• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thuyền rung lên, truyền đến tiếng người.

“Sao lại thế này?” Đôi mi thanh tú của Lãnh Hương Nùng khẽ chau lại, hỏi bên ngoài.

“Bẩm chủ tử, có con thuyền chắn ở đằng trước chúng ta, bảo là hướng về phía Tuyên công tử cầu thầy trị bệnh.”

“Á, sao ngoại trừ ta người nào cũng biết y ở chỗ này?” Vị Vãn đùa giỡn cười cười, đứng dậy vén rèm châu lên đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Có vẻ như lai lịch đối phương không nhỏ, du thuyền ba tầng, cột chạm trỗ hoa Lan, mỗi một chỗ đều tinh xảo mà không xa hoa, cho dù hậu duệ vương tôn quý tộc nối liền không dứt đến Sấu Tây Hồ đây, cũng khó gặp.

Khi Vị Vãn đến bên ngoài còn thuyền đã bắt vài cầu gỗ, vài người đã đi tới, hạ nhân trên thuyền hoa đi lên ngăn lại, Vị Vãn cũng không nói gì, chỉ đứng ở một bên thái độ nghiền ngẫm nhìn, từ nhỏ đi theo bên người Tuyên Dương, dạng gì trường hợp gì, nhân vật nào chưa gặp qua, ở trong mắt nàng, chỉ không cùng nhau làm trò thôi.

Nam tử trung niên đi đầu, phong thái hiên ngang, mặc cẩm bào xanh thẫm, bên hông đeo một ngọc bội Thương Ưng Phỉ Thúy, mấy người tùy tòng phía sau cũng ăn mặc bất phàm, ông ta ôm quyền hành lễ, giữa lông mày toát ra một vẻ buồn rầu: “Tại hạ Tống Vấn, mạo muội quấy rầy Tuyên gia và Lãnh cô nương thật sự là bởi vì khuyển tử bệnh lâu không khỏi, người làm cha làm mẹ luôn buồn rầu nên bất đắc dĩ.”

“Đã biết là quấy rầy, vậy mời trở về.” Giọng nói trong trẻo không nhanh không chậm truyền ra từ trong rèm châu, hiển nhiên chuyện này không liên quan gì đến mình.

Vị Vãn khẽ cười, thấy nhưng không thể trách.

“Tuyên gia!” Vẻ mặt Tống Vấn lộ vẻ nôn nóng, nhưng vẫn kiềm chế khẩn thiết cầu xin: “Tại hạ từ kinh thành một đường tới đây, muốn tìm được Tuyên gia, trong thiên hạ chỉ có ngài có thể cứu được khuyển tử, nếu ngài nguyện ý ra tay cứu giúp, đừng nói gia tài bạc vạn, bảo tại hạ làm cái gì ta cũng đều làm muôn lần chết không từ chối!”

“Được, vậy ông đi đi.” Giọng nói lười nhác lại vang lên.

“Tuyên gia?” Trái tim Tống Vấn đập mạnh và loạn nhịp, không rõ chân tướng.

“Ông đã nói, vậy thì xin cứ đi tự nhiên, không cần muôn lần chết, một lần đã đủ, ta sẽ cứu nhi tử của công.” Rèm châu được vén lên, giọng nói thanh thúy êm tai dễ nghe vang lên, nam nhân tuấn dật phi phàm bước ra, cao lớn vững chãi, khóe miệng ẩn chứa nụ cười thản nhiên.

“Gia!” Nghe hiểu ý tứ của Tuyên Dương, mấy người tùy tòng nhất thời biến sắc, khẩn trương nhìn chủ tử phía trước.

“Thế nào? Quyết định ra sao?” Tuyên Dương bình tĩnh mở miệng, giống như hoàn toàn không phải đang nói đến chuyện sống chết. “Ta không có nhiều thời gian cho ông lãng phí như vậy.”

Nam nhân đứng bất động đầu thuyền trên trán chảy ra tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt xanh mét nhìn Tuyên Dương, hoàn toàn không ngờ y sẽ thật sự đưa cho mình vấn đề khó như vậy.

“Nhìn dáng vẻ của ngài, bình thường rất ít đi cầu người khác, vì chuyện này vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết không chối từ mà nói, nghĩ đến chắc cũng chỉ là thói quen nghe người khác nói.” Tuyên Dương khoanh tay đứng nhìn, nhìn hồ nước bị bóng đêm bao phủ chợt cười lên: “Trước khi nói chuyện, vẫn nên suy nghĩ rõ ràng.”

“Gia, Tống gia không thể không có ngài....” Một người tùy tùng không nhịn được lên tiếng.

“Khó xử thế này sao, để ta tới thử xem một chút.” Trong màn đêm mờ mịt vang lên giọng nói ôn hòa, tiếng cười khẽ lập tức vang lên: “Ngược lại ta muốn xem chứng bệnh gì mà khó trị như vậy.”

“Công tử là...” Tống Vấn nghi hoặc nhìn thiếu niên mặc y phục màu tím ngồi ở trước mũi thuyền, nhất thời đoán không ra lai lịch “hắn”.

“Nghĩa phụ, ngài nói nên thế nào đây?” Vị Vãn bỗng nhiên buồn nôn gọi Tuyên Dương, thậm chí đi đến trước người y nở nụ cười xán lạn.

Chỉ có Tuyên Dương thấy, ám chỉ “ngài dám nói không ta sẽ không để yên cho ngài” trong mắt nàng.

Biết rõ thân phận của nàng, trong mắt Tống Vấn xuất hiện thêm một chút ngạc nhiên vui mừng.

Ánh mắt Tuyên Dương nhìn trên mặt nàng một lát, lập tức mỉm cười, xoay người đi vào khoang thuyền.

“Vị công tử này...” Nhìn y rời đi, Tống Vấn chần chờ nhìn về phía Vị Vãn.

“Ta họ Hàn.” Vị Vãn cười nhìn ông ta. “Nghĩa phụ đáp ứng để ta xem bệnh cho nhi tử ông, ý của ông thế nào?”

“Nếu Hàn công tử nguyện ý ra tay tương trợ, chuyện đó không gì tốt hơn.” Tống Vấn vui mừng khôn xiết.

“Ta cũng có điều kiện.”

Tống Vấn ngẩn ra: “Mời công tử nói.”

“Ta trị bệnh cho nhi tử của ông, ông cho ta thứ ông thích nhất.” Ở trong lương tâm suy nghĩ thật lâu, cũng đừng hy vọng nàng có thể từ bi.

“Ta đáp ứng công tử.” Tống Vấn nhìn nàng, như định đóng cột nói ra lời hứa.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Hoa khoe màu đua sắc, mây hồng lượn lờ, chỉ thời gian mấy ngày, cũng đã tràn đầy một phòng hoa.

Hoa thật đặc biệt, màu đậm và đẹp đơn thuần hiếm có, tuy giống như không có gió tự đong đưa.

Mà hoa trước người nọ, không chút nào không mất đi vẻ đẹp.

Vị Vãn dừng bước, nhìn người nằm ngửa trên ghế dây mây.

Là một người nam nhân, lông mi của y phải gọi là xinh đẹp hoảng sợ lòng người, giống như hai cây quạt, che khuất luôn cặp mắt luôn cười như không cười kia.

Môi mỏng nhếch lên, khóe miệng cong thành một độ cong hoàn mỹ, vì thế nụ cười lúc thức dậy, luôn có dáng vẻ đùa cợt khắp thế gian.

Cho dù trong một vùng tuyệt đẹp trong thế giới này, mùi thơm xông vào mũi, hơi thở của y, luôn đặc biệt, sạch sẽ.... Nàng không cách nào hình dung được cảm giác này.

Có một loại người, tự do qua lại giữa thế gian, lại chỉ luôn có một vùng trời của riêng mình, y là người như vậy. Cứ việc theo y nhiều năm như vậy, nam nhân này đối với nàng mà nói, luôn như câu đố.

Mà nàng luôn thử tìm kiếm đáp án.

Giống như nằm mơ, nàng hoảng hốt vươn tay, chậm rãi, nhẹ nhàng mà...

Y mở mắt ra.

Con ngươi đen lạnh nhạt không gợn sóng, rõ ràng chiếu lên biểu cảm mất tự nhiên của nàng.

Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Vị Vãn thu bàn tay cứng ngắc về.

Làm sao nàng có thể xem nhẹ.... lấy võ công của y, ngay từ đầu đã cảm nhận được nàng đến gần rồi.

“Lúc này lấy cái gì?” Y hỏi.

“Tửu lâu đệ nhất Kinh Thành, Câu Hoan Nhan.” Hóa ra đó là nơi Tống Vấn ưa thích.

“An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan, phong vũ bất động an như sơn*... .........” Giọng nói ấm áp như ngọc từ từ ngâm lên, Tuyên Dương mỉm cười: “Tung đắc quảng hạ, vị tất chân khả đắc Hoan Nhan”**

(*Đây là những câu thơ nằm trong bài Mao ốc vị thu phong sở phá ca của Đỗ Phủ. Sẽ chú thích ở cuối chương.

** Nghĩa là: “nhà cao cửa rộng, chưa chắc thật sự nở nụ cười.”)

“Nghe nói Hoan Nhan có chín tầng, mọi người đều muốn đi lên tầng thứ tám, tiến vào hàng ngũ vương công quý tộc.” Y lại mở miệng, con ngươi đen ý vị thâm trường nhìn Vị Vãn.

“Thói thường của con người.” Trong mắt của Vị Vãn ẩn chứa âm u.

“Thông thường người sẩy chân, thường cách đỉnh núi không xa.” Y nhìn chằm chằm nàng.

“Cho dù người thân ở trên đỉnh núi, cũng sẽ có ngày rơi xuống.” Nàng cười lạnh.

“Ngươi trở về không được nữa rồi.” Câu nói luôn xuất hiện trong mộng, giờ phút này lại vang lên bên tai.

“Chỉ cần ta muốn, mặc kệ là lúc trước hay sau này, không có đường nào là không thể trở về.” Cúi người người nắm chặt hai nắm đấm, nàng quật cười nói ra - cho dù là con đường không lối về, nàng cũng sẽ đi.

Y không nói gì nữa, gió nhẹ thổi qua, bên tai mơ hồ có tiếng thở dài.

*Chú thích bài thơ:

Mao ốc vị thu phong sở phá ca

Bát nguyệt thu cao phong nộ hào,

Quyển ngã ốc thượng tam trùng mao.

Mao phi độ giang sái giang giao.

Cao già quái quyến trường lâm sao,

Hạ giả phiêu chuyển trầm đường ao.

Nam thôn quần đồng khi ngã lão vô lực,

Nhẫn năng đối diện vi đạo tặc.

Công nhiên bão mao nhập trúc khứ,

Thần tiều khẩu táo hô bất đắc.

Qui lai ỷ trượng tự thán tức.

Nga khoảnh phong định vân mặc sắc,

Thu thiên mạc mạc hướng hôn hắc.

Bố khâm đa niên lãnh tự thiết.

Kiều nhi ác ngọa đạp lý liệt.

Sàng đầu ốc lậu vô can xứ,

Vũ cước như ma vị đoạn tuyệt.

Tự kinh táng loạn thiểu thụy miên,

Trường dạ chiêm thấp hà do triệt.

An đắc quảng hạ thiên vạn gian,

Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan,

Phong vũ bất động an như san.

Ô hô, hà thời nhãn tiền đột ngột kiến thử ốc,

Ngô lư độc phá thụ đống tử diệc túc.

Dịch nghĩa

Tháng tám, trời thu cao, gió giận dữ gào thét,

Cuốn đi ba lớp cỏ tranh trên mái nhà ta.

Cỏ tranh bay qua sông, rải xuống miền đất bên sông.

Cao thì vắt vẻo treo trên ngọn cây rừng;

Thấp thì tả tơi rơi chìm xuống ao nước.

Lũ trẻ xóm nam khinh ta già yếu,

Nhẫn tâm làm giặc cướp ngay trước mặt ta.

Chúng công khai ôm cỏ tranh đi vào trong xóm trúc;

Ta khô môi rát miệng, kêu thét mà không được.

Trở về, chống gậy, thở than.

Một lát sau, gió yên mây đen như mực.

Trời thu bát ngát đen tối lúc chiều tà.

Chiếc chăn vải dùng nhiều năm, lạnh như sắt,

Bị đứa con thơ khó ngủ đạp rách toang.

Ở đầu giường mái nhà dột, không chổ nào khô;

Vết mưa nhiều như gai vẫn còn chưa hết.

Từ khi gặp cơn loạn lạc, mình ít ngủ,

Suốt đêm dài ướt đẫm, biết làm sao hết được!

Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn,

Để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ,

Không bị kinh động vì mưa gió, yên ổn như núi non!

Hỡi ôi, biết bao giờ được trông thấy nhà này đứng cao sững trước mắt,

Dù cho riêng nhà ta bị phá vỡ, mình có chịu rét đến chết, cũng thỏa lòng!

Theo thivien.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK