể làm như vậy!”
“Lão thần cũng không phải là muốn điện hạ phải chọn lựa. Chỉ biết rằng đời này của thần chỉ phò tá minh quân, nếu không phải minh quân mà phò tá, vậy thì lão thần nguyện cáo lão hồi hương, không màng đến chuyện triều chính. Nếu hôm nay điện hạ vì vấn đề này mà đến, tâm ý của lão thần đã quyết, ngài không cần phải nhiều lời nữa.”
Chu Chính Hi thở dài, đứng dậy nói: “Vậy ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta hồi cung trước.”
Sau khi Chu Chính Hi đi rồi, Lý Sĩ Tế từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn Tô Liêm nói: “Nếu Tô huynh mặc kệ triều chính, triều đình rất nhanh sẽ chướng khí mù mịt, đám tiểu nhân đó sẽ nhân cơ hội này dâng đan dược cho Hoàng Thượng, để được thăng tiến, trung thần lương tướng còn nơi nào dung thân? Đám người chúng ta vất vả gây dựng cục diện, tất cả liền trở thành hư ảo.” pass chương 89 chuductham
Tô Liêm nói: “Thái Tử là người nhân hậu, nhưng lại thiếu sự quyết đoán của quân chủ, nếu lần này không bức hắn, dù ta có quay lại triều đình, chẳng lẽ chuyện ngươi nói sẽ không xảy ra sao? Căn bản là Hoàng Thượng nghe không vô lời khuyên can của chúng ta.”
Lý Sĩ Tế cúi đầu nói: “Lúc trước nếu không phải ta và ngươi nhất thời mềm lòng, tiếp nhận Hoàng Thượng, mà kiên quyết ủng hộ Tấn Vương đăng cơ, chỉ bằng với khả năng của Tấn Vương, nhất định có thể phát triển quốc gia, nhiều nhất thì có chút đổ máu hy sinh, nhưng sẽ không giống như bây giờ, quốc gia dường như lâm vào suy yếu. Chúng ta tại sao lại không tin vào người kế thừa ngôi vị do một tay mình vun đắp, mà lại đi sợ hãi sự uy hiếp của Lỗ Vương chứ? Bây giờ, có hối hận thì cũng đã muộn a!”
“Lời này ngươi không được nói ra nữa.” Tô Liêm vẫy tay nói.
“Tô huynh, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lý Sĩ Tế hỏi.
Tô Liêm trả lời: “Chờ đợi xem tình hình thay đổi thôi.”
……
Một đêm trước tiệc mừng thọ của Phương phủ, Nhược Trừng bị Chu Dực Thâm ôm lên giường, vừa mới cởi đến trung y, nàng liền cảm thấy bụng dưới nhói lên một cơn đau, giãy giụa hai cái. Nhưng trước đó nàng cũng đã giãy giụa, nhưng Chu Dực Thâm không để trong lòng, đẩy ra áo yếm, xoa hai khối đầy đặn màu anh đào, lại cúi đầu ngậm lấy hạt đào mà liếm cắn.
Nhược Trừng ngẩng đầu lên rên rỉ, cảm giác được hạ thân trào ra thứ gì đó, cũng không phải là cảm giác bình thường lúc nàng động tình, mà là quỳ thuỷ tới.
Nàng bám vào vai Chu Dực Thâm, nhỏ giọng nói: “Không được, thiếp, thiếp không được tiện cho lắm.”
“Sao vậy?” Chu Dực Thâm dừng lại hỏi nàng, cho rằng nàng không thoải mái.
“Chàng đi ra ngoài trước đi.” Nhược Trừng có chút sốt ruột, sợ hắn nhìn thấy uế vật, vội vàng kéo chăn qua phủ lên người, “Giúp thiếp gọi Tố Vân và Bích Vân vào đây đi, thiếp tới cái đó.”
Chu Dực Thâm nhìn dáng vẻ của nàng, lập tức đại khái đoán ra được là gì, nói: “Ta giúp nàng, không cần gọi bọn họ. Chỉ là gọi nước ấm để lau đúng không? Đai nguyệt sự để ở đâu?”
Nhược Trừng dùng chăn che lại nửa mặt, xấu hổ nhìn hắn: “Hôm nay ta không thể cùng phòng với chàng, hay là chàng đến Lưu Viên ngủ đi? Tự ta có thể xử lý.”
Chu Dực Thâm đứng dậy đi ra ngoài, Nhược Trừng cho rằng hắn đã đi rồi, lúc này mới chui từ trong chăn ra, quần đã nhiễm một mảng to, thường thì nguyệt sự của nàng vào ngày đầu tiên đều ra tương đối nhiều, lần này còn chậm mất mấy ngày, Tố Vân còn nghĩ nàng có thai. Nàng vừa định bước xuống giường, lại thấy Chu Dực Thâm quay lại, phía sau còn có hai vú già mang theo nước ấm đi vào.
Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, lại lui về trong chăn: “Sao chàng vẫn chưa đi?”
Chu Dực Thâm ngồi ở bên giường nói với nàng: “Nàng chỉ là tới nguyệt sự mà thôi, tại vì sao ta phải lảng tránh? Giữa phu thê với nhau, không thể bao dung chuyện nhỏ này sao. Tới đây, ta ôm nàng đi rửa sạch sẽ.” Hắn vươn hai tay ra, nhìn nàng.
“Nhưng mà…….” Nhược Trừng không nghe theo hắn, lắc đầu nói, “Chàng là Vương gia, thân phận tôn quý, sao lại có thể giúp ta xử lý loại việc ô uế này…….”
“Ta là phu quân của nàng.” Chu Dực Thâm kiên quyết nói, cũng không nói thêm gì nữa mà ôm Nhược Trừng lên, đi đến tịnh thất. Nhược Trừng nhắm mắt lại, đứng dựa vào thùng gỗ, để mặc hắn cởi quần của mình ra, rửa sạch hạ thân. Nước ấm kia tưới lên người, lòng bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mềm của nàng, nàng nhịn không được mà run rẩy không thôi. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ để lộ ra như vậy để hắn nhìn thấy, tuy rằng bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng nàng vẫn cảm thấy mắc cỡ.
Khi còn nhỏ nàng cũng không dám thân cận hắn, đâu có nghĩ đến sẽ có một ngày, bọn họ có thể nhìn nhau thẳng thắn như vậy chứ.
Ban đầu Chu Dực Thâm không nghĩ loạn gì cả, chỉ là muốn giúp nàng lau chùi mà thôi. Nhưng khi tay hắn chạm vào nàng, thân thể nàng liền nổi lên phản ứng, đôi mắt cũng trở nên ngập nước, một dáng vẻ muốn người khác yêu thương. Nếu không phải nguyệt sự của nàng tới, hắn hận không thể đem nàng đè trên thùng gỗ mà hung hăng muốn nàng rồi.
Tố Vân cầm xiêm y sạch và đai nguyệt sự đặt ở trên khán ở bên ngoài, ban đầu còn muốn vào nhìn tình huống của Nhược Trừng một chút, nhưng lại nghe được trong tịnh phòng vang lên âm thanh thở hổn hển, nàng cũng không dám ở lại lâu, vội vàng lui ra ngoài. Qua một lát sau, Chu Dực Thâm mới ôm Nhược Trừng đi ra ngoài, đôi môi nàng có chút sưng đỏ, ánh mắt mơ màng, rúc vào trong lòng ngực hắn, cảm giác dưới thân mãnh liệt, đã không phân biệt được là gì. Người này thật sự quá xấu rồi, không thể muốn nàng, liền ở trong đó khi dễ nàng đủ kiểu. Sớm biết vậy cũng chẳng cần hắn giúp.
Chu Dực Thâm nhìn đến đai nguyệt sự kia, cảm thấy có vài phần mới lạ, cầm trong tay đánh giá.
Nhược Trừng đỏ mặt một phen đoạt lại, nói: “Không cần chàng giúp cái này, ta tự mình mặc.”
Chu Dực Thâm nhìn nàng lấy đai nguyệt sự thuần thục mang vào hạ thân, nhanh chóng mặc áo yếm, áo lót rồi đến quần. Hắn mới vừa lau chùi thân thể cho nàng, trên người nàng nổi lên một tầng hồng nhạt, giống như hoa sen mùa hè, sinh động thơm hương, vô cùng mê người. Hắn cảm thấy bụng dưới lại trướng đau, tối nay chuyện tốt bị “Khách không mời mà đến” ngắt ngang, có chút mất hứng.
Trên giường hắn ôm Nhược Trừng vào trong ngực, Nhược Trừng rất nhanh liền ngủ ở trong ngực hắn. Mấy ngày này, mỗi ngày ban đêm đều phải lăn qua lăn lại cho tới khuya, cũng đã có thử thách lớn đối với thể lực của nàng. May mà nguyệt sự tới, rốt cuộc nàng cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày, không cần phải đối phó với nhu cầu không dứt của hắn, nhanh chóng mà ngủ.
Một đêm không mộng mị ngủ đến hừng đông, Nhược Trừng mở to mắt nhìn qua dáng vẻ đang ngủ của Chu Dực Thâm, an tĩnh bình thản, rút đi vài phần sắc bén thường ngày. Nàng dùng ngón tay di chuyển từ trán của hắn đến chóp mũi, mũi hắn thật sự rất cao, cao như một ngọn núi. Lông mi hắn lại dày đen, lông mày cũng vậy, vầng trán cao rộng. Người này sao lại đẹp như vậy chứ?
Người đẹp như vậy chỉ thuộc về nàng, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chu Dực Thâm bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, khoé miệng mang theo ý cười, giọng nói mới ngủ dậy còn khàn khàn: “Vật nhỏ, nàng sờ đủ chưa? Mới sáng sớm liền đến trêu chọc ta?”
Vật nhỏ*: Trong nguyên văn viết “小东西” nghĩa là vật nhỏ, cũng là một cách gọi thân mật. Nên editor vẫn để nguyên vậy nhé.
Nhược Trừng muốn rút tay lại, lại bị hắn kéo vào trong ngực mà hôn lên môi nàng. Nàng cảm thấy vật nóng bỏng của hắn đụng vào thân dưới, vội vàng nghiêng đầu tránh đi: “Đừng, ta đang có nguyệt sự đó. Mau rời giường thay quần áo, chúng ta còn phải đến Phương phủ đó.”
Chu Dực Thâm chỉ có thể buông tha nàng. Cái nguyệt sự chết tiệt này, hận không thể để nó đừng đến.
Danh Sách Chương: