“Vì sao?”
“Ngươi có biết đi tới sa mạc này, ngươi phải đối mặt với cái gì không?”
“Ta không rõ.” Vị Vãn không hiểu nhìn y.
“Là một sa mạc vô tình lớn hơn nữa.”
Vị Vãn ngây người, giọng điệu y bình tĩnh như thế, nàng lại cảm giác được một loại cảm giác thê lương dày đặc, giống như nhiều lần trải qua mệt mỏi và thất vọng khi vượt trăm sông nghìn núi, làm nàng nhất thời nói không ra lời, mà nàng cũng không có biện pháp giải thích một chút kích động trong lòng bản thân ở trong một khắc kia.
“Có lẽ một ngày nào đó, sẽ có người ở cùng ngươi, sẽ có một người như vậy, mặc kệ là triều đình cao, hay giang hồ xa, đều luôn ở bên cạnh ngươi.” Thật lâu sau, nàng mới tìm được giọng nói của bản thân.
“Vì sao muốn người cùng theo?” Y khinh thường cười, “Dạng người gì đi cái dạng đường gì, ta không cần.”
Thật sự không cần sao?
Nàng rất muốn hỏi y, cũng rất muốn hỏi mình. Khi một người muốn có một thứ gì đó lại không thể có thì sẽ luôn cố gắng thuyết phục bản thân hoặc thuyết phục người khác - như vậy những thứ đó không đáng cân nhắc, không có thì như thế nào?
“Ánh mắt của ngươi, vì sao có màu xanh biếc?” Nàng nhịn không được lại hỏi.
Y quay đầu nhìn nàng, đôi mắt xanh biếc như hồ nước, ở dưới ánh trăng trong suốt âm u xảo quyệt: “Mẫu thân ta là người tộc khác.”
“Vậy bộ tộc kia là?”
“Đã từng là một nước nhỏ trên đại mạc này, sau này diệt vong, tộc nhân lưu lạc xung quanh.” Cho nên, nữ nhân lai lịch không rõ, sinh ra y cũng lai lịch không rõ.
“Ánh mắt bà ấy và nhan sắc cũng giống ngươi?” Vị Vãn không xem nhẹ tự giễu trong giọng điệu của y.
“Ừ.”
“Rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp có ích lợi gì?” Tạ Khâm không cho là đúng cười nhạo.
“Nhìn ăn với cơm cũng không tệ.”
Y ngạc nhiên trừng mắt nàng: “Ngươi luôn nói lời vô nghĩa.”
“Theo ta được biết, tuyệt đại đa số cả đời người theo như lời nói thì hơn phân nửa đều nói lời vô nghĩa, đương nhiên, ngoại trừ đốc quân đại nhân ngài.” Vị Vãn tiếp tục múa mép khua môi.
Tạ Khâm dứt khoát bỏ dở câu nói không có ý nghĩa này.
“Này.” Hiển nhiên có người nhất quyết không tha, không buông tha y, “Ngươi lại thổi một khúc cho ta nghe được không?”
Y nhíu mày: “Ta không vì kẻ nào mà thổi sáo.” Từng làm việc ngốc, tuyệt sẽ không tái phạm.
“Vậy ngày đó ngươi ở doanh trại thổi khúc dâm loạn là vì chính mình mà thổi?” Vị Vãn quyết định dùng phép khích tướng.
“Đúng vậy thì thế nào.” Mí mắt y cũng không nâng lên, bằng phẳng thừa nhận.
Vị Vãn mở miệng nửa ngày, cứ thế nói không nên lời - quả nhiên là cực phẩm! Nói có thể bị y nói đến bước đường cùng, nàng cũng thật sự chỉ có thể thán phục thôi.
Gió đêm khẽ thổi qua, nàng không khỏi rùng mình một cái, thân mình co rúm lại một chút.
“Ta phải đi, ngươi chậm rãi thưởng thức.” Y nhảy từ trên gò cát xuống.
“Ta cũng đi.” Vị Vãn theo y nhảy xuống – y cho rằng ai cũng giống y, thích hơn nửa đêm ngồi một mình ở chỗ này để gió lạnh thổi vào người?
Đi được vài bước, thân hình cao lớn trước mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, y quỳ một gối xuống.
“Ngươi làm sao vậy?” Vị Vãn đi theo, thấy y mím môi, như đang chịu đau đớn gì đó.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“Nhìn ngươi người cao ngựa lớn thân thể khoẻ mạnh, lại bị phong thấp.” Trong doanh trướng ấm áp, Vị Vãn vừa sắc thuốc vừa ngồi trên mép giường trêu chọc nam nhân, “Trước kia chịu lạnh lưu lại bệnh căn?”
Tạ Khâm không nói chuyện, trong mắt lại thoáng qua một chút sương mù - cái loại rét lạnh thấu xương kia, cả đời này một lần đã đủ rồi.
“Lấy cái này bôi lên, một lát sẽ không đau nữa.” Vị Vãn tẩm thuốc nóng lên khăn rồi phủ lên trên chân y.
Màu da của y là màu cổ đồng do rèn luyện kinh nghiệm trên sa trường mà ra, làm nghề y lâu như vậy, không phải lần đầu thấy nam nhân lỏa lồ, cũng không biết vì sao, giờ khắc này nàng lại cảm thấy có chút câu nệ - có lẽ là y im lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, quá mức trực tiếp và cực nóng.
Rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là một nam nhân lạnh lùng, ánh mắt của y lại giống như có thể làm bỏng nàng, làm cả người nàng đều có chút nóng lên.
“Mặt ngươi đỏ cái gì?” Y đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp mà khàn.
“Nào có!” Tay Vị Vãn run một chút, lập tức phản bác.
“Ta nghe thấy, không cần trả lời lớn tiếng như vậy.” Y tự nhiên trả lời, mà nàng ảo não phát hiện, trong cặp mắt màu xanh lạnh lùng kia, ẩn chứa ý cười đùa giỡn.
Ngón tay tuyết trắng mà mảnh khảnh nắm khăn lông ở trên chân y dè dặt cẩn trọng mát xa, khoan khoái, ấm áp từ da thịt thẩm thấu xương, đau đớn cũng chậm rãi tán đi.
Y giương mắt, nhìn thấy cái trán trơn bóng của nàng, mềm mại lại hơi hỗn độn, sợi tóc tán rơi xuống, xinh xắn xa cách trên đôi mi khẽ lay động, một chút, lại một chút, nốt ruồi màu đỏ giữa trán kia. Dưới ánh nến da thịt của nàng càng trong suốt thông thấu, làm y nhớ tới ngọc Dương Chi tốt nhất, nhẵn nhụi bóng loáng, chỉ là, nàng ấm áp, mang theo mùi thơm nhè nhẹ, tấn công vào hô hấp, rất rung động lòng người.
Động tâm - Y trào phúng cười, thu lại nhàm chán mơ màng này.
Chỉ là nữ nhân mà thôi.
“Được rồi.” Y lên tiếng ngăn lại động tác của nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, nghe ra xa cách trong giọng điệu của y, giữa lông mày nhíu lại.
“Ta phải đi, ngươi nghỉ tạm đi, cám ơn.” Y lưu loát quản lý tốt bản thân, đứng dậy sẽ đi tới ngưỡng cửa.
Trong lòng Vị Vãn buồn bực không lý do, lên tiếng: “Đứng lại.”
Giọng nói của nàng thanh thúy vang dội, đánh vỡ yên tĩnh màn đêm, giống như trên một mặt hồ yên tĩnh, bị người bỗng nhiên quăng vào một cục đá, vút một tiếng, gợn sóng xuất hiện.
Tạ Khâm hơi chấn động, bỗng dưng dừng bước, có chút không xác định quay đầu: “Ngươi bảo ta đứng lại?”
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên có nữ nhân dám ra lệnh cho y như vậy.
Luống cuống ngược lại là Vị Vãn, nàng đứng tại chỗ nắm chặt khăn ướt trong tay - nàng đang làm sao, kêu gã ở làm gì chứ?
Thấy nàng không nói chuyện, y có chút không kiên nhẫn nhíu mày.
“Buổi tối đắp chăn xong, phải chú ý giữ ấm thì thuốc mới có tác dụng liên tục.” Nàng kiên trì lấy tốc độ cực nhanh nói hết lời, chỉ có trời mới biết đây chỉ là nàng đưa ra lí do thoái thác mà thôi.
Tạ Khâm thất thần, lập tức nhàn nhạt ném một câu: “Nhiều lời.”